Ánh mắt của cô vô cùng chuyên tâm, nhìn vào đó giống như là có một loại ma lực hình không dung ra được, làm cho anh thiếu chút nữa lộ tẩy.
Hoa Ngọc Thành nhìn sang chỗ khác, sau đó cũng không dám liếc mắt nhìn cô nữa.
Đây là lần đầu tiên mà anh mất bình tĩnh như thế.
Hoa Ngọc Thành ý thức được rằng: Cao Thanh Thu có sức ảnh hưởng xuyên tận gốc rễ vào tim anh.
-
Phải ngồi họp hơn hai giờ, Cao Thanh Thu đánh bài chuồn đi vệ sinh.
Cô vừa vào được một lúc, vừa đứng vào buồng vệ sinh đã nghe thấy có người vừa vào bắt đầu buôn truyện Hôm nay Tổng giám đốc còn chẳng thèm nhìn Cao Thanh Thu lấy một cái, cũng không nói chuyện với cô ta, nhìn dáng vẻ của anh ấy, hình như đã dứt tình thật sự với Cao Thanh Thu rồi.
Còn tình mới là lạ ấy. Cô nói xem, Cao Thanh Thu có điểm nào đáng để tổng giám đốc coi trọng?
Lúc trước cô là vợ của Hoa Ngọc Thành, mọi người đều cảm thấy đây là một chuyện đương nhiên.
Hiện tại Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đã ly dị rồi, những người xem thường cô cũng nhiều hơn.
Cao Thanh Thu nhớ tới lúc trước khi mình tới công ty, những người này đều rất thân thiện với cô, không nghĩ tới chưa được mấy ngày mà bọn họ đã bắt đầu xem thường cô rồi.
Cô đi vệ sinh xong đi ra liền nhận được tin nhắn của Hoa Ngọc Thành, Em lên phòng làm việc của anh nhanh lên.
Cao Thanh Thu đọc xong hướng về phía thang máy đi trên lầu.
Chị Chung nhìn thấy Cao Thanh Thu đi tới, vội vàng ra ngăn lại, Thanh Thu, sao em lại tới đây?
Lúc trước Cao Thanh Thu có thể tùy ý ra vào nơi này, đó là bởi vì cô là vợ của Hoa Ngọc Thành.
Hiện tại không giống trước đây, cô chẳng qua chỉ là vợ trước Hoa Ngọc Thành, cho nên có cho Cao Thanh Thu vào trong hay không cũng là cả một vấn đề.
Cao Thanh Thu lịch sự nói: Em đến tìm Hoa tổng.
Chị Chung khó xử nói: Cái này... Hiện tại khả năng Hoa tổng không rảnh. Nếu không, khi khác em quay lại nhé?
Dưới cái nhìn của chị ta, Cao Thanh Thu chẳng qua chỉ nhân cơ hội đến dự họp để lấy cớ gặp Hoa Ngọc Thành, dù sao lúc họp, Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu đều tỏ ra lạnh nhạt xa lạ.
Khả năng Hoa tổng cũng đã quên anh còn có một cô vợ trước như vậy.
Cao Thanh Thu nhìn chị Chung, đang muốn nói gì đó thì Hoa Ngọc Thành cửa mở ra, anh đứng ở cửa, lông mày sắc lạnh, nói với Cao Thanh Thu: Đi vào đi!
Nhìn qua như thể cô vừa đắc tội với anh không bằng.
Chị Chung thấy Hoa Ngọc Thành mở miệng, sửng sốt đứng ngây người một lúc rồi mới vội vàng tránh đường cho Cao Thanh Thu vào trong.
Cảm thấy sắc mặt của Hoa Ngọc Thành có chút đáng sợ, không phải Cao Thanh Thu lại làm gì đắc tội chồng cũ rồi đấy chứ?
Chị ta bắt đầu lo lắng thay cho Cao Thanh Thu.
Cao Thanh Thu cười với chị Chung, nói Vậy em đi vào trước nhé.
Cô vào cửa, vừa mới đóng cửa phòng làm việc lại thì Hoa Ngọc Thành đã ôm trọn lấy cô từ phía sau!
Hô hấp của anh giống như đã phải nhẫn nại kiềm chế rất lâu.
Cao Thanh Thu dừng một chút, không nghĩ tới anh lại đột nhiên ôm cô như vậy.
Biết rõ hiệu quả cách âm của cánh cửa rất tốt, nhưng Cao Thanh Thu vẫn bất an, sợ bị chị Chung bắt gặp.
Cô dừng mấy giây, một hồi lâu mới phản ứng được, nhỏ giọng nói với anh, Anh làm cái gì thế?
Nơi này chính là phòng làm việc.
Anh làm vậy chẳng may có ai đi vào nhìn thấy cảnh tượng này thì sao?
Hơn nữa, Hoa Ngọc Thành lại không phải là kẻ háo sắc, ở những nơi như trong phòng làm việc này anh đều vô cùng đứng đắn.
Hoa Ngọc Thành ôm chặt cô vào lòng, âm thanh đè nén, Sao vừa rồi em cứ quyến rũ anh thế hả?