Kết Hôn Nhanh Chóng

Chương 129: Chương 129




Cô đang chuẩn bị đưa tay gõ cửa, cửa liền từ bên trong mở ra, Vũ Minh Hân đi ra, nhìn thấy Cao Thanh Thu, ánh mắt rất đắc ý, lại còn giả trang ra một bộ ôn nhu, "cậu dậy rồi à?"

Thấy cô ta có bộ dáng này, Cao Thanh Thu liền cảm giác, Vũ Minh Hân nhất định là nói rồi.

Nếu không, cô ta không có khả năng đắc ý như vậy!

Cao Thanh Thu không nhịn được hỏi một câu: "cô tìm chú ấy làm cái gì?"

"Dĩ nhiên là tìm chú Hoa nói chuyện của cậu a! Chú ấy đối với chuyện lúc trước ở trong trường học cảm thấy rất hứng thú đấy!" Vũ Minh Hân một bộ nhàn nhã ngữ khí, "mình nhớ hôm nay hẹn cậu ra, nhưng cậu không đến. Đã như vậy, mình cũng không còn cách nào."

Chỉ cần cô ta nói ra chuyện này, mặc kệ Cao Thanh Thu là muốn cùng Đinh Cẩn, hay là nghĩ cùng với Hoa Ngọc Thành ở chung một chỗ, đều là không có khả năng rồi!

Dù sao, coi như Đinh Cẩn nguyện ý, trong nhà của Đinh Cẩn, khẳng định cũng sẽ phản đối.

Cô ta chờ nhìn, Cao Thanh Thu tiếp theo lấy cái gì để kiêu ngạo nữa.

Cao Thanh Thu nắm chặt cánh tay của Vũ Minh Hân, "cô nói với chú ấy cái gì?"

Vũ Minh Hân nhìn bộ dáng khẩn trương của Cao Thanh Thu: "Dĩ nhiên là đã nói tất cả! Cao Thanh Thu, mình từng nói, đời này cậu đều không có khả năng trở mình. nếu tôi là cậu, liền vội vàng thu thập hành lý từ nơi này cút ra ngoài, tránh cho bị người ta đuổi đi, như vậy càng khó chịu hơn?"

Nói xong, Vũ Minh Hân còn cố ý nhướng nhướng mày, một bộ mười phần nữ phụ ác độc. Quả thực là đáng ghét tới cực điểm!

Cao Thanh Thu nói: "Như vậy nhằm vào tôi, đối với cô có ý nghĩa sao? Cô sao không nghĩ, cô đem chuyện này nói ra, cô cùng Đinh Cẩn sẽ như thế nào?"

Vũ Minh Hân khinh thường nói: "Ghê gớm lắm thì chia tay! Tôi cùng anh ấy sau khi chia tay, tôi vẫn là Vũ Minh Hân. Ba mẹ tôi có tiền, tôi sợ cái gì. Nhưng nếu là cậu rời đi Nhà họ Hoa, Cao Thanh Thu, cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chạy trở về Hải Thành thôi."

Cô ta không có được, Cao Thanh Thu cũng đừng nghĩ lấy được.

Cao Thanh Thu nói: "cô liền coi trọng tôi như vậy sao? Tình nguyện phá hủy chính mình ở trước mặt người nhà họ Hoa, cũng muốn phá hủy tôi."

"Là cô buộc tôi thôi!" Vũ Minh Hân nói: "Đều đã bị Đinh Cẩn đá, còn không hết hi vọng muốn xuất hiện ở trước mặt anh ấy quyến ẽu anh ấy. Cao Thanh Thu, người trên thế giới này đáng sợ nhất đó là không nhận thức rõ được chính mình. đồ nhà quê như cô, thì cũng đừng cố gắng thay đổi số mệnh của bản thân làm gì! Đừng có mơ mộng hão huyền nữa!"

Dưới cái nhìn của cô ta, Cao Thanh Thu còn không cứng với Hoa Ngọc Thành ngồi xe lăn ấy chứ.

Cao Thanh Thu không có tư cách này.

Cao Thanh Thu nhìn Vũ Minh Hân, không nhịn được cười một tiếng, "Liền hướng cô những lời này, tôi cũng sẽ cố gắng."

Vũ Minh Hân không phải là ỷ vào trong nhà mình có tiền, cho nên mới kiêu ngạo như vậy, cảm giác mình so ra kém cô.

Cao Thanh Thu không nhịn được thề, một ngày nào đó, cô sẽ chứng minh bản thân mình, để cho Vũ Minh Hân tuyệt đối lại không nói ra nửa câu nói nhảm.

Vũ Minh Hân không cho là đúng nói: "Vậy cô cứ cố gắng đi!"

Cô ta tin tưởng, mệnh là thứ sinh ra đã được định trước.

Giống như Cao Thanh Thu loại này mất tất cả, muốn xoay mình, là không có khả năng!

Cô ta liếc Cao Thanh Thu một cái, trực tiếp đi ra.

Đi tới cửa thang lầu, nhìn thấy Đinh Cẩn đứng ở nơi đó, "cô tìm cậu tôi làm gì?"

Nói về chuyện của Cao Thanh Thu, để cho hắn cảm thấy rất hứng thú.

Vũ Minh Hân chột dạ, sau đó, trên mặt lại nở nụ cười, cô ta đi tới trước mặt Đinh Cẩn, "anh không phải là muốn ở chung một chỗ cùng với Thanh Thu sao? đương nhiên là đang giúp anh a!"

"Giúp anh?" Đinh Cẩn tràn đầy hoài nghi.

Vũ Minh Hân nói: "em nói với cậu anh rồi, chuyện hai người lúc trước từng yêu nhau. Cậu anh biết chuyện này, nhất định sẽ cùng với cô ấy tách ra, đến lúc đó, anh không phải có cơ hội sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.