Dương Nhạc Linh nhìn lấy bóng lưng của anh ta, cảm giác trái tim một lần nữa bị vỡ nát thành nghìn mảnh!
Sớm biết Hoắc Chấn Đông là tới trêu tức thì thà rằng không gặp còn hơn!
Bà Dương ở cửa nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, gọi anh ta lại, Cậu Hoắc.
Hoắc Chấn Đông không lên tiếng, nhìn bà ta bằng nửa con mắt, ánh mắt ấy làm cho bà ta vô cùng thấp thỏm.
Bà ta lấy lòng cười cười, nói: Hai đứa nói chuyện nhanh vậy? Sao không nói chuyện với Nhạc Linh thêm một lúc nữa rồi hẵng về.
Cháu còn có việc. Hoắc Chấn Đông nói xong trực tiếp rời đi.
Hoắc Chấn Đông cũng cảm thấy mình có chút kỳ quái, trước lúc mà Dương Nhạc Linh đính hôn, thấy cô ta tỏ ra đáng thương, mình còn không đành lòng.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy mình thật xàm xí.
Có thể là bởi vì tiếp xúc tương đối nhiều với Cao Thanh Thu nên bây giờ cảm thấy Cao Thanh Thu khác nhau một trời một vực với Dương Nhạc Linh.
Cao Thanh Thu còn đang ở ngoài sân tưới nước cho hoa cô vừa trồng hai ngày trước, liền thấy Hoắc Chấn Đông về đây, cô cảm thấy khá bất ngờ hỏi, Nhanh như vậy mà đã về rồi à?
Hoắc Chấn Đông đi tới, đứng ở sau lưng cô, nhìn lấy hoa trong chậu mới vừa ra mầm, Em đang làm gì đấy?
Tôi trồng hoa. Cao Thanh Thu nói: Sao anh không ở trong bệnh viện mà chăm sóc bà cô già kia.
Em có tin anh đánh chết em hay không?
Cao Thanh Thu cười nói: Đánh tôi làm cái gì? Không phải tôi nói trúng tim đen của anh rồi đấy chứ.
Em nhầm nặng rồi, cô ta thích chồng của em hơn anh nhiều. Em không thấy cô ta giở thủ đoạn như thế nào để quay lại với Ngọc Thành à.
Cô ta có kết cục như bây giờ cũng là bởi vì cô ta muốn cướp Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu.
Nhìn thế nào thì cũng thấy Dương Nhạc Linh thích Hoa Ngọc Thành hơn.
Cao Thanh Thu lườm anh ta một cái, Chồng tôi chẳng thèm dây dưa không rõ với cô ta, đâu có giống anh.
Nghe Cao Thanh Thu nói vậy Hoắc Chấn Đông cũng cảm thấy muối mặt, Thanh Thu, có phải là phụ nữ thì đều sẽ thích kiểu đàn ông như Ngọc Thành không?
... Cao Thanh Thu cảm thấy anh ta có chút kỳ quái, câu hỏi này của anh ta nghe như kiểu anh ta không có cô gái nào thèm mến mộ mình vậy.
Anh ta đẹp trai như vậy, gia thế lại hiển hách, làm sao có thể không có cô gái nào mến mộ anh ta cho được!
Cao Thanh Thu nói: Mỗi người phụ nữ đều sẽ có mẫu bạn trai lý tưởng của riêng mình, rồi sẽ có người thích tuýp người như anh thôi. Anh làm gì vậy phải hỏi câu kỳ quái như vậy?
... Hoắc Chấn Đông cười nói, Lúc nào anh cũng bị phụ nữ ngó lơ.
Cao Thanh Thu cảm thấy Hoắc Chấn Đông đang khoác lác nên mặc kệ anh ta, tiếp tục tưới hoa, không tin lời anh ta nói.
Hoắc Chấn Đông thấy Diệp Phồn không thèm nhìn mình, kháng nghị nói: Làm sao, em không tin à?
Anh nói ma nó thèm tin!
... Hoắc Chấn Đông cạn lời.
Mặc dù Cao Thanh Thu luôn chán ghét mình, nhưng anh ta lại phát hiện, mình rất thích nói chuyện với cô.
Hai người cũng không nói gì thêm, trầm mặc một hồi lâu, Hoắc Chấn Đông nói: Anh đã đọc sách của em rồi.
Ồ. Cao Thanh Thu cảm thấy khá bội phục, Anh mà cũng đọc loại sách ấy cơ à.
Viết rất hay. Hoắc Chấn Đông tán dương.
Lúc trước Hoắc Chấn Đông cảm thấy, Dương Nhạc Linh mặt nào cũng rất tốt, dung mạo xinh đẹp, lại rất ôn nhu.
Nhưng khi đặt cô ta bên cạnh Cao Thanh Thu thì anh ta lại phát hiện, lúc trước mắt mình bị chó liếm mất rồi nên mới thấy vậy.
Hoắc Chấn Đông phát hiện mình và Hoa Ngọc Thành có chênh lệch rất lớn, ngay cả mắt nhìn người của Hoa Ngọc Thành cũng tốt hơn mình, giống như chuyện cưới vợ cũng vậy, lúc trước Dương Nhạc Linh dây dưa như thế, vậy mà Hoa Ngọc Thành lại không có nửa điểm hứng thú với cô ta, hiện tại lại cưới được Cao Thanh Thu, tận hưởng hạnh phúc mỹ mãn của cuộc đời.
Cảm ơn lời khen của anh. Cao Thanh Thu đặt bình nước xuống, đi vào nhà
Hoắc Chấn Đông hỏi: Chồng em đâu rồi?
Anh ấy đi họp rồi
Chán nhể, suốt ngày họp với hành.
Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, nhíu mày, Có phải anh cảm thấy anh ấy không ở nhà chơi với anh nên rất thất vọng không?
Hoắc Chấn Đông đang định nói gì đó, nghe Cao Thanh Thu nói vậy nhìn chằm chằm, hoài nghi nói: Em có ý gì?
Không có ý gì cả, tôi chỉ cảm thấy như kiểu anh đang thầm thương trộm nhớ chồng tôi thôi. Mỗi lần vừa nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, liền có mùi đam mỹ xuất hiện kèm theo. Mỗi lần hai người ở chung một chỗ, liền cảm thấy anh rất giống mỹ thụ .
Hoắc Chấn Đông sa sầm mặt mày: Cái rắm thối gì chứ. Coi như ông đây có chơi đam mỹ với chồng em thì ông đây cũng phải là công nhé!