Hoa Ngọc Thành đột nhiên đứng lên, trực tiếp dùng tay bóp cổ của cô ta, đè lên trên ghế sa lon, âm thanh lạnh giá: Thật sao?
Hành động đột ngột của anh làm Dương Nhạc Linh hoảng loạn, cô ta trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn anh, đưa tay gỡ ngón tay của anh, nhưng không hề có tác dụng
Hoa Ngọc Thành nhếch môi lên, cười gằn, đây có lẽ sẽ là bộ dạng mà cả đời này Cao Thanh Thu sẽ không bao giờ thấy được, Cô có biết tôi muốn bóp chết cô đến như thế nào không? Coi như trước đây cô là vị hôn thê của tôi, nhưng lúc tôi khó vượt qua nhất, cô đã làm gì hả, trong lòng cô chưa từng cắn dứt à? Bố mẹ cô vì muốn kiếm có từ hôn, ở bên ngoài tung ra đủ loại tin đồn thất thiệt, nói tôi bị vô sinh, nói tôi hoàn toàn trở thành kẻ tàn phế, vĩnh viễn không đứng lên được nữa, làm cho tôi trở thành trò cười của tất cả mọi người Để cho tôi nếm thử mùi vị bị khinh thường chế giễu, cô có biết chuyện tôi muốn làm nhất là cái gì không? Tôi nằm mơ cũng muốn tìm cô, bóp chết cô! Nếu như không phải có Thanh Thu xuất hiện kéo tôi ra khỏi vũng lầy tăm tối đó, nếu như không phải cô ấy cho tôi biết trên đời này vẫn còn có thứ gọi là ấm áp và tốt đẹp thì cô cho rằng sau khi cô dám vác mặt trở về đây vẫn có thể đứng trước mặt tôi nói những lời đó sao? Bây giờ cô rất đắc ý, đúng không?
Càng nói, tay Hoa Ngọc Thành càng dùng lực
Anh vốn là quân nhân, đôi bàn tay cứng như thép cứ thế mà siết cổ Dương Nhạc Linh, cô ta bị siết đến gần như sắp không hít thở được
Lúc sinh mạng bị uy hiếp, thái độ Dương Nhạc Linh lập tức mềm nhũn ra, cô ta chật vật nhìn Hoa Ngọc Thành, Không phải
Không phải cái gì? Hoa Ngọc Thành cười lạnh một tiếng, Cho là tôi không so đo với cô thì cho là tôi tha thứ cho cô, cho là tôi vẫn còn yêu cô sao? Con mẹ nó! Vì vợ tôi, cho nên tôi mới không thèm có bất cứ dính dáng gì đến con đàn bà điên như cô Nếu cô đã muốn chết như vậy, tôi sẽ giúp cô một tay
Dương Nhạc Linh giẫy giụa, đại não thiếu dưỡng khí làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta bắt đầu tím tái
Lúc này, cô ta có thể rõ ràng cảm giác được, Hoa Ngọc Thành thực sự muốn bóp chết mình
Cô ta dùng hết sức lực cuối cùng, yếu ớt nói: Em Em sai rồi Buông tay Em chết mất
Hoa Ngọc Thành hung hãn nhìn cô ta, vốn bởi vì có Cao Thanh Thu ở bên cạnh mình, nên có rất nhiều chuyện anh đều đã lãng quên, nhưng hôm nay nhìn thấy Dương Nhạc Linh già mồm nói lý, khuynh hướng bạo lực trong anh lại một lần nữa trỗi dậy
Trước khi gặp Cao Thanh Thu, bởi vì bị thương, nên anh trở thành một con người cực đoan, dễ nổi nóng, có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng Mãi đến khi gặp Cao Thanh Thu, anh mới có thể để phần người trong anh lấn át đi phần con bản năng ma quỷ, anh muốn sống tốt hơn vì cô Hay nói cách khác, cuộc sống của anh trở nên tốt đẹp chỉ vì Cao Thanh Thu
Thật không nghĩ đến, Dương Nhạc Linh được nước làm tới, hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn của anh
cô ta cố gắng giẫy giụa nhưng càng lúc càng cảm thấy vô lực, cô ta yếu ớt xin tha, Ngọc Thành
Cảm giác sợ hãi làm cho nước mắt của cô ta rơi xuống như mưa
Trong khoảnh khắc này, cô ta nhớ lại rất nhiều rất nhiều chuyện, cô ta là con gái duy nhất của nhà họ Dương, cô ta lại xinh đẹp như vậy, có biết bao nhiêu người theo đuổi, nhưng sao cô ta lại cố đâm đầu vào chỗ chết, cứ cố tranh giành thứ mãi mãi không thuộc về mình
Tô Cha từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy Hoa Ngọc Thành đang bóp cổ Dương Nhạc Linh, hoảng sợ chạy tới gỡ tay Hoa Ngọc Thành, Như vậy sẽ xảy ra án mạng
Buông ra! Hoa Ngọc Thành lạnh lùng nói, Nếu con gái của ông đã muốn chết thì tôi giúp cô ta một tay
ông Dương sợ xảy ra án mạng, khuyên nhủ: Phó tổng, đừng kích động, cậu phải nghĩ đến người nhà của cậu, nghĩ đến vợ cậu Là con gái tôi không hiểu chuyện, xin cậu đừng chấp nhặt Nếu con bé chết cậu sẽ phải đi tù đấy
Ông ta chắc chắn mất đi đứa con gái duy nhất, nhưng cùng lắm Hoa Ngọc Thành chỉ ngồi tù dăm ba năm, với thế lực của cậu ta thì chuyện đấy chẳng khó khăn gì
Hôm nay Lý Sơn cũng đi theo Hoa Ngọc Thành, nhưng anh ta đứng ở bên ngoài chờ, nghe thấy tiếng van xin của Dương Nhạc Linh, cùng với tiếng can ngăn của ông Dương, Lý Sơn vội vàng lao vào nhìn thấy cảnh tượng lúc này