Cao Thanh Thu nghiêm túc nhìn Hoa Ngọc Thành: Ông xã, anh tốt với em như vậy, có phải muốn lừa em sinh con không?
Bằng không, với cái đầu nhỏ của Cao Thanh Thu, thật sự không tưởng tượng ra nguyên nhân chồng mình biến thành như vậy.
Hoa Ngọc Thành cười khẽ một tiếng, Em như vậy còn cần anh lừa sao?
Có ý gì? Cao Thanh Thu cảm giác được anh kỳ thị mình.
Hoa Ngọc Thành ôm cô, nói: Em ngốc như vậy, chỉ cần đối với em tốt một chút, không phải em sẽ chủ động sinh con cho anh luôn sao? Còn cần phải lừa gạt nữa à?
Cô dễ dụ cực kì, cũng rất dễ bằng lòng với cuộc sống.
Chẳng qua anh chỉ cầu hôn cô thôi mà cô đã hạnh phúc tới cực điểm.
Cao Thanh Thu hừ một tiếng, Còn lâu nhé.
Rõ ràng là như vậy. Tay Hoa Ngọc Thành giúp cô cởi khăn quàng trên người xuống, áo khoác cũng cởi ra nốt. Trên người cô mặc một cái áo thun màu trắng bó sát lấy thân làm lộ đường cong cuốn hút.
Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái, Cao Thanh Thu hỏi: Anh không cần đi tắm sao?
Không cần vội. Môi của anh dao động, hôn từ chân mày của cô rồi sau đó di chuyển qua cái trán, chóp mũi, xuống cằm...
Sau đó, Hoa Ngọc Thành đi tắm rửa, Cao Thanh Thu nằm ở trên giường, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, không nhịn được cười trộm ra tiếng trong chăn.
Ở bên cạnh anh thật sự rất hạnh phúc!
Đang lúc này, điện thoại reo lên, Cao Thanh Thu nghe điện thoại, A lô?
Em nhận được Hoa chưa? Từ trong điện thoại truyền tới âm thanh của Hoắc Chấn Đông.
Cao Thanh Thu hơi dừng lại một chút, Thì ra là anh tặng! Tôi còn tưởng là ai cơ!
Hại cô đoán bao nhiêu lâu.
Hoắc Chấn Đông cười nói: Không phải em nói muốn tổ chức buổi ký tên cho độc giả sao? Anh nghĩ, làm sao cũng phải chúc mừng em nên tặng hoa cho em, em có thích không?
Hoa anh ta tặng chính là mãn thiên tinh.
Giống như tên của cô...
Cao Thanh Thu nói: Chồng tôi ném đi rồi.
... Hoắc Chấn Đông hơi sửng sốt một chút, lại... Ném rồi sao?
Anh ta không hiểu hỏi: Tại sao?
Cao Thanh Thu đưa tay kéo đuôi tóc, Anh ấy không thích người đàn ông khác tặng hoa cho tôi, sau này anh đừng tặng hoa cho tôi nữa.
Hoắc Chấn Đông nở nụ cười, Sao mà ngay cả giấm của anh mà cậu ta cũng ăn vậy, chẳng nhẽ chồng em cảm thấy anh có ý gì với em sao? Anh với Ngọc Thành là bạn, chẳng qua anh nể mặt của cậu ấy...
Anh cảm thấy hành động của mình với Cao Thanh Thu, không thẹn với lương tâm.
Cao Thanh Thu nói: Trước kia Vũ Minh Hân nói với chồng tôi mấy chuyện lung ta lung tung về tôi và anh, sau này anh cũng đừng tặng tôi bất cứ thứ gì nữa. Vốn dĩ chúng ta cũng không có quan hệ gì, để cho người khác vu oan cũng không tốt lắm? Phải không?
Hoắc Chấn Đông có chút thất vọng: Đó là hoa anh tặng em, Ngọc Thành bảo em ném đi, em liền ném luôn sao? Anh rất đau lòng đấy!
Chuyện tôi không thích làm nhất chính là làm cho chồng tôi không vui. nguyên tắc của Cao Thanh Thu, chính là Hoa Ngọc Thành.
Hoắc Chấn Đông ngồi trên ghế sa lon, sau lưng là một mảnh bóng đêm, nghe Cao Thanh Thu nói vậy, trong lòng tràn lên cảm giác cô tịch.
Cao Thanh Thu ngáp một cái, Cứ như vậy đi, tôi cúp trước, tóm lại cám ơn anh.
Rất nhanh, Cao Thanh Thu liền cúp máy, Hoắc Chấn Đông vẫn ngồi đó, đôi mắt tối xuống, nhớ tới bó hoa mình tặng... Có một loại cảm giác phiền não tuôn ra ngoài.
-
Hoa Ngọc Thành tắm xong, trên vai vắt khăn lông, tóc còn khá ướt, anh vừa lau tóc, vừa đi ra, ánh mắt rơi vào trên người Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu đang nằm sấp ở trên giường chơi điện thoại, Em cứ nghịch điện thoại trên giường như vậy hại mắt lắm đấy.
Cao Thanh Thu nói: Hoắc Chấn Đông gọi điện thoại tới, nói hoa là do anh ta tặng, vậy mà em còn đang suy nghĩ đó là ai!
Hoắc Chấn Đông tặng còn tốt chán.
Chỉ cần không phải là người làm cho anh hiểu lầm là được.