Hoắc Chấn Đông xuất hiện, nhìn thấy đại soái ca, mọi người đều ngừng lại, nhìn Hoắc Chấn Đông với ánh mắt của thiếu nữ mới lớn nhìn thấy trai đẹp.
Hoắc Chấn Đông đi vào, sau lưng còn có một người phụ nữ trung niên đi theo sau, đó là người do Anh gọi điện thoại kêu tới.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Tú Uyên nằm ở trên giường bệnh, trực tiếp đi tới, Có phải cô xỉ nhục Cao Thanh Thu không?
Trên người anh có một loại khí thế áp đảo làm cho Tú Uyên sợ đến sắc mặt tái nhợt.
Cao Thanh Thu đứng ở ngoài cửa nhìn thấy một màn này, cho dù quen biết Hoắc Chấn Đông từ trước cũng vẫn cảm thấy thời khắc này Hoắc Chấn Đông có chút dọa người.
Tú Uyên run rẩy nói: Tôi không nói gì hết.
Cô ta đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Không ư? Ánh mắt của Hoắc Chấn Đông âm lãnh, anh đùa cợt mà cười một tiếng, lui qua một bên,người phụ nữ trung niên mới vừa đi theo anh tiến vào kia liền vọt tới, nắm tóc của Tú Uyên, kéo cô ta từ trên giường bệnh xuống.
Một màn này làm cho mấy người đang xem náo nhiệt sợ ngây người, mặc dù đều là bạn của Tú Uyên, nhưng trước bộ dạng thật sự đáng sợ của Hoắc Chấn Đông b, bọn họ cũng không dám giúp.
Tú Uyên bị người phụ nữ trung niên đè xuống đất, hung hãn vả đôm đốp vào mặt cô ta, Hoắc Chấn Đông khinh bỉ nhìn Tú Uyên, hỏi, Cô nói ai là con điếm? Ai lên giường với đàn ông?
Coi như đối phương là phụ nữ thì anh cũng không hề có ý định nương tay.
Từ trước đến giờ Hoắc Chấn Đông đã quen diễn vai ác rồi, bao nhiêu năm lêu lổng bên ngoài, ăn chơi quậy phá, đánh nhau... Còn trò gì mà anh chưa thử qua, anh căn bản không hề sợ phiền phức.
Cao Thanh Thu đứng ở cửa, nhìn vào bên trong, quả thật không thể tin được những gì mình nhìn thấy trước mắt.
So cái tát của cô với màn liên hoàn vả này thì quả thật chẳng thấm vào đâu.
Người Phụ nữ trung niên kia đánh xong liền đứng lên.
Tú Uyên chật vật ở dưới đất, chỉ cảm thấy lỗ tai của mình ong ong vang dội.
Hoắc Chấn Đông nhìn cô ta rồi nhìn mấy người xung quanh, cảnh cáo, Đây chính là hậu quả của việc dám bắt nạt Cao Thanh Thu, tốt nhất đừng để cho tôi bắt gặp tình cảnh này lần thứ hai, tôi đảm bảo, nếu ai còn dám động đến cô ấy nữa thì kết cục của kè đó còn thê thảm hơn thế này nhiều. Tôi nói được là làm được, nhớ kĩ lời tôi nói!
...
Người có Sắc mặt xấu nhất lúc này là người bạn kia của Tú Uyên, thấy một màn như vậy, cả người đều sợ choáng váng.
Có những kẻ luôn thích đi bắt nạt kẻ yếu, nếu như người vừa động thủ là Cao Thanh Thu thì chuyện này sẽ không thể êm thấm được nữa, nhưng người đó lại là Hoắc Chấn Đông cho nên cục diện đa hoàn toàn thay đổi.
Từ bệnh viện đi ra, Hoắc Chấn Đông bảo người phụ nữ trung niên kia về trước, thân phận của anh đặc thù, không tiện động thủ, cho nên anh đã đặc biệt tìm người qua đây thay anh răn đe đám người kia.
Lên xe, anh lái xe, nhìn sang Cao Thanh Thu, Tâm trạng có tốt hơn chút nào không?
... Cao Thanh Thu nhìn Hoắc Chấn Đông, cảm thấy người đàn ông này quả thực là ma quỷ. Anh vừa mới gọi người tới đánh cho Tú Uyên một trận mà còn có thể bày ra bộ dạng bình tĩnh như vậy.
Tâm tình Cao Thanh Thu có chút phức tạp, cũng không biết có nên nói cảm ơn anh hay không, rõ ràng đã nói từ trước từ giờ sẽ trách xa người này một chút, kết quả lại thiếu nợ anh một cái ân huệ lớn như vậy.
Cô nhìn anh, lo lắng hỏi Anh cho người đánh cô ta như vậy không cảm thấy hơi quá đáng sao?
Quá đáng ư? Hoắc Chấn Đông không cho là đúng nói, Những kẻ bắt nạt em thì có đánh chết cũng đáng
Người đàn ông này lãnh huyết vô tình, dù anh ta có gây ra án mạng thật thì cũng chỉ là chuyện trong tầm tay mà nhà họ Hoắc có thể xử lý, chính vì vậy anh ta muốn làm gì thì làm.
Cao Thanh Thu nhìn sang hỏi tiếp, Anh không sợ tôi dựng chuyện sao? Nói không chừng cô ta không làm gì tôi thật thì sao?
Không sao hết, em nói cái gì thì anh cũng đều tin hết, cho dù em có nói dối đi nữa anh cũng tình nguyện tin tưởng. Hoắc Chấn Đông biết Cao Thanh Thu là một cô gái tốt. Nếu không, Hoa Ngọc Thành cũng sẽ không yêu cô đến như vậy!
Cao Thanh Thu cúi đầu, Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.
Trừ chồng của cô ra, anh là người thứ hai chịu tin tưởng cô vô điều kiện như vậy.
Bị hiểu lầm nhiều, liền phát hiện, có thể có người tin tưởng mình, là chuyện khó khăn đến chừng nào.
Hoắc Chấn Đông dương khóe miệng lên, Em cũng đừng vì thế mà thích anh đấy, anh không thích mấy cô gái mới lớn như em đâu.
...