Cao Thanh Thu đang nói chuyện với giảng viên hướng dẫn, trên gương mặt là nụ cười xán lạn.
Dương Nhạc Linh nhớ tới trước đó vài ngày, cô ta vẫn còn cảm thấy Cao Thanh Thu rất tầm thường, nhưng mà bây giờ, tình cảnh của mình và Cao Thanh Thu đã khác nhau một trời một vực.
Dương Nhạc Linh nhớ tới Hoa Ngọc Thành, nhớ tới tất cả mọi chuyện, đều là từ đắc tội Hoa Ngọc Thành mà bắt đầu...
Cao Thanh Thu mới vừa trò chuyện xong, liền thấy Dương Nhạc Linh đứng ở nơi đó.
Cao Thanh Thu khá ngạc nhìn, nhìn quanh bốn phía, Dương Nhạc Linh đã đi tới, không cần nhìn nữa, là tôi tới tìm cô.
Cao Thanh Thu cảnh giác nhìn cô ta, nói Cô tìm tôi làm cái gì?
Chuyện đã đến nước này, Dương Nhạc Linh sẽ không nghĩ đến tìm cô để gây phiền phức chứ?
Mặc dù như thế, Cao Thanh Thu cũng không sợ.
Lúc trước không sợ, hiện tại lại càng không sợ.
Cô cũng rất muốn nhìn xem, Dương Nhạc Linh còn muốn làm ra việc xấu xa gì nữa, đến lúc đó, chỉ có thể tự làm tự chịu.
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu, cười nhạt Buồn quá nên muốn tìm cô tâm sự.
Mặc dù hôm nay Dương Nhạc Linh có trang điểm, nhưng Cao Thanh Thu vẫn có thể từ ánh mắt của cô ta đang rất mệt mỏi.
Cao Thanh Thu đứng tại chỗ, chờ Dương Nhạc Linh đi tới.
Dương Nhạc Linh nói với Cao Thanh Thu: Gần đây cô và Ngọc Thành như thế nào rồi?
... Cô không biết sao?
Quan hệ của cô và anh như thế nào chẳng nhẽ Dương Nhạc Linh còn không biết.
Dương Nhạc Linh luôn rất nhạy bén, đối với chuyện của Hoa Ngọc Thành không thể không biết được.
Cho nên rõ ràng cô ta đang hỏi thừa.
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu, nói Thanh Thu, nhìn cô như vậy, tôi cũng rất hâm mộ.
Không dám. Cao Thanh Thu khách khí nói: Lúc trước cô nói tôi thế nào cô quên rồi sao? Cô là người thừa kế của Dương Thị, lại xinh đẹp thế này, tôi lấy cái gì để so với cô?
Dương Nhạc Linh lúc trước từng giễu cợt thế nào đến giờ Cao Thanh Thu vẫn nhớ rất rõ ràng.
Hiện tại nói những thứ này chỉ làm cho cô cảm thấy châm chọc.
Dương Nhạc Linh nói: Trước kia là tôi không đúng, là tôi ngu ngốc. Cô nhìn tôi xem, giờ tôi đã bị báo ứng rồi.
Vốn muốn lấy một người chồng tốt nhất trên đời, kết quả cô ta đã phải lấy ai chứ?
Thậm chí ngay cả ba mẹ cũng không chịu đứng về phía cô ta.
Cao Thanh Thu không lên tiếng.
Cô cũng không cảm thấy Dương Nhạc Linh đã bị báo ứng.
Cao Thanh Thu cũng chẳng cảm thấy Thịnh Hy có gì không tốt.
Bà cô già này nói như vậy, không phải là bởi vì mắt để trên trán sao?
Dương Nhạc Linh cúi đầu xuống, nhìn cái bóng của mình trên mặt đất, Tôi muốn ly dị Thịnh Hy.
Đây là chuyện của cô, cô tới nói với tôi làm gì? Chúng ta hình như không thân đến mức đấy? Cao Thanh Thu cũng là không giải thích được vì sao cô ta lại tìm đến nói chuyện tào lao này.
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu, khẩn cầu, Tôi thề sau này không bao giờ gây phiền phức cho cô nữa, càng không dám chen ngang vào việc của cô và Hoa Ngọc Thành, cô có thể giúp tôi nói với anh ta có được hay không? Tôi muốn ly dị, cứ như thế này chắc tôi phát điên mất.
Cô muốn ly dị thì liên quan gì đến người đàn ông của tôi mà phải nhờ tôi nói với anh ấy. Mà nếu muốn thì cô tự đi mà nói. Cao Thanh Thu đâu có thừa hơi đi quản chuyện của bọn họ.
Mà Dương Nhạc Linh cũng là cái gai trong lòng chồng mình, Cao Thanh Thu cũng chẳng ngu ngốc nhắc đến cô ta làm anh không vui.
Hơn nữa, tại sao mình phải giúp Dương Nhạc Linh? Giúp người phụ nữ luôn xem thường mình, xem thường chồng mình trước đây?
Thanh Thu. Dương Nhạc Linh tha thiết nhìn lấy cô, Có phải cô muốn thấy tôi chết cô mới hài lòng không? Các người nhất định muốn ép tôi vào đường cùng sao?
Nói tới chỗ này, nước mắt của Dương Nhạc Linh rơi xuống, giống như là bị oan uổng không dứt.
Cao Thanh Thu nhìn Dương Nhạc Linh như vậy cũng chẳng biết phải nói gì, nếu như Dương Nhạc Linh chết, thì cũng liên quan gì đến cô.
Sinh mạng là thứ quý giá trên đời này, bản thân mà còn không biết quý trọng thì còn mong ai quý trọng, Cao Thanh Thu không muốn xem thấy ai lấy cái chết ra để uy hiếp mình.
Cô đâu thể vì vài lời nói của Dương Nhạc Linh mà đi giúp cô ta.
Cô nhìn Dương Nhạc Linh, Tôi bảo cô đi chết khi nào chứ? Cô bị mộng du à!
Thật sự tôi quá đau khổ rồi. Dương Nhạc Linh bi thương nói: Cô có hiểu được cảm giác phải ở bên một người mình không yêu đau khổ đến nhường nào không?
Vậy cô đã từng yêu người nào thật lòng chưa? Cao Thanh Thu cười nói: Không phải cô là người luôn coi trọng lợi ích nhất sao? Từ trước đến giờ, trong lòng cô chưa từng yêu ai thật lòng, không phải sao?
Lúc này nói chuyện tình yêu gì chứ? Nghe thật buồn cười.
Dương Nhạc Linh nhìn Cao Thanh Thu, cười yếu ớt thê lương, Tôi biết rồi.
Nụ cười của cô ta có chút phức tạp, Cao Thanh Thu cũng không để ở trong lòng.
Nói chuyện với Dương Nhạc Linh xong, Cao Thanh Thu liền đi ra ngoài.
Lâm Vi nhìn thấy Cao Thanh Thu, lo lắng nói: Không có sao chứ? Cô ta lại gây phiền phức cho cậu hả?
Lâm Vi cảm thấy Dương Nhạc Linh cũng không phải là người tốt lành gì.
Cao Thanh Thu cười nói: Không có.
Buổi chiều, Cao Thanh Thu đến đội game một chuyến để đưa cho Cao Thanh Đức,chút đồ rồi mới về đến nhà.
Cô ngồi xổm ở cửa đổi giày, Hoa Ngọc Thành từ bên ngoài đi vào, đứng ở sau lưng cô,gọi Thanh Thu.
Cao Thanh Thu đem giày bỏ vào tủ giày, nhìn thấy anh, Hôm nay anh về sớm thế?
Hoa Ngọc Thành nói: Về lấy ít đồ, buổi tối phải đi ra ngoài một chuyến, em ở nhà ăn cơm trước đi, đừng đợi anh.
Em biết rồi. Cao Thanh Thu biết anh còn bộn bề nhiều việc, Thật ra anh không cần phải để ý đến em đâu.