Trên web có người nhạo báng những người đi du lịch là "Lên xe ngủ, xuống xe đi tiểu, nhìn thấy tảng đá chụp hình". Vốn Tiếu Tử Hàm cũng cho là như vậy, nhưng chuyến trăng mật lần này lại hoàn toàn phá vỡ ý tưởng đó. Chung Soái dùng hành động nói cho cô biết, thật ra thì du lịch cũng là một việc rất thích ý.
Mỗi ngày, hai người ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, hoặc lặn xuống nước xem san hô, hoặc ngồi thuyền buồm lướt sóng, hay là việc gì cũng không làm, chỉ là tựa sát vào nhau nằm ở trong phòng, đọc sách, uống một chút đồ uống, mà gần tối thì hắn không sợ người khác làm phiền dạy cô bơi lội.
Chung Soái không thể nghi ngờ là sư phụ tốt nhất, tỉ mỉ, kiên nhẫn, quan trọng nhất là có hắn bên cạnh, Tiếu Tử Hàm cảm thấy an tâm, dám buông tay buông chân, cũng tiến bộ bơi được một khoảng xa—— dĩ nhiên, huấn luyện viên tốt, học phí tự nhiên sẽ không thấp. Riêng những thứ lửa nóng kịch liệt kia, triền miên kinh thế hãi tục đoán chừng có thể khiến Tiếu đồng học trọn đời khó quên rồi. . . . . . Chỉ là! Coi như đắt đến đáng giá, ít nhất cô rốt cuộc đột phá biết bơi, còn thuận lợi học được việc lấy hơi, đoán chừng luyện tập thêm chút nữa, không lâu lắm liền có thể nhẹ nhõm bơi 100 thước qua lại.
Thời gian như thoi đưa, ngày vui vẻ luôn ngắn ngủi, Tiếu Tử Hàm còn chưa kịp tỉ mỉ thưởng thức, 8 ngày nghỉ đã trôi qua.
Trả phòng, chiếc đồng hồ báo thức đẹp trai nhìn cô niệm niệm không thôi, đưa tay xoa xoa tóc của cô, mỉm cười hứa hẹn, "Nếu thích, về sau anh sẽ hàng năm cùng em tới đây một lần, chỉ cần em không ngán."
"Sẽ không ngán." Tiếu Tử Hàm kiên định nói.
Làm sao mà ngán? Nơi này cất chứa niềm sung sướng ngọt ngào của bọn họ, chứng giám lời hứa bọn họ nắm tay làm bạn.
Lưu luyến đến quên về, vui đến quên cả trời đất, đúng là vẫn còn mang theo trời lam biển biếc cảnh đẹp trở lại thành phố hỗn loạn lo lắng. Chung Soái còn có mấy ngày nghỉ, ngược lại Tiếu Tử Hàm trở lại ngay ngày thứ hai liền ngoan ngoãn trở về đi làm.
Buổi sáng đến phòng làm việc, cô đem một chút quà vặt mua ở sân bay phân cho đồng nghiệp, vừa mới mở máy vi tính, liền bị lãnh đạo truyền đòi, cho biết muốn cô tham dự hạng mục mới của tổ C. Lúc đi ra, Trương Lệ tổ C lập tức cười khanh khách tiền đến gần, tranh công nói, ""Tử Hàm, lão đại của chúng ta đối với cô thật quan tâm nha, cố ý chỉ định muốn cô tham dự. Biết cô nghỉ phép, còn cố ý đem thời gian khởi động hạng mục lùi lại!"
Tiếu Tử Hàm nở nụ cười cứng nhắc, trong lòng buồn bã liên tiếp, bọn họ làm một hạng mục chính là ngày đêm điên đảo, làm thêm giờ, thức đêm là chuyện thường, tổ trưởng tổ C này rốt cuộc là ưu ái cô hay là làm khó cô đây?
Buổi tối về đến nhà, vẻ mặt Tiếu Tử Hàm như đưa đám hướng Chung Soái kẻ lại mọi chuyện, cũng áy náy nói, "Em còn muốn nhiều thời gian ở cùng anh!"
Chung Soái cười hôn cái trán của cô, vân đạm phong khinh nói, "Không có chuyện gì, núi không dời vì ta, thì ta dời vì núi vậy!"
Tiếu Tử Hàm lúc ấy không có hiểu ý tứ của anh, sau này mới hiểu.
Hạng mục khởi động ngày thứ hai, trước giờ tan tầm tổ trưởng đột nhiên tuyên bố buổi tối muốn gấp một phần báo cáo. Tiếu Tử Hàm thầm mắng, sau đó vội vàng gửi nhắn tin cho Chung Soái, "Thật xin lỗi, buổi tối em phải tăng ca, không thể trở lại ăn cơm cùng anh, tự anh giải quyết đi, món ăn em để trong tủ lạnh hâm lại là được."
Gửi xong cô đau lòng mà nhìn chằm chằm vào màn ảnh, vốn là bọn họ hẹn ước buổi tối về nhà nấu cơm, vì giảm bớt phiền phức của cô, Chung Soái chưa bao giờ trải qua chợ rau còn xung phong nhận việc theo chỉ thị của cô đi mua sắm thức ăn, nhưng bây giờ. . . . . .
Chung Soái tin nhắn trở về rất mau, chỉ có đơn giản, "Không có việc gì."
"Thật xin lỗi!" Hắn không chút nào oán giận, càng khiến cô thêm áy náy.
"Đứa ngốc, công việc mà! Em nhanh đi ăn cơm, ăn no mới có hơi sức làm việc. Còn nữa, trước khi xong việc gọi điện thoại cho anh, anh tới đón em."
Một câu bình thường không thể bình thường hơn, lại làm cho Tiếu Tử Hàm đọc tới đọc lui mấy lần, cho đến màn hình ngầm tắt đi, cô mới nâng lên khóe miệng gửi đi "Tốt!"
Tắt điện thoại, cô nghe ở phòng ngoài Trương Lệ đang thống kê đồ ăn để ra ngoài mua. Cô vội giơ tay lên, muốn một phần cơm thịt bò.
Đồ ăn mua ngoài đưa đến lúc cô đang cùng đồng nghiệp thảo luận lựa chọn mô hình sử dụng, chờ thảo luận xong đi cầm hộp cơm, mới bi thống phát hiện phần của mình không biết bị vị đại tiên nào cầm đi. Cô thở dài, tự nhận xui xẻo, đi phòng giải khát pha một ly cà phê, lại lấy bánh bích quy dữ trự tùy tiện bỏ bụng.
Đang cẩn thận phòng ngừa mảnh vụn bánh bích quy rớt tại trên bàn gỗ, tin nhắn lại tới, còn là của Chung Soái, "Em yêu, anh ở nhà làm mì sợi, chỉ là không có em, ăn không ngon, %>_<%!"
Tiếu Tử Hàm nhìn câu cuối vẻ mặt khóc thầm, khóe miệng không nhếch lên nổi, ngón tay bay múa phát ra, "Em so với anh còn đáng thương hơn, đồ ăn mua ngoài bị người khác cầm đi, em chỉ có thể nuốt bánh bích quy."
Tin nhắn mới vừa gửi đi một lát, điện thoại liền vang lên. Cô vội vã nhận, còn chưa kịp nói chuyện liền nghe đến Chung Soái bất mãn hỏi, "Tại sao có thể ăn bánh bích quy?"
Tiếu Tử Hàm đè ép thanh âm nói đơn giản sáng tỏ tình huống, lần nữa nhỏ giọng trấn an, "Không có chuyện gì, em không quá đói, tối nay em về nhà nấu mì ăn."
"Em bình thường đều chăm sóc mình như vậy sao, khó trách gầy như vậy!"
Nghe ra giọng nói của hắn có vẻ không ổn, Tiếu Tử Hàm vội cười cười nói ha ha, "Nào có? Em bình thường không ăn nhiều nhưng vẫn đầy đủ, đây chỉ là tình huống đặc biệt thôi, sẽ phải lập tức mở thảo luận..., nếu không em liền đi ra ngoài ăn." Vì chứng minh cô là bất đắc dĩ, Tiếu Tử Hàm cố ý miêu tả sinh động hình tượng cô đối với mì thịt bò hoài niệm.
Chung Soái nghe cô khoa trương hút nước miếng, nhếch môi cười nhạo báng, "Thật không có tiền đồ, lần đó nhiều món danh quý, em cũng chỉ hoài niệm tô mì này."
Tiếu Tử Hàm muốn cùng hắn nói thêm đôi câu, lại nghe được tiểu Trương đang gọi mọi người đi họp, vì vậy vội vàng nói, "Em phải đi họp, tối về sẽ nói tiếp."
"Tốt, đi đi." Chung Soái dứt khoát cúp điện thoại.
Hội nghị là thảo luận, không dài, chính là báo cáo tiến triển công việc của mình, gặp phải khó khăn, tổ trưởng làm tổng kết, bố trí lại giai đoạn thấp nhất công việc.
Họp xong, mọi người trở về chỗ mình ngồi, ai làm việc đấy, phòng làm việc lớn sáng rỡ ánh đèn lại an tĩnh chỉ có thể nghe tiếng gõ bàn phím.
Tiếu Tử Hàm đối diện một đống lớn báo biểu hạch tra số liệu, điện thoại chợt vang lên. Cô cuống quít cầm lên, một tin nhắn mới, đến từ Chung Soái.
"Có thể xuống lầu không?"
Xuống lầu? Hắn đang dưới lầu sao? Tiếu Tử Hàm cuống quít chuyển động cái ghế, đứng lên, cái đầu dài dò hướng ngoài cửa sổ. Mặc dù cách thật xa, cô vẫn thấy được hắn đang mở cửa chiếc việt dã màu đen, dưới màn đêm, đèn sau màu đỏ sáng, tựa như ngon lửa cực nóng, dẫn dụ cô chạy như bay tới.
Lý Thải Hoa cùng phòng làm việc nhìn cô vẫn đứng ở bên cửa, cũng tò mò tiền gần lên, "Nhìn cái gì vậy?"
Tiếu Tử Hàm lùi lại, nhìn hướng dưới lầu, xấu hổ nói, "Chồng mình có chuyện tìm, ở dưới lầu."
"Vậy còn đứng đây làm gì, mau đi xuống!" Lý Thải Hoa đẩy đẩy cô.
"Vậy mình đi xuống một chút xem có chuyện gì!" Cô nói xong liền cầm lấy điện thoại di động đi xuống lầu. Ra cửa bị gió đêm thổi qua mới phát hiện vì quá bận rộn lại quên mặc áo khoác.
Cô bưng chặt thân thể đi tới bên cạnh xe, Chung Soái thấy cô tới lập tức cúi người mở cửa tay lái phụ, mùi thơm thịt bò lập tức xông vào mũi khiến Tiếu Tử Hàm hiểu ý tới của hắn.
"Anh không phải đến Oái Tụy hiên mua chứ?" Cô không dám tin hỏi, trong lòng cũng đã có đáp án, cũng vì đáp án đó mà hưng phấn không thôi.
Chung Soái không trả lời vấn đề của cô, chỉ là đem hộp cơm đưa cho cô, tỉ mỉ giao phó, "Phụ liệu cùng canh đã để riêng, đầu bếp nói để như vậy sẽ không bị trương. Em hãy nhìn thử xem." Lại thấy cô chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh thì oán giận nói, "Xuống cũng không mặc thêm áo, mau đi lên đi, anh chờ em tan việc."
Tiếu Tử Hàm vốn muốn cự tuyệt, nhưng trong lòng lại biết hắn khẳng định so với mình còn chấp nhất hơn, vì vậy nói, "Trên xe lạnh lắm, hay anh đi đến quán cà phê đối diện chờ em!"
"Tốt, mau đi lên ăn cho nóng. Không cần vội, anh chờ em!" Hắn đem tay cô bưng bít chén canh nóng lên, kiên nhẫn nói.
Tiếu Tử Hàm mỉm cười gật đầu, cứ như vậy cầm chén cẩn thận mỗi bước đi mà đi vào cao ốc.
Trở lại phòng làm việc, Lý Thải Hoa thấy rõ vật trong tay cô, mặt hâm mộ nhạo báng, "Ai ôi, thật làm cho người hâm mộ ghen ghét a, buổi khuya đặc biệt cho cậu, còn là Oái tụy hiên, chậc chậc, thật sự là ân ái a!"
"Được rồi, mình nhớ mấy ngày trước người khác mới thu 999 đóa Hồng Mân Côi thì sao!" Tiếu Tử Hàm cười phản kích.
"Haiz, bây giờ nghĩ lại vẫn là thức ăn thật sự tốt, hoa hồng đẹp hơn nữa cũng chỉ nhìn không thể lót dạ!" Lý Thải Hoa nói như vậy.
Tiếu Tử Hàm nhìn cô một bộ dáng giác ngộ triệt để, cười lắc lắc đầu. Sau đó mở túi, cẩn thận bỏ phụ liệu vào canh, hương thịt bò nồng nặc nhất thời tràn đầy cả căn phòng. Cô đem một ít đưa cho Lý Thải Hoa, "Làm việc nhiều như vậy, cậu cũng ăn thêm một chút, bổ sung năng lượng?"
"Mình không dám, đây là bữa ăn tình yêu, tình yêu nồng đậm chồng cậu giấu trong từng cọng mì, mình mà ăn bảo đảm đau bụng."
"Làm ơn, cậu đừng nói anh ấy tựa như cổ độc, cả mình đều không dám ăn."
Lý Thải Hoa ha ha mà cười, đẩy đẩy đầu của cô, "Mau ăn, ăn xong làm việc, về nhà sớm, chồng cậu còn chờ kìa!"
Mặc dù đã tăng nhanh tay chân, nhưng vẫn là đến 9 giờ mới kết thúc. Trước khi ra ngoài Tiếu Tử Hàm gửi tin nhắn cho Chung Soái, cho nên vừa xuống lầu cô liền thấy xe dừng ngay trước cửa.
Cô đang chuẩn bị cùng đồng nghiệp cáo biệt, ai ngờ Lý Thải Hoa bát quái không có ý tốt đẩy đẩy cô, "Này, giới thiệu chồng cậu cho mọi người đi!"
Những đồng nghiệp khác mặc dù không có bát quái như vậy, nhưng vẫn đối với cô nhân viên nhảy dù này cũng có chút tò mò, có Lý Thải Hoa mở đầu, cũng rối rít ồn ào nói, "Đúng nha, cho mọi người gặp ông xã cô đi, để họ hoàn toàn đứt ý niệm."
Tiếu Tử Hàm một bên giận cười mắng họ đừng nói mò, vừa đi đến chỗ ngồi kế tài xế, gõ cửa sổ xe, sau đó ngượng ngùng đối với Chung Soái nói, "Có thể xuống một chút không? Đồng nghiệp em muốn gặp anh một lần!"
Chung Soái trước hơi nhíu mày, về sau cười gật đầu, cởi dây an toàn. Lúc xuống xe hắn cố ý đi vòng qua bên cạnh cô, thân mật dắt tay của cô nhỏ giọng hỏi, "Trước tiên nói có người nào thầm mến em hay không?"
Tiếu Tử Hàm hơi nhíu chóp mũi, lườm hắn một cái, dùng khẩu hình nói cho hắn biết không có. Tiếp theo cô như có điều suy nghĩ trong lòng tươi cười, không quá bình tĩnh lôi kéo hắn đi tới đồng nghiệp trước mặt, hào phóng giới thiệu, "Chồng mình, Chung Soái."
"Mọi người khỏe!" Hắn lễ phép mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt các nữ sĩ chưa cưới, Tiếu Tử Hàm cũng biết đoàn trường đại nhân tốt hời hợt đã thành công bắt sống một đám con gái, chỉ là những người khác không che giấu chút nào thưởng thức làm cô rất không thoải mái. Vì vậy cô giật nhẹ tay Chung Soái, mỉm cười nhìn về mọi người, "Chúng tôi đi trước. Ngày mai gặp!"
Lên xe đồng hồ báo thức đẹp trai cúi người thay cô thắt dây an toàn, cười trêu chọc cô, "Thật sự chỉ là nhìn một cái? Anh còn muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm đây?"
Tiếu Tử Hàm nghiêng đầu, liếc qua hắn, chua xót hỏi, "Thế nào, rất muốn cùng các cô ấy ăn cơm?"
Chung Soái nén cười, khởi động xe, liếc một cái vẻ mặt âm trầm của vợ, nghiêm trang nói, "Buổi tối hình như ăn dấm quá nhiều."
Tiếu Tử Hàm nghe ra hắn đang giễu cợt mình, đưa tay phải bấm hắn, lại bị hắn bắt được, nghiêm túc huấn đạo, "Đừng làm rộn, anh đang lái xe. Nguy hiểm!"
Nhưng đợi cô ý thức được cử động mới vừa rồi thật rất nguy hiểm, ngồi nghiêm chỉnh thì hắn lại cợt nhã bổ túc một câu, "Chỉ là, đồng nghiệp của em cũng thật xinh đẹp quá!"
Dĩ nhiên, Chung đoàn trưởng rất nhanh liền lĩnh ngộ chân lý "Đồ không thể ăn lung tung, lời nói càng không thể nói lung tung". Bởi vì buổi tối, bất luận hắn xin khoan dung bồi tội thế nào, vợ hắn chính là không chịu để cho hắn đụng.
"Bà xã, em xem, hắn cũng đứng nghiêm rồi..., không làm sẽ bị hư đấy!" ( Soái ca à, anh có thể mặt dày hơn nữa không…)
Chung Soái đùa bỡn đổ thừa, cố gắng kéo tay cô đặt lên lửa nóng, lại bị cô linh xảo né tránh, còn lạnh lùng ném xuống một câu, "Em mệt chết đi được. Ngủ, sáng mai đi làm!"
"Làm một lần, một lần là được!" Hắn không chết tâm cò kè mặc cả.
Dùng chăn bao lấy thân thể thật chặt, Tiếu Tử Hàm nghiêng người nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói, "Không được!"
"Tại sao?" Hắn rốt cuộc kêu đau hỏi.
"Bởi vì. . . . . . Em ghen!" Cô nói xong, giảo hoạt cười một tiếng.
Chung Soái lần này cuối cùng biết thế nào là khiêng đá đập chân mình rồi. Dĩ nhiên hắn có thể Bá Vương ngạnh thượng cung, nhưng. . . . . . Kết quả là chọc vợ thật không vui, từ đó đuổi hắn đi ngủ phòng khách, vậy tính phúc sau này cũng mờ mịt! Phải, đừng gây án ngược, ngoan ngoãn đi tắm nước lạnh tắt lửa!
Ở thời điểm Tiếu Tử Hàm loay hoay trong công việc, Chung Soái cũng kết thúc ngày nghỉ đi tham gia học bổ túc. Tuy nói học bổ túc là ở Bắc Kinh, dù sao vẫn là quân đội quản lý, cũng không có tự do như tưởng tượng. Ngày nghỉ vẫn tham chiếu bộ đội, ra ngoài phải xin phép như cũ, chỗ tốt duy nhất chính là ngày nghỉ còn có thể gặp mặt.
Cứ như vậy bận rộn gần một tháng, hạng mục cuối cùng chấm dứt. Buổi sáng thứ sáu Tiếu Tử Hàm tham gia cuộc họp mở rộng hạng mục, cũng không biết là hội trường quá bức bối hay là gần đây thiếu ngủ, đi họp không bao lâu cô cũng cảm giác người mờ mịt, sau lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đang trong mộng chìm nổi, cánh tay đột nhiên bị người đánh một cái, bị sợ đến chợt giựt mình tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn đầu sỏ gây nên.
"Còn ngủ, ăn cơm đi." Trương Lệ cười hì hì nói.
Tiếu Tử Hàm mở cặp mắt sương mù gật đầu một cái, đi theo tiến về phía nhà ăn lầu hai ăn buffett, nhưng vừa vào cửa liền bị mùi tanh của dầu hun xông vào mũi đến khó chịu, không đợi xếp hàng lấy thức ăn, trong dạ dày như dời sông lấp biển khuấy vọt, kích động muốn phun ra khiến cho cô vội vàng để khay xuống che miệng liều mạng chạy ra bên ngoài.
Chạy trốn quá nhanh, không có chú ý con đường phía trước, lúc đến gần cửa toilet lại đụng vào một người, cô còn không kịp nói xin lỗi, một hớp nước chua liền"Oa" nôn đến trên người người đó.
Tiếu Tử Hàm tự biết gây họa, vừa định nói xin lỗi, bên tai bỗng dưng truyền đến tiếng gọi, "Tiểu Hàm?"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, một khuôn mặt quen thuộc rơi vào tầm mắt, "Tần Khải?"