Cô gái kia thấy Hoa Ngọc Thành uống trà, vô cùng vui vẻ hưng phấn, phảng phất thấy được hy vọng.
Nếu có thể có được một người đẹp trai như vậy làm bạn trai, chắc lúc ngủ cũng sẽ cười mất.
Tô Tề và Lý Sơn ở bên cạnh nhìn một màn này, không biết Hoa tổng muốn làm cái gì.
Rõ ràng Cao Thanh Thu còn đang ở đây!
Nhưng đây là Hoa tổng đấy! Ai dám ho he.
Không nắm chắc được chủ ý của anh, bọn họ cũng không dám mở miệng lung tung.
Cao Thanh Thu thực sự sợ cô bé kia cho là thật, sẽ thương tâm.
Quả thực không nhịn được mở miệng, nhắc nhở: Đúng là anh ta không có bạn gái, nhưng anh ta có vợ rồi.
Hơn nữa vợ của tên chết dẫm này còn ngồi ở chỗ này.
Một câu nói thôi mà làm cho sắc mặt của cô gái cứng đờ, Có thật không?
Cô không xem tin tức sao? Cao Thanh Thu nhìn cô bé này, người bình thường đều sẽ xem tin tức mà!
Cô bé này còn dám chủ động, Cao Thanh Thu cũng thật bội phục.
Cô gái kia nói: Tôi xem rồi, nhưng toàn là tin lá cải ý mà. Hoa tổng, chẳng nhẽ anh thật sự kết hôn rồi à?
Cô ta nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, phát hiện ánh mắt của Hoa Ngọc Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Cao Thanh Thu.
Dưới tình huống bình thường, bị người khác phá đám như vậy, ai mà chẳng mất hứng chứ?
Nhưng nhìn vào mắt Hoa Ngọc Thành lúc này, cô gái kia lại thấy có sự vui mừng?
Trong ánh mắt của Hoa Ngọc Thành mang theo ý cười, vẫn nhìn Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu nhìn anh một cái, đột nhiên có cảm giác chột dạ.
Điên chết mất, cô đang làm gì thế này?
Nhìn thấy anh nói chuyện với cô gái kia, liền không nhịn được.
Anh cũng đâu phải là trẻ con, cô quản chuyện của anh làm gì?
Cao Thanh Thu cảm thấy người mới vừa rồi nói chuyện nhất định không phải là cô, chắc chắn là cô vừa bị ma nhập.
Hoa Ngọc Thành nhìn về phía cô gái kia, dõng dạc tuyên bố: Đúng, tôi không có bạn gái, nhưng tôi có vợ rồi.
-
Cơm nước xong, đoàn người giải tán, Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành về biệt thự Giang Phủ. Cô đẩy cửa phòng ngủ đi vào, đặt ba lô xuống, Hoa Ngọc Thành đi theo sau lưng cô, nhìn thấy cô vẫn không chịu nói chuyện với mình, rất muốn chủ động bắt chuyện, nhưng lại không nghĩ ra cớ để mở lời.
Cao Thanh Thu ngồi xuống, nhớ tới công việc còn giang giở của mình lại cảm thấy nhức đầu.
Hoa Ngọc Thành đột nhiên nói chuyện, Thanh Thu.
Sao thế? Cô trả lời rất lạnh nhạt, đè nén tâm tình nhỏ.
Từ khi gặp lại Vũ Minh Hân, thái độ của cô đối với anh liền như vậy rồi.
Hoa Ngọc Thành nói: Em giúp anh đi pha nước đi, anh muốn tắm rửa.
... Bình thường anh muốn tắm rửa, đều sẽ tự thân vận động. Trừ phi Cao Thanh Thu chủ động giúp anh...
Đây là lần đầu tiên Anh mở miệng sai bảo cô như vậy.
Trong lòng Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn.
Anh quá đáng như vậy, tại sao phải cô phải giúp anh?
Trong nội tâm cô kháng nghị nhưng chân lại tự động đứng lên đi vào phòng tắm.
Không có cách nào, đối với yêu cầu của Hoa Ngọc Thành cô sẽ không thể cự tuyệt.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy rõ ràng cô đang không vui, lại vẫn tỏ ra nghe lời, không biết tại sao nhất thời lại có cảm giác đau lòng.
Trong lòng Cao Thanh Thu có chút ngoài ý muốn.
Anh quá đáng như vậy, tại sao phải cô phải giúp anh?
Trong nội tâm cô kháng nghị nhưng chân lại tự động đứng lên đi vào phòng tắm.
Không có cách nào, đối với yêu cầu của Hoa Ngọc Thành cô sẽ không thể cự tuyệt.
Hoa Ngọc Thành nhìn thấy rõ ràng cô đang không vui, lại vẫn tỏ ra nghe lời, không biết tại sao nhất thời lại có cảm giác đau lòng.