Sáu giờ tối, Hoa Ngọc Thành dừng xe ở trước cổng một căn biệt thự, anh nói với Cao Thanh Thu: Xuống xe đi em!
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành, Không phải anh nói dẫn em đi ăn cơm sao?
Hoa Ngọc Thành gật đầu, Đến nơi rồi!
Anh nói xong xuống xe, giúp cô mở cửa xe ra.
Cao Thanh Thu từ trên xe bước xuống, nhìn anh một cái, Hoa Ngọc Thành dẫn cô đi vào cửa.
Cao Thanh Thu nhớ anh nói sẽ dẫn cô đi gặp người phụ nữ kia, cô cảm thấy châm biếm, Anh hẹn người ta ăn cơm mà còn hẹn tận nhà luôn sao? Còn nói chỉ bàn công việc?
Xác định không phải đang muốn đùa cô chứ?
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, cũng không giải thích, chỉ kiên nhẫn nắm tay cô, cửa nhanh chóng được mở ra, người ra đón hai người họ chính là người phụ nữ mà Cao Thanh Thu nhìn thấy lần trước.
Tối hôm qua người phụ nữ kia mặc đồ công sở, hôm nay mặc đồ ở nhà, nhìn qua hoàn toàn là hai loại khí chất.
Ngọc Thành. Người phụ nữ kia chào hỏi Hoa Ngọc Thành, hai người họ nhìn có vẻ rất quen thuộc, ánh mắt người phụ nữ kia chuyển sang người Cao Thanh Thu, cười nói: Đây là vợ anh có phải không?
Ừm. Hoa Ngọc Thành dắt tay Cao Thanh Thu giới thiệu: Gọi cô ấy là Thanh Thu là được.
Hoa Ngọc Thành nói với Cao Thanh Thu: Đây là Lý tổng, đối tác của anh.
Xin chào Lý tổng. Cao Thanh Thu nhìn lấy người phụ nữ mà tối hôm qua bị mình coi là tình địch, không phải là cô ghen tỵ mà là người phụ nữ này nhìn vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất.
Nghe xong Hoa Ngọc Thành giới thiệu, Lý Yên Nhiên cười một tiếng, nói: cái gì mà Lý tổng chứ? Gọi chị là Yên Nhiên là được rồi. Nghe nói em còn đang học đại học có phải không? Vậy thì chị lớn tuổi hơn em rồi.
Cô ấy dẫn Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành vào cửa, một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đang ở trong phòng bếp nấu cơm, Lý Yên Nhiên cười giới thiệu: Đây là chồng chị, Tần Phong.
Tần Phong ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Ngọc Thành, cười nói: Ngọc Thành tới rồi à?
Chào giáo sư Tần. Tần Phong là giáo sư đại học, cho nên mọi người thường gọi anh ta là giáo sư Tần.
Nhìn qua có thể thấy được họ rất thân quen.
Cao Thanh Thu: ...
Lý Yên Nhiên thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, không nghĩ tới đã kết hôn rồi?
Mẹ. Một cô bé cầm quyển bài tập đi tới, ôm lấy chân Lý Yên Nhiên, nhìn về phía Hoa Ngọc Thành, Cháu chào chú Hoa ạ.
Xem ra Hoa Ngọc Thành là khách quen của gia đình này.
Hoa Ngọc Thành cười xoa đầu cô bé, Bé Tũn ngoan lắm.
Tũn là tên ở nhà của cô bé này, không nghi ngờ chút nào, cô bé này chính là con gái của Lý Yên Nhiên cùng Tần Phong rồi.
Từ bề ngoài của Lý Yên Nhiên nhìn qua, căn bản không thể tưởng tượng ra cô ấy còn có một đứa con gái lớn như vậy.
Hoa Ngọc Thành hôm nay muốn đi qua đây, Tần Phong đặc biệt tự mình xuống bếp, làm một bàn thức ăn, sau khi ngồi xuống, Tần Phong nhìn Hoa Ngọc Thành, khinh bỉ thầm nhổ nước bọt nói: Cũng may hôm nay cậu tới nhà tôi thì vợ tôi mới có thời gian ở nhà ăn cơm, bình thường tôi với con gái còn chẳng nhìn thấy mặt cô ấy nữa cơ.
Đấy là tại dạo này công việc bề bộn quá? Ngọc Thành cũng đâu khác em.
Nói đến chỗ này, Lý Yên Nhiên nhìn về phía Cao Thanh Thu, trong mắt mang theo ý cười, Thanh Thu vừa tới Thân thành đã quen với nơi này chưa?
Đã... Tốt lắm ạ. Lý Yên Nhiên cũng rất nhiệt tình, Cao Thanh Thu có chút ngượng ngùng.
Trước cảm thấy khả năng cô ấy cùng Hoa Ngọc Thành có quan hệ mờ ám, hiện tại gặp được người lại cảm thấy bản thân mình hoàn toàn đã suy nghĩ nhiều.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu một cái, nói với Lý Yên Nhiên: Không có chuyện gì lớn, chỉ giận dỗi với tôi mấy ngày nay thôi!.
Vậy khẳng định là cậu làm chuyện gì có lỗi với cô ấy rồi. Lý Yên Nhiên nói: Đàn ông thì phải biết thương vợ, tốt nhất cậu nên học anh rể của anh một ít đi. Thanh Thu à, sau này Ngọc Thành mà bắt nạt em thì em nhớ đến tới tìm chị, chị khẳng định sẽ giúp em hả giận.
Không có gì đâu ạ. Cao Thanh Thu nhớ tới chuyện mình hai ngày nay cãi nhau với Hoa Ngọc Thành, đều là vì Lý Yên Nhiên, đột nhiên cảm thấy vô nghĩa: Là em hiểu lầm thôi ạ. Hôm qua em nhìn thấy chị và chồng em đứng nói chuyện với nhau, em còn tưởng...
Tưởng gì chứ? Lý Yên Nhiên cười nói, dù sao cô ấy cũng là phụ nữ, nhìn thấy bộ dáng quấn quít của Cao Thanh Thu, Tưởng chị và Ngọc Thành có quan hệ mờ ám sao?
... Em biết là do em suy nghĩ nhiều. Cao Thanh Thu rất xấu hổ, cô căn bản đều không nghĩ tới, Lý Yên Nhiên chẳng những đã kết hôn mà còn có con rồi.
Lý Yên Nhiên phá lên cười, Sao em lại có thể cảm thấy chị và Ngọc Thành có cái gì được chứ? Chị còn lớn hơn chồng em mấy tuổi đấy.
Không thể nào? Hoàn toàn không nhìn ra!
Lý Yên Nhiên thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Em đang khen chị trẻ đấy à? Lý Yên Nhiên nở nụ cười. Vừa nói cô ấy vừa nhìn sang Tần Phong, Giáo sư Tần à, anh có thấy không, Thanh Thu còn nói em trẻ đấy.
... Tần Phong liếc bà xã nhà mình một cái, Chắc em sướng nổ mũi rồi có phải không?
Lý Yên Nhiên quay sang giải thích với Cao Thanh Thu: Ba chị là cổ đông của tập đoàn Hoa thị, quen biết Nhà họ Hoa rất lâu rồi, chắc em mới lấy cậu ấy nên chưa gặp chị. Em yên tâm, quan hệ của chị và Ngọc Thành rất rõ ràng. Có ông chồng già nhà chị ở đây, em còn sợ gì nữa?
Lý Yên Nhiên càng giải thích như vậy càng làm cho Cao Thanh Thu xấu hổ.
-