Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống, thì thầm ở bên tai cô dụ dỗ nói: Là do anh sai, gây phiền toái cho bảo bối nhà chúng ta. Sớm biết em không giận anh thì anh đã không đến công ty của em rồi.
Nếu anh không đi không phải rất đáng tiếc sao? Cao Thanh Thu giễu giễu nói: Nếu anh không đi thì làm sao biết được ở công ty của em có cô em thích anh?
Nhớ tới anh và cô em gái kia mắt đi mày lại, Cao Thanh Thu liền vô cùng tức giận
Hai ngày nay cô vốn vì chuyện của Vũ Minh Hân mà có chút không thoải mái, anh còn thêm dầu vào lửa, quả thực là quá đáng, thật là quá đáng!
Hoa Ngọc Thành nhìn lấy cô, không nhịn được cười một tiếng, Ai bảo em không nói chuyện với anh?
Cho nên anh cố ý chọc tức em phải không? Cao Thanh Thu cau mày, Em cảm thấy anh thật sự biến chất rồi, trước kia anh không bao giờ nỡ bắt nạt em như vậy. Có phải anh hết yêu em rồi không?
Cuối cùng những lời này, hỏi đến nỗi làm cho Hoa Ngọc Thành cứng miệng, không giải thích được, anh có yêu cô hay không, cô còn không rõ sao?
Anh làm sao có thể không yêu cô?
Cao Thanh Thu nói: Có phải anh thấy Vũ Minh Hân rất xinh đẹp nên thích cô ta rồi không?
... Đột nhiên bị hỏi một câu xàm xí như vậy, Hoa Ngọc Thành có chút mơ hồ.
Anh ghét bỏ mà nhìn cô vợ Ngốc mình nhà, Trong đầu em toàn nghĩ vớ vẩn gì không biết?
Cho nên, hai ngày nay, cô là vì lý do nhảm nhí này nên mới lạnh nhạt với anh sao?
Vợ anh có phải bị ấm đầu rồi không?
Cao Thanh Thu rũ đôi mắt, Anh biết rõ em ghét cô ta đến như thế nào, còn nói chuyện riêng với cô ta. Anh có biết em khó chịu đến như thế nào không?
Chẳng qua, cô hiểu rõ con người anh, anh sẽ không phản bội cô, vì vậy cô mới không giận anh.
Nhưng không nói ra không có nghĩ là không để ý, không tủi thân.
Hoa Ngọc Thành cầm tay cô, đặt ở ngực: Anh và cô ta thì có thể có bí mật gì được chứ? Ở chỗ này của anh, chỉ chứa nổi một mình em thôi!
Lòng bàn tay của anh rất nóng, ngực cũng nóng, Cao Thanh Thu nhìn anh, quả thực không nhịn được, bật cười, Được rồi em sẽ không hỏi nữa.
Anh đổi tính đổi nếp như vậy, Cao Thanh Thu thật sự không quen.
Cao Thanh Thu cảm thấy mình thật sự rất không có ý chí tiến thủ, mỗi lần chỉ cần Hoa Ngọc Thành tùy tiện dỗ dỗ một chút, cô lại chẳng thể giận anh được nữa.
-
Buổi chiều ngày hôm sau, Cao Thanh Thu đi theo Hoa Ngọc Thành đi Thân Thành.
Cao Thanh Thu lần đầu tiên tới bên này, chỉ là sau khi đến cô mới phát hiện bên này có không ít người quen.
Cố Sùng Lâm và An An cũng ở đây, buổi tối bọn họ ăn chung cơm.
Gần đây Ngôn An ở bên cạnh Cố Sùng Lâm, được chiều chuộng như cô công chúa nhỏ, vừa thấy mặt, liền ôm lấy Cao Thanh Thu, Thanh Thu, An An nhớ chị quá!
Cố Sùng Lâm đứng bên cạnh Hoa Ngọc Thành, trong mắt hai người đàn ông chỉ chứa đựng hình bóng của người phụ nữ mà mình yêu.
Người chồng tốt là người luôn yêu thương và chăm sóc tốt cho vợ mình.
Cố Sùng Lâm nói: Cậu đón Thanh Thu qua đây à?
Ừ, tôi đón cô ấy tới một thời gian. Hoa Ngọc Thành nhìn lấy Cao Thanh Thu, từ lúc nhìn thấy Ngôn An, Cao Thanh Thu liền rất vui vẻ.
Như vậy, cũng không sợ cô ở bên này sẽ cảm thấy buồn chán và cô đơn nữa.
Mặc dù Ngôn An còn chưa hết bệnh, nhưng thoạt nhìn, so với lúc trước hạnh phúc hơn nhiều.
Cố Sùng Lâm cũng rất kiên nhẫn, mặc kệ bận rộn đi nữa, cũng sẽ ở bên chăm sóc cho vợ.
Cơm nước xong, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đi về.
Mới vừa vào cửa, Hoa Ngọc Thành giúp cô đem ba lô thả ở trên ghế sa lon, Cao Thanh Thu nghe điện thoại, là Mục Triệt gọi tới, Cô tới Thân thành rồi hả?
Anh ta nhìn thấy ảnh Cao Thanh Thu vừa đăng lên, vừa nhìn đã rõ nhận ra cô đang ở Thân thành.
Cao Thanh Thu trả lời, Ừm.
Vậy ngày mai đi ăn cơm đi!
Được.
Hoa Ngọc Thành bưng trà tới, đặt ở trước mặt cô, hỏi: Điện thoại của ai thế?
Một người bạn thôi, hẹn em ngày mai ăn cơm. Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, Ngày mai Anh cũng phải đi làm mà, em đi ăn cơm với bạn em nha?
Hoa Ngọc Thành ngồi xuống, Nam à?
Hì... Cao Thanh Thu gật đầu, Đúng vậy! Anh cũng đã gặp qua một lần rồi. Chính là bạn trên mạng của em ý, Anh còn nhớ cái người tên là Mục Triệt không?
Không phải lần trước cho vào danh sách đen rồi sao? Hoa Ngọc Thành uống trà, đôi mắt màu đen nhìn Cao Thanh Thu chăm chú.
Cao Thanh Thu: ...
Chuyện này... Cô không nghĩ tới anh vẫn còn nhớ chuyện này.
Cô chột dạ nói: Lúc đó xóa rồi, nhưng em lại mới thêm lại rồi!
Thấy sắc mặt của Hoa Ngọc Thành nghiêm túc, Cao Thanh Thu chủ động ngồi vào bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay của anh Em bảo đảm bạn em sẽ không bao giờ nói bậy bạ về anh nữa! Em và tiểu thiên tài chỉ bàn chuyện công việc thôi, anh ta và Cố tổng cũng có quen biết, cũng không thể nói cho vào danh sách đen laf cho, đúng không?
Trong cái giới này, Cao Thanh Thu cũng muốn tạo quan hệ với Mục Triệt bởi vì anh ta là người tốt.
Ít nhất, không giống có người luôn có tâm tư xấu, thấy cô nổi tiếng liền giở đủ loại thủ đoạn ở sau lưng bôi đen vu khống hãm hại cô.
Hiện tại nhiều người bị bệnh đau mắt quá rồi. Nhìn thấy ai hơn mình Cũng muốn sân si.
Hoa Ngọc Thành nhìn bộ dáng thành khẩn của Cao Thanh Thu, màu mắt nhạt đi, Cao Thanh Thu nhìn anh cố chấp như vậy, thỏa hiệp nói: Được rồi, anh không muốn em đi thì em không đi nữa.
Mặc dù bạn bè rất quan trọng nhưng Cao Thanh Thu nghĩ, vì Hoa Ngọc Thành cô có không đi gặp cũng không có việc gì.
Hoa Ngọc Thành đột nhiên mở miệng nói: Cho em đi thì anh được cái gì?
... Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, cho nên, anh đã đồng ý rồi sao? Anh muốn gì?