Đây là một cuộc hưởng thụ tuyệt đối của giác quan và tinh thần, một bữa tiệc đầy kích tình và nghệ thuật.
Tất cả mọi người trong Night Club đều vỗ tay thét chói tai vì hành
động của Thẩm Kiều và lần đầu tiên được thưởng thức Nữ Hoàng biểu diễn
điệu nhảy khêu gợi chân thật.
Cô cứ giạng chân ở bên hông Trình Dịch Dương như vậy, coi hắn như một ống tuýp, phần trên phập phồng, lắc lư, mỗi một lần hô hấp, cũng mang
theo ý vị nhớp nhúa, từng ánh mắt, đều thấy được trêu đùa vô hạn. Ngón
tay mềm mại từ từ vuốt ve qua gương mặt của hắn, lướt qua lồng ngực rắn
chắc.
Cô dùng thân thể tuyệt vời của mình trực tiếp nhiệt tình dụ hoặc chồng mình.
Đây là một khúc nhạc Latin, tán tỉnh câu dẫn, cô gái khẽ vuốt ve trên người, mỗi phút đều khiêu chiến nhẫn nại của hắn đến cực hạn. Cô đứng
dậy xoay tròn, lại quấn quýt với hắn như rắn tựa như hắn chính là tình
nhân bí mật của cô, giữa không gian mịt mờ này thật muốn chọc hắn nổi
điên. Dưới làn váy ngắn ngủi, bắp đùi trắng như tuyết thỉnh thoảng lộ ra theo động tác kịch liệt của cô, làm cho người ta muốn thò bàn tay vào
mà hung hăng vuốt ve lấy.
Tròng mắt Trình Dịch Dương trở nên thâm sâu hơn, dính chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô gái này, đáng chết thiếu bị dạy dỗ.
Thật sự vẫn bình thản à! Thẩm Kiều lả lơ cười một tiếng, gương mặt
vươn về phía trước, lướt nhẹ bên môi hắn, đầu lưỡi phấn hồng vươn ra khẽ mút từng ngón tay mình, mắt nheo nheo tà tà thoáng nhìn hắn. Eo của cô
cọ nhẹ quần hắn theo điệu nhạc sôi động, chỉ trong vài phút ngắn ngủi,
cô cảm thấy cái vật kia bị thức tỉnh. Ánh mắt của hắn nóng bỏng, trong
con ngươi có hai luồng lửa mạnh hừng hực đang bùng cháy.
E hèm, động tình rồi sao? Mắt cô sáng lên, sau cùng cọ mạnh một cái,
nhấc eo chuẩn bị đi, một đôi tay chợt giữ chặt cái eo như liễu của cô,
khiến cô dừng lại: "Muốn đi mà được à?" Cô cười muốn tránh ra, đáng tiếc người đàn ông này sao có thể đồng ý được.
"Tiểu yêu tinh, hôm nay em đừng mong sẽ được tốt đẹp."
"Vậy sao?" Giọng kéo dài, mang theo kiêu khích nồng đậm, "Anh có thể
làm gì?" Ánh mắt ám muội cúi xuống nhìn hắn, chỉ cần cô đứng lên toàn bộ tình trạng hiện giờ của hắn sẽ bị bại lộ trước mặt mọi người, người
nghiêm túc như hắn sao có thể chịu được?
Xem ra, hắn đối với cô thật tốt quá!
"Thử một chút xem sao." Hắn một tay bế cô lên.
"A!" Thình lình bị hắn ôm cao, Thẩm Kiều sợ đến nỗi vội ôm cổ hắn.
Trình Dịch Dương ôm cô như một chiến binh thắng lợi bắt lấy nữ đầy tớ xinh đẹp phách lối ra ngoài. Giống như có một tảng đá lớn đổ xuống dòng nước, mọi người rối rít nhường cho hắn một lối đi. Tất cả đều bị điện
lực của hai người họ bắn cho mặt đỏ tim đập. Thật là, nói chung tất cả
đều là tay chơi, dạng gì chả thấy qua, nhưng mãnh liệt mập mờ phát ra
giữa hai người họ, dù không đến mức quá bổ mắt nhưng nhìn vẫn không thể
thở nổi.
Đỗ Thanh Dương không khỏi nhìn bóng lưng Trình Dịch Dương giơ ngón
cái lên, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Thẩm Kiều đã gặp khắc tinh rồi.
Bọn họ chưa kịp lên xe đã kịch liệt quấn lấy rồi.
"Thật là, đủ rồi." Ở khe hở giữa nụ hôn nóng bỏng, hắn lẩm bẩm nói
nhỏ. Cuộc sống kiềm chế đã trở thành thói quen, không ngờ đến một ngày
mình sẽ mất khống chế ở giữa đông người như vậy, chỉ sợ sau này đến
night tra án là khó rồi.
Đây đều là cô gái này làm hại, một tay đẩy cô tựa vào trên tường bên
cạnh, bàn tay khác thò vào trong y phục bó sát người, nặng nề vuốt ve
cặp vú đầy đặn, thật muốn ôm vào trong ngực hắn, để cô không thể đi đâu, không thể để cho người đàn ông khác thưởng thức đường cong lung linh
của cô.
Thẩm Kiều cũng rên rỉ qua khe hở của đôi môi, vừa mới nhảy nhiệt tình và đồng thời câu dẫn hắn khiến cô cũng bị ảnh hưởng, ngón tay cuồng
loạn cào cúc áo của hắn, càng gấp càng loạn, nóng lòng muốn dứt khoát xé ra, nhưng thật tiếc, hơi sức không đủ khiến cho cô tức giận nóng nảy
cắn môi.
"Được rồi, được rồi." Cô gái nhỏ này sao gấp đến như vậy, hắn thấp
giọng trấn an, hít sâu kéo đôi môi dính chặt ra, nhìn đôi môi ướt át
sáng bóng bị hôn đến sưng đỏ khiến hắn khô cả cổ họng.
"Chúng ta về nhà được không?" Mặc dù hắn cũng không dám bảo đảm, bộ
dáng này lái xe có thể xảy ra tai nạn hay không, hay bọn họ có thể nhịn
đến lúc đó không?
Quả nhiên! Nữ Vương không thuận theo dậm chân, "Không cần!" Ngón tay
nhỏ nghịch ngợm chạy xuống giữa hai chân hắn, vuốt cái vật thô to: "Anh
nhịn được?"
"Đáng chết!" Cử động lần này không thể nghi ngờ nữa, đã đổ thêm dầu vào lửa.
Trình Dịch Dương nửa ôm nửa kéo cô vào góc tối, hắn nhạy cảm trời
sinh cộng thêm nhiều năm làm việc, nơi xa lạ hắn cũng có thể tìm thấy
nơi né được camera theo dõi, tìm ra nơi ẩn núp tốt nhất.
Bọn họ chợt tiến về phía sau cây cột cuối cùng, phía trước là một
chiếc xe lớn, phía sau là vách tường dày. Đây là góc bãi đỗ xe, sẽ không ai tới nơi này trừ chủ nhân của chiếc xe. Mà chiếc xe Hummer màu đen
Thẩm Kiều quá quen thuộc, chủ nhân của nó chính là người đàn ông này.
Không kịp nghĩ nhiều, liền bị Trình Dịch Dương đặt tại sườn xe tiếp
tục mãnh liệt. Nước miếng trao đổi điên cuồng, không còn kịp nuốt mà để
mặc nó chảy xuống, âm thanh hai cặp môi quấn quýt cứ thế phát ra, không
thể tách rời.
"Ưm..." Cô nhận nụ hôn gió táp mưa rào từ hắn, bàn tay nhỏ bé trượt đến hông hắn, kéo khóa quần tây xuống, lấy cái vật đó ra.
Ưỡn lưng lên, nhiệt tình quấn lấy hắn.
"Không nên gấp được không?" Hắn sờ đến đóa hoa bí mật của cô, thấy
dấu vết động tình nhưng vẫn chưa đủ. Của cô rất nhỏ, ướt át chưa đủ, cô
quá yếu ớt, hắn lại quá lớn. Cô gái này nhiệt tình quá đáng nhưng hoa
huyệt quá mức chặt khít, mỗi lần hắn đều phải dụ dỗ cô hết mức mới có
thể làm. Lần trước hắn thô bạo làm cô bị thương khiến hắn đau lòng đến
tận bây giờ, "Chúng ta vào trong xe, có được không?" Như vậy có lẽ từ từ được.
"Em không muốn." Cô muốn hắn lần đầu tiên phải triệt để mất đi khống
chế. Mắt chuyển dời đi, đẩy hắn ra, xoay người sang chỗ khác, xốc váy
mình lên, kéo quần lót mỏng manh xuống, chiếc mông tròn ngọt ngào nhếch
lên trên câu dẫn hắn, yêu mị nhẹ nhàng lay động: "Đi vào có được không?"
Trời ạ! Cô gái này, đáng đánh một ngàn lần, một vạn lần vào mông, dám, dám lớn mật cuồng phóng đến mức này! Thật là cần dạy dỗ.
Hắn nhắm mắt, rồi mở ra đôi mắt sáng, tiến lại đè lên lưng cô, khiến
cái mông tròn của cô thêm vểnh hơn giống như hình trái tim hoàn mỹ, một
tay cầm chính dục vọng chực bùng phát của mình chống đỡ ở nơi miệng nhỏ
mềm mại ướt át, không do dự đâm vào.
Vừa tiến vào trong cơ thể xinh đẹp, hắn kêu rên lên, hưởng thụ khoái
cảm bị cô bao vây thật chặt mấy giây, sau đó hung mãnh chuyển động.
"A!" cảm giác phong phú thật là quá đẹp, mặc dù cô còn chưa đủ ướt
át, hắn tiến vào mang đến cảm giác đau mãnh liệt, nhưng cũng kèm theo
khoái cảm bén nhọn, tiếng rên rỉ của cô còn chưa kịp xong, đã bị hắn
hung hăng chặn lại.
Thứ dưới thân thể của hắn kịch liệt đứng thẳng, nếu cô muốn có được
tình yêu mãnh liệt và kích thích một lần, vậy hắn sẽ cho cô, chỉ cần cô
chịu được.
Tư thế vào từ phía sau khiến cô thêm hẹp và càng thêm nhạy cảm, cái
tên nam nhân đáng ghét này quyết tâm dạy dỗ cô bằng được, mỗi lần ra vào đều chĩa vào mảng thịt non mẫn cảm nhất, liều mạng, hung hăng cọ xát
lấy khiến cho cô nhức mỏi không dứt.
"Ô..." Loại cảm giác này quá mức kích thích, cô không ngừng nằm sấp
xuống, muốn thoát đi loại cảm giác đau đến cực hạn này. Nhưng hắn không
cho phép, nắm chặt cô, không để cho cô né ra, tiếp tục ra vào.
"..." Móng tay trong suốt đâm thật sâu vào lòng bàn tay trắng noãn,
cảm giác thoải mái lẫn đau đớn mãnh liệt đan xen, muốn rên rỉ lại bị tên đàn ông này chặn miệng, ở phía dưới cảm thấy bị khích thích gấp bội.
Cô vô dụng không nhịn được, mới hơn 10′ đã liên tiếp lên cao triều
hai lần, thân thể không ngừng co rút, hạ thể nhỏ nước xuống, lưu lại một bãi ấn ký trên thân xe trên mặt đất.
Trình Dịch Dương quay cô lại, để trên vách tường lần nữa, để hai chân cô kẹp lấy ngươi hắn, đi vào lần nữa.
"A!" Lần này quá nặng, quá trực tiếp, cao triều đánh thẳng vào giống như một tia sét.
Hai chân hung hăng kẹp lại hông bền chắc của hắn, cắn chặt môi, ngón
tay nhéo chặt tấm lưng dày, dùng sức đến ngón tay cũng trắng bệch rồi.
Trình Dịch Dương không đợi cô khôi phục như cũ, đè lại bắp đùi thon, quắp một chân cô lên, đi vào.
"Đừng... Đừng... Làm ơn..." Cao triều liên miên không dứt như vậy, khiến cho thể lực bị tiêu hao, rốt cuộc không chịu nổi rồi.
Cô đáng thương cầu xin tha thứ, nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt, thanh âm mang theo than khóc nồng đậm.
"Nhận thua, hửm?" Hắn nặng nề thở gấp bên tai cô, động tác phía dưới vẫn không chậm lại, từng cái từng cái mạnh mẽ.
"Em thua, a... Dừng... Dừng một chút..." Bị hắn làm cho hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, cô thật rất lo lắng mình sẽ bất tỉnh trên
người hắn.
"Cầu xin chân thành!"
Cắn môi, không cam lòng, nhưng quá khó chịu rồi, muốn không thuần
phục cũng không được, "Dịch Dương..." Thanh âm mang theo yêu kiều ngọt
ngào, "Chồng à, anh yêu, làm ơn, xin dừng lại... A!" Cô hét lên một
tiếng, không thuận theo đấm bờ vai của hắn, "Em van anh, anh... anh lại
dám..." Chọc vào chỗ mẫn cảm nhất, làm sao cô chịu được?
"Muốn cho anh ra ngoài?" Hắn cười, đường cong trên khuôn mặt cứng rắn trở nên nhu hòa, trẻ hơn và có sức hút, "Làm như thế nào, em biết, đúng không?"
Vô lực...
Cô không thể làm gì khác hơn là gắng sức ôm hắn, liều mạng vặn xoắn
cái mông nhỏ, rốt cục qua thời gian dài hắn mới gia tăng tốc độ trong cơ thể cô, mở ra hợp lại, điên cuồng đâm vào, đến cuối cùng muốn rút ra
ngoài.
"Không cần!" Cô ôm lấy mông hắn, không muốn hắn đi ra ngoài.
"Đáng chết, đây là kỳ nguy hiểm!" Hắn vô cùng quen thuộc kỳ sinh lý của cô nên biết hôm nay không thể!
Cô hất cằm lên dùng sức hôn hắn, "Quan tâm khỉ gió." Cô không muốn
hắn rời cơ thể mình, để ý gì đến kỳ nguy hiểm hay không phải kỳ nguy
hiểm.
Hắn nhận thua! Gầm nhẹ, phun ra ở trong cơ thể cô.
Cô nặng nề thở hổn hển, bên đùi đau nhức hàng loạt, mặt chôn ở bờ vai của hắn, hai người cùng đắm chìm ở dư âm cao triều.
Một hồi lâu, cô buồn buồn cắn vào bắp thịt hắn một cái, "Trình Dịch Dương, anh thật ác, chân của người ta bị chuột rút rồi!"
Tình cảm như mật ngọt, câu này thì ra là thật, Thẩm Kiều khởi động xe của mình, tâm tình vui vẻ vô cùng. Tình cảm giữa cô và Trình Dịch Dương càng ngày càng tốt, nhớ đến một câu thêm dầu vào mật, vào lúc này quả
là xác đáng, mỗi phút bọn họ ở chung cô đều thỏa mãn muốn bật cười, ngay cả mẹ cũng nói, cô ngày ngày vui vẻ giống như nhặt được bảo vật, miệng
đến giờ cũng không khép lại. Nhặt được bảo vật có gì vui vẻ, hạnh phúc
của cô mới là số một, tất cả là do có Trình Dịch Dương làm bạn.
Cô chưa từng nghĩ tới cuộc sống hôn nhân giữa bọn họ, sẽ sung sướng
như vậy, được một người đàn ông, cưng chiều, thương yêu như vậy, cô thật hưởng thụ, thật không hề giống những cuộc tình đã trải qua.
Cảm giác Trình Dịch Dương mang cho cô thật không giống những cuộc
tình trước kia. Cô không biết đây có phải là tình yêu hay không, cô chỉ
biết không thể rời bỏ hắn, mỗi khi nghĩ đến sẽ tách ra khỏi hắn cô liền
có cảm giác không sống nổi. Lệ thuộc vào một người đàn ông như vậy đối
với cuộc đời Thẩm Kiều là điều hoàn toàn mới lạ. Có lẽ, yêu hay không
yêu không quan trọng nữa, cô chỉ cần biết Trình Dịch Dương vô cùng quan
trọng đối với sinh mệnh cô, vậy là đủ rồi.
Xe đang hối hả chạy bỗng nhiên chiếc xe Porche lao ra chặn lại trước
mặt, người trên xe thể thao xuống xe khiến cô có vài phần giật mình trợn tròn hai mắt.
Tách ra chưa tới một năm, thế nhưng cô đã cảm thấy xa lạ với dung mạo của hắn, giống như người đi tới không phải là bạn trai cũ của cô mà là
một người cô không quen biết.
Kling đi tới bên cửa xe cô, nhẹ nhàng gõ một cái, cô rất không tình
nguyện hạ cửa kính xuống, dù sao bon họ chia tay cũng không phải vì lý
do tốt đẹp gì, ngay lập tức cô nghĩ tới tốt nhất cả đời này đừng gặp
người này. Cô hận nhất là bị người ta lừa gạt tình cảm, nhưng khi bị hắn lừa gạt lại không phải rất đau.
"Kiều, đã lâu không gặp." Kling vẫn cao lớn, đẹp trai như vậy, mái
tóc vàng cắt đúng mốt, tròng mắt lam nhạt, quần áo cao cấp trên người
khiến hắn càng anh tuấn.
"Ừ." Cô nhàn nhạt gật đầu, đối với hắn, cô đã không có cảm giác mãnh
liệt. Tình cảm của cô thật cực đoan, yêu chính là yêu, hận chính là hận, mãi cho đến hôm nay nhìn đến hắn lần nữa, cô mới phát hiện, thì ra
trong lúc vô tình, cảm giác đối với Kling đã mất đi. Xem ra, thời gian
thật là một phương thuốc tốt, vào giờ phút này,thế nhưng cô lại vô cùng
nhớ đến ông chồng với cái đầu tóc ngắn, khuôn mặt nghiêm túc của mình.
Kling cúi đầu xuống, trong đôi mắt xanh là tương tư mênh mông, "Kiều, một năm qua này, anh thật sự vô cùng nhớ em."
Cô nhếch môi châm chọc: "Chúng ta chia tay, Kling."
"Kiều, đó là hiểu lầm, anh có thể..."
Cô giơ tay lên ngăn lời của hắn, "Kling, đàn ông phạm sai lầm chính
là phạm sai lầm, cơ hội chỉ có một lần, tôi sẽ không cho lần thứ hai,
anh nên biết tôi hận nhất người khác gạt tôi, điểm này không thể tha
thứ."
"Anh bị hãm hại đấy!" Kling gầm nhẹ.
"Hãm hại?"
"Đúng!" Hắn căm hận nói.
Cô cười một tiếng, mang theo vài phần thoải mái, "Hãm hại hay không
đã không quan trọng, Kling, giữa chúng ta đã không thể, có nhớ không,
tôi kết hôn, chuyện của anh với tôi đã không còn liên quan."
"Nếu như có liên quan?"
"Có ý tứ gì?"
"Em biết tại sao không?" Kling cười cười, nhưng là nụ cười lại không
nhiễm lên tròng mắt, "Đi theo anh, em rất nhanh có thể biết nguyên
nhân." Xoay người, hắn quay về xe hắn.
Khi hắn khởi động xe, Thẩm Kiều vẫn còn do dự có nên tin lời hắn nói hay không.
"Kiều, tin tưởng anh, anh tuyệt đối sẽ không tổn thương em, nhất là chuyện này quan hệ với em rất lớn." Kling mở miệng bảo đảm.
Được rồi, mặc dù Kling đã từng lừa gạt cô ở phương diện tình cảm,
nhưng bản tính của hắn thiện lương, ít nhất tuyệt sẽ không tổn thương
cô, như vậy tạm thời tin tưởng hắn một lần. Thẩm Kiều lái xe đi theo
hắn.
Thẩm Kiều không thể tin vào mắt mình, trước một khắc cô đang cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian vì có một ông chồng săn
sóc, nhưng bây giờ cô như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Nhìn Trình Dịch Dương cùng nữ sinh cách đó không xa, mắt của cô càng đỏ hoe.
Thật ra thì giữa bọn họ cũng không có hành động vượt khuôn phép, bọn
họ chỉ là từ siêu thị đi ra, trong tay Trình Dịch Dương cầm một túi
giấy, nhưng trên túi đó có in nhãn hiệu phái nữ mà không phải đồ cô
dùng, cái nhãn hiệu quần áo này cho tới bây giờ cô đều không thích,
người tỉ mỉ như Trình Dịch Dương chẳng lẽ không biết điều đó, cho nên
quần áo đã mua tuyệt đối không dành cho cô.
Tay của cô bé nhẹ nhàng khoác vào cánh tay hắn, trên mặt mang nụ cười thản nhiên. Gương mặt thanh thuần vô tội ngọt ngào động lòng người,
thật là vô tội làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi!
Tại sao, đến tột cùng là tại sao? Thẩm Kiều cô kiếp trước rốt cuộc là đã làm sai điều gì? Mà cô bé này lại muốn tới tổn thương cô? một lần
nữa Lần trước là Kling còn chưa tính, lần này lại là Trình Dịch Dương,
tại sao lại là hắn? Tại sao ngay cả hắn đều muốn phản bội cô?
Cưng chiều, thương yêu, chẳng lẽ là giả? Đàn ông có phải trời sinh
luôn ôm một người còn mắt thì nhìn người khác? Cô cho là mình đã tìm
được một người đàn ông tốt nhưng hóa ra đây cũng là giả. Nếu như ngay cả người đàn ông như Trình Dịch Dương cũng sẽ thay lòng, như vậy trên đời
này, còn có người đàn ông nào là có thể tin tưởng, có thể dựa vào?
"Em xem, sự thật ở trước mắt." Kling bên cạnh nói thật nhỏ: "Tất cả
chuyện trước kia do bọn họ bày ra. Kiều em phải tin tưởng anh, ngày đó
anh thật bận đi Đài Bắc làm việc, nhưng khi trở về liền gặp cô ta. Cô ta vô cùng chủ động bắt chuyện với anh, anh vốn là người nhiệt tình nên
không thể chống lại sự dụ dỗ, rồi cô ta rủ anh đi khách sạn, nhưng anh
thề là không có chuyện gì xảy ra cả, trừ nụ hôn kia là do cô ta chủ động hôn anh, anh chỉ có không cự tuyệt mà thôi."
Thẩm Kiều ngây ngốc nhìn đôi nam nữ đang nói chuyện phiếm ở cách đó
không xa, biểu hiện nhẹ nhàng như vậy, cô còn tưởng rẳng chỉ đối với cô
hắn mới như vậy, thì ra ngu ngốc chính là cô, thì ra với bất kỳ cô gái
nào hắn cũng nhẹ nhàng như vậy. Vẻ mặt của hắn, không thể gọi là cao
hứng, nhưng cô hiểu biết hắn, đáng hận rất hiểu rõ, hiểu tâm tình bây
giờ của hắn, có thể nói là vui vẻ, hắn đang vui vẻ cái gì?
"Anh cũng không biết tại sao, cô ta chủ động hôn anh, anh đón nhận,
nhưng mà em lập tức xuất hiện, sau đó, chúng ta chia tay. Anh rất thống
khổ rất hối hận, vốn đang suy nghĩ, tất cả đều là lỗi của anh, anh tự
làm tự chịu, nhưng mà anh lại càng không cam tâm, không cam lòng cứ như
vậy mất đi em, anh tìm người điều tra em, lại biết hôn nhân của em hạnh
phúc, anh thấy vậy nên hết hi vọng rồi, nhưng đang trong lúc vô tình,
anh phát hiện một chuyện, mới biết thì ra những chuyện xảy ra trước đây
đều bị người ta hãm hại."
Lời của Kling như gió thổi qua tai, cô chỉ chuyên tâm nhìn hai người
kia. Cô nhìn thấy cô gái kia đột nhiên mím môi, có mấy phần giận dỗi
trừng mắt nhìn hắn một cái mà hắn lại cười. Hắn cười, trước mặt cô hắn
rất ít khi vui vẻ như thế này, nhưng trước mặt nữ sinh này hắn lại cười, hay là hắn đã thích cô ta rồi?
"Kiều, em biết không, thì ra chồng em và nữ sinh kia..." Lời của
Kling đột nhiên dừng lại, hắn kinh hô: "Kiều, Kiều, sao em khóc?"
Cô khóc sao? Thẩm Kiều vô thức đưa tay sờ, sờ tới một tay đầy nước
mắt, đây là cái gì, một vũng nước lớn trong long bàn tay là cái gì? Đây
không phải là cô, từ nhỏ đến lớn, khó khăn đến đâu, khó chịu đựng hơn
nữa, cô cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ cô đang làm gì?
"Kiều, em..."
Đây không phải là cô, một cô gái khổ sở vì số phận, thương tâm muốn
chết, không phải Thẩm Kiều tiêu sái như gió, cô nên chạy đến đánh cho
cái tên bội bạc một trận giống như đã đối xử với Kling, đúng vậy, nên
như vậy. Thẩm Kiều dùng sức lau nước mắt, mở cửa xe, giống như nữ thần
báo thù, đi tới mục tiêu của cô!
"Trình Dịch Dương, anh mà nói về cái tên côn đồ Phương Nhĩ Chính nữa
em sẽ tức giận đó." Vẻ mặt Lan Ninh Hinh lạnh như băng, tươi cười lúc
trước biến mất.
"Ninh Hinh, cái tính đùa bỡn của em cẩn thận đó, tương lai....."
"Tương lai của em, anh không phải lo lắng, anh nên lo lắng cho mình
thôi." Lan Ninh Hinh vội quay ngoắt thái độ, trên mặt cười đến vô cùng
vui vẻ, "Nếu như mà em không có nhìn lầm, cô gái xuống xe hình như là vợ yêu quý của anh."
Trình Dịch Dương ngước mắt liền nhìn thấy Thẩm Kiều từ trên một chiếc xe xuống, cô thật là một nữ nhân mê người, ánh mặt trời màu vàng chiếu
lấp lánh da thịt trắng noãn như sứ, cô mặc chiếc áo sơmi kẻ lam nhạt và
chiếc váy màu đậm, dùng đai lưng đơn giản màu bạc làm toát lên phong
thái trung tính. Mái tóc xoăn tự nhiên nhẹ nhàng buông xuống vai, mái
tóc đen bóng tựa như đóa hoa sơn trà xinh đẹp.
"Nếu như em mà là anh, hiện tại sẽ không nhìn vợ mình mà thấy ngu
đi." Lan Ninh Hinh cười xấu xa, cánh tay không có ý tốt kéo kéo hắn,
"Chỉ sợ vợ của anh hiện giờ hận không thể làm thịt anh, tin tưởng em, em sẽ vui lòng đưa cho cô ấy một con dao."
"Đáng chết!" Trình Dịch Dương đột nhiên hét lớn một tiếng, chạy về
phía cô. Cô gái này không muốn sống nữa sao? Đang là đèn đỏ mà cứ qua
đường như vậy.
Không để ý chiếc xe vừa vượt qua gào thét chửi rủa hắn, hắn dùng tốc
độ nhanh nhất vọt đến trước mặt cô, nắm chặt cánh tay cô: "Thẩm Kiều, em điên rồi sao? Đèn đỏ cũng dám qua đường, em thật khiến anh tức chết!"
Chiếc xe kia thiếu chút nữa sẽ đụng vào người cô, hắn sợ tới mức trái tim đều muốn ngừng đập, tính khí cũng không khống chế nổi nữa.
"Cô ta là ai?" Ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào cô gái đang đứng ven đường xem náo nhiệt, cô ta lại muốn phá hủy hạnh phúc người khác lần
nữa.
"Tại sao Kling lại ở chỗ này?" Không để ý đến câu hỏi của cô, Trình
Dịch Dương trông thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống, ánh mắt đen
nheo lại uy lực mười phần.
"Em hỏi anh, cô ta là ai?" Cô ta rốt cuộc là ai, đến tột cùng là người nào?
"Thẩm Kiều, em làm sao vậy?" Hắn rốt cuộc cảm thấy cô có điểm không
đúng, mặt mũi của cô rất bình tĩnh thế nhưng hắn lại nhạy bén nhận thấy
có lửa tan ra ở dưới núi băng.
Có phải anh thích cô ta hay không? Có phải anh đang gạt em? Có phải
anh hết quan tâm đến em rồi hả? "Chuyện trước đây của Kling có phải anh
bày ra?" Cô có một đống vấn đề lớn muốn hỏi, nhưng đối mặt với hắn không biết vì sao cô không thể hỏi được. Có lẽ là sợ đáp án là thật, trái tim sẽ tan vỡ, nên tùy tiện hỏi một vấn đề.
Sắc mặt của hắn trầm xuống, "Em sống chết băng qua đường chỉ để hỏi
vấn đề này?" Nhìn rõ ràng cô đã khóc, ánh mắt hắn chợt nguy hiểm, cô ấy
vẫn vì Kling mà khóc, "Thế nào, tới bất bình vì bạn trai cũ?" Cô ấy vì
hắn ta mà khóc.
"Không sai, chuyện trước kia đều là anh an bài." Trình Dịch Dương thành thật thừa nhận.
"Anh!" Thẩm Kiều ngẩng đầu, thấy nụ cười trên gương mặt nữ sinh kia
giống như là đang cười nhạo cô, là một người thất bại, một bại tướng
vĩnh viễn dưới tay cô ta, đều là do Trình Dịch Dương mang đến! "Em hận
anh, Trình Dịch Dương, em hận anh chết đi được! Được, được, em vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh!"
Trình Dịch Dương hất tay cô ra, mặt lạnh lùng, "Vậy thì hận đi, Thẩm
Kiều, tôi không thể không nói, em cũng không có gì đáng để tôi yêu thích cả." Cô thật sự làm cho hắn quá thất vọng!