Tôi cũng đâu phải là nhà văn nổi tiếng Cao Thanh Thu nói: Anh đừng nói móc tôi có được không?
Cô rất nghèo, cũng không có tiền gì, càng không có địa vị như Hoắc Chấn Đông
Thật ra trong mắt bọn họ cô chỉ đáng là con tép riu mà thôi
Nhưng đứng trước những người này cô vẫn cảm thấy rất kiêu ngạo
Tại sao ư?
Bởi vì tất cả những thứ này đều do cô từng bước từng bước dựa vào cố gắng của mình mà đạt được
Coi như không phải là vợ của Hoa Ngọc Thành thì cô cũng là một người tính ra cũng có chút danh tiếng chứ không phải là một kẻ vô dụng như trước kia, ngay cả tiền học phí của bản thân cũng không lo nổi
Hoắc Chấn Đông uy hiếp nói: Có ký không thì bảo? Không ký thì tối nay em tự xuống đi bộ mà về nhà
Cao Thanh Thu lần đầu tiên nhìn thấy có người đòi mình ký tên mà còn giở giọng uy hiếp như thế này
Cô cười nói, Ký, ký, ký hết! Nhưng mà ở đây không có sách thì ký vào đâu được
Tiệm sách có bán không?
Chắc là có Gần đây nghe nói luôn cháy kệ, đặt lên kệ bao nhiêu là hết bằng ấy
Hoắc Chấn Đông tìm một hiệu sách rồi kéo Cao Thanh Thu vào trong
Anh rất cao, lại rất đẹp trai, mặc dù chỉ mặc quần áo bình thường nhưng lại làm cho không người nào có thể xem nhẹ
Nhân viên tiệm nhìn thấy anh, mắt sáng như sao, đang chuẩn bị đóng cửa mà đột nhiên lại có một đại soái ca chạy vào như vậy
Cao Thanh Thu hướng về phía nhân viên tiệm hỏi: Cho hỏi ở đây có sách của Trường an không?
Có có Nhân viên tiệm nhiệt tình dẫn bọn họ đi qua, bởi vì gần đây bán rất chạy, cho nên, đặt ở vị trí dễ thấy nhất, nhân viên tiệm giới thiệu: Gần đây quyển sách này luôn cháy hàng, hai người may mắn lắm đấy, còn duy nhất một quyển nếu không phải đợi 2 ngày nữa mới có sách cơ!
-
Mua sách xong đi ra, cô ký tên xong đưa cho Hoắc Chấn Đông, Được chưa!
Anh ta làm tài xế cho cô cả buổi tối, coi như cô trả cho anh ta tiền xe
Cảm ơn cô nhà văn Hoắc Chấn Đông nhìn cuốn sách nói: Đây là lần đầu tiên anh đi xin chữ ký của người khác đấy
Cao Thanh Thu nhổ nước bọt nói: Tôi tin anh mới là lạ đấy, lần trước tôi còn thấy ở trong nhà anh có cuốn sách có chữ ký của Cao Bình đấy
Tác giả đó là ai chứ, người đó là nhà văn tầm cỡ quốc tế đấy, sách của Cao Bình còn được dịch ra rất nhiều thứ tiếng khác nhau, được tạp chí Mỹ ca ngợi là nhà văn thời đại
So với một tác giả tép riu vô danh như cô thì thật là khập khiễng
Cho nên cảm thấy Hoắc Chấn Đông nói như vậy chỉ là đang chế nhạo mình
Hoắc Chấn Đông cười một tiếng, nói: Đấy là sách của bố anh, bố anh và Cao Bình khá thân thiết, nếu em muốn gặp Cao Bình thì lần sau ông ấy tới nhà anh,anh gọi em đến
Có thể sao? Chỉ cần nghĩ thôi đã cảm thấy kích động
Hoắc Chấn Đông cười nói: Đương nhiên có thể
Hoắc Chấn Đông đưa Cao Thanh Thu về Cố gia, biết hoa châu du ở bên này, cho nên còn vào chào hỏi hoa châu du rồi mới về
Bởi vì quan hệ của Hoa Ngọc Thành và Hoắc Chấn Đông rất tốt nên quan hệ vơi người nhà họ Hoa cũng không tệ
Hoắc Chấn Đông cũng coi hoa châu du như chị ruột của mình vậy
-
Buổi sáng, Cao Thanh Thu mới vừa thức dậy, liền nhận được điện thoại
Cô thu dọn một chút, đi hẹn xong phòng ăn, nhìn thấy Dương Nhạc Linh ngồi ở chỗ đó, ăn mặc rất ưu nhã
Không biết có phải là tối hôm qua ngủ không ngon hay không mà mặt của Dương Nhạc Linh thoạt nhìn có chút cứng ngắc
Cao Thanh Thu đi tới, thản nhiên ngồi xuống, nhìn Dương Nhạc Linh nói, Cô Dương tìm tôi có việc gì sao?
Lại hẹn mình ra ngoài, Cao Thanh Thu cũng cảm thấy khó hiểu
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu một cái, trên mặt không còn nụ cười tự tin giống lúc trước
Cô ta cúi đầu xuống nhìn thực đơn, hỏi: Muốn ăn cái gì?
Gì cũng được Cao Thanh Thu đặt túi xách xuống, nhìn Dương Nhạc Linh, nói Có gì thì cô nói qua điện thoại là được, sao phải hẹn tôi ra như thế này
Tối hôm qua cô và Hoắc Chấn Đông đi ra ngoài làm gì hả?
Tối hôm qua cô ta thấy mười một giờ đêm qua Hoắc Chấn Đông mới về nhà
Điều này làm cho Dương Nhạc Linh không thể không suy nghĩ nhiều