Hoa Châu Du đang cùng mấy người đàm luận về chuyện của Đinh Cẩn, nghe nói Đinh Cẩn ra nước ngoài, mọi người đều đang khen ngợi con trai chị giỏi giang, Hoa Châu Du cười típ mắt.
Vũ Minh Hân đi lướt qua, Hoa Châu Du thấy cô ta, nhíu mày một cái.
Nếu không phải là nghĩ muốn gió êm sóng lặng, chỉ bằng lúc trước Vũ Minh Hân dám cọ hơi để nổi tiếng, Hoa Châu Du liền nghĩ muốn dậy cho Vũ Minh Hân một bài học.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, con bé này cũng chỉ bằng tuổi con trai mình, thôi thì bỏ qua một lần, coi như xong đi.
Vũ Minh Hân đi về phía trước, tìm kiếm bóng dáng của Hoa Ngọc Thành, hôm nay nhất định cô ta phải tìm cơ hội nói với Hoa Ngọc Thành, xin anh giúp mình.
Chỉ cần một câu nói của anh, cô ta liền có thể lần nữa sống dậy, cho nên, cô ta không thể buông tha cơ hội quý báu này.
Trong chốc lát, Vũ Minh Hân liền thấy Hoa Ngọc Thành cùng vài người ở nơi đó nói chuyện. Cô ta giống như nhìn thấy hy vọng muốn đi qua, đột nhiên một bóng người chắn trước mặt mình.
Cô ta nhìn người đột nhiên đứng chắn trước mặt mình - Hoắc Chấn Đông, có chút ngoài ý muốn, không phải là người này là người thủ đô sao? Làm sao lại xuất hiện ở Nhà họ Hoa?
Hoắc Chấn Đông hỏi: Cô tìm Ngọc Thành có chuyện gì?
Vừa rồi thấy Vũ Minh Hân ở nơi đó đi tới đi lui, dường như đang tìm Hoa Ngọc Thành.
Hôm nay quan trọng như vậy, làm sao anh ta có thể để cho Vũ Minh Hân tiếp cận Hoa Ngọc Thành?
Muốn tố cáo sao?
Hay là muốn đi đến trước mặt Hoa Ngọc Thành kể khổ?
Một con ranh vắt mũi chưa sạch mà cũng muốn đấu với Hoắc Chấn Đông này sao, thật ngây thơ!
Vũ Minh Hân cứng đờ, sợ bị Hoắc Chấn Đông nhìn ra cái gì, cúi đầu nói: Không có.
Ngoan ngoãn một chút, biết không? Trong ánh mắt của Hoắc Chấn Đông, tất cả đều là ý cảnh cáo, Hôm nay là ngày vui vẻ, tôi nghĩ cô đừng nên gây chuyện.
Vũ Minh Hân nhìn Hoắc Chấn Đông, luôn cảm thấy người đàn ông này, giống như một tòa thành vững chắc, làm cho mình không bước qua được.
Cô ta nhìn Hoắc Chấn Đông, Anh tốt với Cao Thanh Thu như vậy, anh có quan hệ gì với cô ta?
Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Hoắc Chấn Đông cười lạnh nói: Muốn chơi tôi à? Cô còn non và xanh lắm
Hoắc Chấn Đông nói chuyện với Vũ Minh Hân cho tới bây giờ đều là không nể mặt mũi của cô ta bao giờ, có sao nói vậy, trực tiếp thẳng thắn.
Anh ơi. Vũ Minh Hân đang nói chuyện với Hoắc Chấn Đông, đột nhiên vang lên âm thanh của Hoắc An An ở bên cạnh.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy em gái mình, cười dịu dàng.
Cao Thanh Thu và Hoắc An An cùng tiến tới, nhìn thấy Hoắc Chấn Đông cùng nói chuyện với Vũ Minh Hân, có chút kinh ngạc, Hai người quen biết à?
Tên Hoắc Chấn Đông này lại muốn giở trò quỷ gì đây?
Trước đã lên giường với bà cô già họ Tô rồi, hiện tại không lẽ lại để mắt tới Vũ Minh Hân?
Bởi vì lúc trước Hoắc Chấn Đông quá mức tùy tiện, lại từng làm qua chuyện xấu với Hoa Ngọc Thành, cho nên ở trong lòng Cao Thanh Thu, đã dán nhãn người xấu cho anh ta.
Hoắc Chấn Đông nói: Đúng vậy, lúc trước từng gặp qua một lần.
... Cao Thanh Thu quả thực không nghĩ ra được, Hoắc Chấn Đông và Vũ Minh Hân là người của hai thế giới, làm sao có thể gặp gỡ. Cô trêu chọc nói: Hoắc thiếu gia giao hữu rộng rãi nhỉ, thật là người nào cũng biết.
Hoắc Chấn Đông cười nói: Cũng bình thường.
Mà thôi, ngược lại cũng không liên quan đến chuyện của mình.
Anh nhìn An An đi, tôi đi chào hỏi khách.
Cao Thanh Thu đi ra ngoài.
Vũ Minh Hân nhìn lấy bóng lưng của Cao Thanh Thu, không thể tin được Cao Thanh Thu lại có thể nói chuyện tùy tiện với người đàn ông này như vậy, hơn nữa, Cao Thanh Thu rất rõ ràng không chừa cho Hoắc Chấn Đông chút mặt mũi nào trước mặt người khác.
Sắc mặt Khi Hoắc Chấn Đông nói chuyện với Cao Thanh Thu khác hẳn khi nói chuyện với Vũ Minh Hân, hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau.
Ngọc Thành. Cao Thanh Thu đi tới bên cạnh Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành đang nói chuyện với khách, nghe cô gọi, quay đầu lại nhìn cô một cái.
... Cao Thanh Thu nhìn thấy anh, thoáng cái liền ngây ngẩn, cảm giác thế nào cũng thấy tối nay chồng của cô làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt nồng đậm?
Ngay cả tóc tai cũng rất đặc biệt.