Bình thường chỉ có ngày đầu tiên thì hơi nóng nảy, còn hôm nay mặc dù vẫn có chút khó chịu nhưng không đến mức ngay cả nói cũng lười mở miệng.
Hoa Ngọc Thành nói: Vậy là tốt rồi! Cơm đã no, hoa quả cũng ăn xong rồi, em có muốn lên giường nằm nghỉ một lát không?
Chú đi đâu? Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành hỏi. Ý của cô là muốn hỏi anh định làm gì tiếp theo, nhưng sau khi hỏi xong lại cảm thấy có điểm không đúng lắm.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, có vẻ bất ngờ: Sao vậy, muốn tôi ở cùng em sao?
... Nói thật, lúc này Cao Thanh Thu chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Cô đáp: Không có! Tôi chỉ muốn hỏi biết chú muốn làm gì vào buổi chiều thôi.
Không làm gì cả, ở cùng em.
...
Sau khi Cao Thanh Thu đẩy Hoa Ngọc Thành về đến phòng, đóng cửa lại, thì lập tức cảm thấy hơi bồn chồn.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành: Ban ngày mà đi ngủ, có phải không tốt lắm không?
Bác sĩ nói, người như em phải nghỉ ngơi nhiều.
Tôi đâu có bệnh đâu. Cao Thanh Thu cúi đầu, bối rối đến mức cảm thấy tay chân thừa thãi, không biết đặt chỗ nào.
Bản thân cô không có ý kiến gì với chuyện ngủ trưa, nhưng cứ nghĩ tới việc ngủ cùng chú thì lại thấy xấu hổ.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô: Em không ngủ hả? Hay là, muốn tôi ôm em lên giường?
... Không phải, không cần. Cô có tay có chân còn Hoa Ngọc Thành lại hành động bất tiện, còn bắt anh làm vậy thì ra thể thống gì nữa?
Cao Thanh Thu nhanh chóng đi thay đồ ngủ, nằm lên giường.
Hoa Ngọc Thành tự tay đắp chăn cho cô, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, gần tới mức chỉ cần anh cúi đầu là có thể hôn cô.
Cao Thanh Thu nhìn anh, chột dạ nói: Tôi... Tôi ngủ trước đây!
Ừ!
Cô vội vàng nhắm mắt lại. Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dạng cô như vậy thì không nhịn được mà bật cười.
Làm sao bây giờ? Cô càng như vậy, càng khiến anh muốn bắt nạt cô!
Tuy Cao Thanh Thu nhắm mắt lại, không nhìn thấy gì cả, nhưng thời điểm Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, môi gần như dán lên mặt của cô, thì cô vẫn bị dọa sợ mà mở mắt...
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, nhưng Hoa Ngọc Thành lại không hề né tránh, vẫn duy trì khoảng cách đầy xấu hổ đó mà thản nhiên nhìn lại cô.
Cô càng lúng túng hơn!
Nhìn anh, ngay cả hô hấp cô cũng không dám thở mạnh, chỉ mở to mắt nhìn Hoa Ngọc Thành.
Ngủ đi! Hoa Ngọc Thành gần như dán lên mặt cô mà nói chuyện.
Cao Thanh Thu nói: Tôi không ngủ được.
Anh làm như vậy sao cô ngủ được chứ!
Cô sắp hồi hộp sắp chết rồi?
Hoa Ngọc Thành khẽ cong môi: Không phải em bảo tôi ở cùng em sao?
... Cao Thanh Thu thề, cô chưa từng nói lời nào như vậy, rõ ràng do anh hiểu lầm.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, lấy dũng khí nói: Chú à, chú là người đàng hoàng, chú sẽ không hôn tôi đâu nhỉ?
Người đàng hoàng? Hoa Ngọc Thành nhìn cô: Ai nói với em như vậy?
... Lúc đầu Cao Thanh Thu còn tưởng, cô nói như vậy thì anh sẽ hùa theo cô... Sẽ làm theo lời cô. Nào ngờ, anh hoàn toàn không thèm để ý tới thể diện.
Đây rõ ràng là nói anh muốn hôn cô sao?
Hơn nữa, thân phận của cô bây giờ là vợ của Hoa Ngọc Thành, có muốn tránh cũng không tránh được, cô không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận mà nhắm hai mắt lại.
Hàng lông mi run rẩy đã tiết lộ sự khẩn trương của cô.
Cao Thanh Thu nghĩ loạn trong lòng, may là Hoa Ngọc Thành không thể sinh, nếu không đến lúc anh nói muốn cô sinh con thì lúng túng tới cỡ nào?
Trong lúc Cao Thanh Thu chờ bị Hoa Ngọc Thành hôn, thì cửa phòng lại bị gõ.
Hoa Ngọc Thành đi mở cửa.
Cao Thanh Thu lén hé mắt ra nhìn, thấy Lý Sơn đang nói chuyện với Hoa Ngọc Thành, sau đó hai người cùng đi ra ngoài còn đóng cửa lại. Lúc này cô mới thở dài một hơi.