Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Biết rõ trên núi có hổ, vẫn đi lên.
Diệp Nam Kỳ không do dự bao lâu, liền đáp ứng.
Tiết Hướng Du có ý muốn tiếp cận cậu, cho dù có ý xấu, cũng sẽ không trắng trợn táo bạo như vậy.
Cậu không tính sẽ nói cho những người khác về chuyện này. Phòng ngừa vạn nhất, rời đi trước gõ một bức thư đến đúng giờ sẽ gửi cho Thẩm Độ, nếu đêm nay 11 giờ cậu còn chưa trở về, liền báo cảnh sát.
Từ thời điểm đọc xong nhật ký của Diệp Mi, Diệp Nam Kỳ liền chuẩn bị cùng kẻ thù đồng quy vu tận. Cho nên mấy năm trở lại đây, cậu không thích xã giao, bạn bè cũng chỉ có Văn Sâm. Nếu có chuyện thì một mình cậu gặm nhấm, không nói với những người khác, người duy nhất có thể phó thác chuyện này, thế mà lại là là Thẩm Độ.
Diệp Nam Kỳ tắt máy tính, suy tư nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Hy vọng Thẩm Độ đừng tưởng rằng đây là trò đùa dai, nếu có xảy ra chuyện gì thật, cậu phải mang nỗi khổ nói không nên lời.
Chỗ Tiết Hướng Du mời Diệp Nam Kỳ đi ăn chính là một nhà hàng Trung Quốc rất có tình thú, trang trí của mỗi phòng bao đều không giống nhau, cổ điển lãng mạn, là nơi hẹn hò yêu đương vụng trộm cực kỳ tốt.
Lái xe tới địa điểm, Diệp Nam Kỳ ngồi ở trong xe không nhúc nhích. Cậu vẫn không quá yên tâm về sự tin tưởng Thẩm Độ dành cho cậu, tự hỏi một lát, mang khẩu trang, đội mũ rồi xuống xe.
Thành phố A đã bắt đầu có tuyết rơi, gió lạnh buốt đến thấu xương, mọi người trên đường bước đi vội vàng, cúi đầu hờ hững đi thoáng qua những người xa lạ xung quanh. Minh tinh cũng chỉ là người thường, có thể tuệ nhãn thức anh hùng [1] trừ bỏ tử trung phấn ngoại cũng chỉ có paparazzi.
[1] Tuệ nhãn thức anh hùng: Mắt thần nhìn thấy được anh hùng. Ở trường hợp này là chỉ những người nhìn thấy được những minh tinh.
Diệp Nam Kỳ đi đến cửa hàng tiện lợi mua ly cà phê nóng, mắt nhìn bốn phía, đi về hướng một người lảng vảng gần đây.
Tên này dường như còn chưa qua độ tuổi “Cần phong độ không cần nhiệt độ”, lưng cõng ba lô rất to, lạnh đến run bần bật, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ một mạch đi đến trước mặt mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Diệp Nam Kỳ duỗi tay nhấn một cái vào bờ vai của cậu ta, thấp thấp cười nói: “Đừng khẩn trương, phát hiện cậu theo dõi tôi vài ngày, kỹ thuật quá kém, cậu mới vừa làm paparazzi?”
Chàng trai trợn tròn mắt, run run rẩy rẩy chỉ vào cậu, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Tôi không phải paparazzi!”
Diệp Nam Kỳ “Ừ” một tiếng.
Thanh niên quang minh chính đại: “Tôi là phóng viên!”
Diệp Nam Kỳ bật cười: “Vậy cậu theo dõi tôi làm gì?”
“Phơi gương mặt bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa của minh tinh các người ra ngoài ánh sáng!”
“……” Diệp Nam Kỳ rất muốn nói kia chẳng lẽ không phải là paparazzi, nghĩ lại vẫn là quyết định không nên đả kích tinh thần người trẻ tuổi, vì thế vỗ vỗ bờ vai của cậu, cổ vũ nói, “Cậu làm tốt lắm.”
Nói, cậu đem ly cà phê nóng đưa cho dũng sĩ dưới gió lạnh lạnh run 0 độ cũng không mang bao tay, nói: “Tôi muốn vào nhà hàng phía trước, nếu 11 giờ tôi không ra, làm ơn báo cảnh sát dùm.”
Chàng trai mới vừa tốt nghiệp đại học có chút ngây ngốc, rốt cuộc không làm khó dễ nữa, buột miệng thốt ra một câu: “Được.”
Diệp Nam Kỳ ôn nhu nói: “Vất vả cho cậu rồi.”
Người trẻ tuổi phản xạ có điều kiện: “Không vất vả không vất vả, đây là điều tôi nên làm.”
Nhìn Diệp Nam Kỳ xoay người rời đi, chàng trai ngẩn người.
…… Dường như có chỗ nào không thích hợp?
Tiết Hướng Du tới rất sớm, khi Diệp Nam Kỳ đi vào, anh ta dường như đã đợi một lúc lâu. Nhìn thấy Diệp Nam Kỳ tiến vào, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng, trên mặt vẫn là vẻ mặt phong lưu đa tình cười: “Bảo bối, rốt cuộc cũng tới, tôi còn lo lắng cậu cho tôi leo cây đấy.”
Diệp Nam Kỳ mắt điếc tai ngơ, cởi áo khoác đặt ở một bên, thân hình cậu thon dài, dáng dấp ưu nhã, eo nhỏ mà không yếu. Tiết Hướng Du cực kỳ thưởng thức, không che dấu ánh mắt lộ liễu của mình chút nào. Cho dù Diệp Nam Kỳ bị nhìn nhiều rồi, vẫn là có chút không được, mãi đến khi ngồi xuống, mới lễ phép gật đầu: “Tiết thiếu, lần thứ hai gặp mặt. Tôi có tên.”
Tiết Hướng Du chống cằm nhìn chằm chằm cậu: “A Phù Lạc Địch?”
Bị gọi năm lần bảy lượt như vậy, Diệp Nam Kỳ trong lòng cảm thấy không vui, mười ngón tay thon dài nắm lại, cười nói: “Tiết thiếu chắc là thích thần thoại Hy Lạp lắm?”
“Không.” Tiết Hướng Du khóe mắt nhướn lên quyến rũ, không rõ ý tứ, “Tôi chỉ là thích thưởng thức vẻ đẹp.”
Diệp Nam Kỳ hơi hơi nhíu mày, Tiết Hướng Du lại rất lịch sự mà đưa qua thực đơn, thực tri kỷ mà giới thiệu mấy món ăn, dường như thật sự anh ta chỉ đơn thuần mời Diệp Nam Kỳ đi ăn một bữa tối.
Địch bất động ta bất động.
Diệp Nam Kỳ ở trong lòng cảnh báo chính mình, không thể sốt ruột, nhịn đã lâu như vậy, không vội vã nhất thời. Tiết Hướng Du là một con hồ ly giảo hoạt, hồ ly còn chưa có lộ ra cái đuôi, cậu liền diễn cùng anh ta.
Lúc rảnh rỗi chờ đồ ăn lên, Tiết Hướng Du chuyện trò vui vẻ, cái gì cũng có thể nói được, dĩ nhiên là không bị tẻ ngắt.
Không cần chờ lâu, đồ ăn đã được đem lên. Diệp Nam Kỳ để ý, Tiết Hướng Du hạ đũa ăn cái gì, cậu liền ăn cái đó, cái gì khác đều không đụng đũa, qua một thời gian, Tiết Hướng Du che trám ha ha cười: “Thì ra khẩu vị của chúng ta lại gần như vậy.”
Diệp Nam Kỳ buộc miệng mình nhai thịt cá, nhìn anh ta hơi hơi mỉm cười.
Tiết Hướng Du đột nhiên buông đũa, dựa lưng vào ghế, nói: “Yên tâm đi, không hạ độc, cũng không hạ mê dược.”
Ngữ khí đứng đắn, Diệp Nam Kỳ bất động thanh sắc, cũng buông đũa, lẳng lặng mà nhìn anh ta.
“Cậu có mệt hay không?” Tiết Hướng Du tùy tay rót ly rượu, nhấp một ngụm, “Rõ ràng rất muốn nhào lại đây bóp cổ tôi, vậy mà còn cười đàng hoàng đến như vậy, khó trách mấy tên ngu xuẩn kia cảm thấy cậu không hề có sức uy hiếp.”
Con ngươi Diệp Nam Kỳ hơi hơi lạnh xuống, vẫn không nói chuyện.
“Biết tôi mời cậu lại đây là vì cái gì không?”
Diệp Nam Kỳ rốt cuộc mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt: “Tiết thiếu nếu không muốn nói, tôi cũng không có khả năng buộc anh nói.”
Tiết Hướng Du nhấp ít rượu, cả người thả lỏng, nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ: “Tôi biết cậu muốn hỏi cái gì, nhưng tôi biết được không nhiều lắm, cũng không có nghĩa vụ phải nói cho cậu.”
Diệp Nam Kỳ nói: “Nếu không muốn nói cho tôi biết, vậy Tiết thiếu đêm nay muốn làm gì?”
Tiết Hướng Du lộ ra nụ cười lưu manh: “Không thể làm cậu sao?”
Diệp Nam Kỳ nghĩ nghĩ, nói: “Hai mươi phút?”
Ngày đó ở toilet nghe đông cung sống, trước sau dường như là hai mươi phút.
Tiết Hướng Du mặt cứng đờ, không cười nổi: “Kia chỉ là tình huống đặc biệt. Như thế nào, dao động với đề nghị của tôi?”
Anh ta lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn dao động rốt cuộc cùng nhìn thẳng con ngươi Diệp Nam Kỳ.
Đó là một đôi mắt lãnh đạm trầm tĩnh, trong suốt đen nhánh.
Anh ta đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Cần tôi phải nói ra sao, cái chết của Diệp Mi có điều kỳ quặc, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, chưa kể đến chuyện rất nhiều manh mối cũng bị mất, sự tình năm đó được che lấp đến không chê vào đâu được, muốn tra đều không thể nào tra được.”
Chợt nghe được tên chị gái, bình tĩnh Diệp Nam Kỳ miễn cưỡng duy trì rốt cuộc sụp đổ, cậu ngồi thẳng người, lạnh lùng mà nhìn Tiết Hướng Du: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn giúp cậu mà.” Tiết Hướng Du vô tội nhún vai, “Nhưng tôi khẳng định trong suy nghĩ của cậu, sẽ nghĩ tôi có thể là một trong số đó hay không? Yên tâm đi, tôi chỉ cảm thấy hứng thú đối với nam nhân.”
Diệp Nam Kỳ nhăn mi, đáy lòng đầy tâm sự bị một người dáng vẻ thoải mái bóc lên như vậy, máu chảy đầm đìa. Cậu trầm mặc, muốn xác nhận một việc trước, nói thẳng: “Cởi quần.”
Tiết Hướng Du: “…… Hả?”
---
Trước 11 giờ, Diệp Nam Kỳ từ nhà hàng đi ra.
Cậu liếc mắt một cái liền chú ý tới Tiểu Cẩu Tử kỹ thuật theo dõi cực kém kia, không dự đoán được cậu ta vậy mà thật đúng là dưới trời gió tuyết đợi mấy giờ, ngẩn người, quay trở lại mua thêm một ly cà phê nóng, đi qua đưa cho cậu ta.
Xem cậu ta hắt xì một cái, Diệp Nam Kỳ buồn cười nói: “Được rồi, cậu mau trở về đi thôi.”
Chàng trai run run rẩy rẩy nói: “Tôi còn muốn…… Đi theo anh……”
Diệp Nam Kỳ nói: “Đã 10 giờ tối, tôi hiện tại phải về nhà, tắm nước nóng sau đó ngủ. Ngày mai không có lịch trình, không tính là sẽ ra cửa. Được chưa, anh bạn trẻ?”
Nói xong cũng không đợi cậu ta phản ứng, liền xoay người lập tức lên xe, rời đi.
Khi về đến nhà, Diệp Nam Kỳ nhìn thấy Thẩm Độ ngồi ở phòng khách xem TV.
Người này trở về nếu không phải vì công việc thì là ngủ, không có những hoạt động giải trí cho tinh thần. Diệp Nam Kỳ trong lòng còn nghĩ chuyện khác, khi lên lầu thuận miệng hỏi: “Xem cái gì?”
Thẩm Độ liếc nhìn hắn một cái: “Chuyên mục Pháp luật.”
Diệp Nam Kỳ: “……”
Thẩm Độ ho nhẹ một tiếng, không chút để ý hỏi: “Đi đâu vậy?”
Bước chân Diệp Nam Kỳ dừng lại, lộ ra nụ cười khiêu khích: “Đi gặp kim chủ.”
Thẩm Độ: “……” Vịt chết cái mỏ còn cứng.
Nhìn Diệp Nam Kỳ lên lầu, ánh mắt Thẩm Độ dời về chiếc TV trước mặt. Đang quảng cáo, anh xem đến nhàm chán, đang muốn tắt TV, mặt Diệp Nam Kỳ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Là quảng cáo chocolate của Diệp Nam Kỳ. Đại khái là do Tiết gia bỏ tiền, phê duyệt rồi trình chiếu đều rất mau.
Trên màn hình Diệp Nam Kỳ cười rất ngọt, nhìn camera, nụ cười của cậu liền trở nên giàu sức cuốn hút, giống như chocolate kia thật sự ăn rất ngon.
Thẩm Độ xem xong quảng cáo, trong lòng có hơi ngứa, rất muốn đi chọc Diệp Nam Kỳ, nhìn dáng vẻ bùng nổ của cậu.
Diệp Nam Kỳ cũng không biết trong đầu Thẩm Độ có những ý tưởng nguy hiểm.
Cậu hủy bỏ thư hẹn giờ, nhìn chằm chằm máy tính, ngón tay thon dài bay nhanh mà gõ chữ, tìm tòi một ít thông tin liên quan tới các minh tinh.
Tiết Hướng Du cũng thật lưu manh, ở phòng bao thật sự lột quần, trên đùi trơn bóng cũng không có cái bớt như lời Diệp Mi.
Diệp Nam Kỳ đối với đề nghị của Tiết Hướng Du rất động tâm, bảo hổ lột da [2] xác thật rất nguy hiểm, nhưng người này không thể nghi ngờ là tốc độ tra ra hung thủ nhanh hơn cậu.
[2] Bảo hổ lột da: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.
Theo lời Tiết Hướng Du, anh ta cũng không rõ ràng người Tiết gia đang làm cái gì lắm, tám năm trước cũng chỉ là ngẫu nhiên biết được việc này, cũng không trải qua thời gian đó, nhưng đám người Tiết gia dường như không phải chỉ mới trải qua sự việc này một lần. Giới giải trí càng giống như là vòng cấm của họ, nâng ai lên, coi trọng ai, không được bao lâu, người kia liền sẽ thần bí ẩn lui.
Hiện tại có người theo dõi Khương Nguyên Dư.
Anh ta sẽ hỗ trợ tìm manh mối cho Diệp Nam Kỳ, lại không đưa ra yêu cầu rõ ràng.
Trong đại gia tộc thường vàng thau lẫn lộn, tranh cãi về ích lợi càng phức tạp hơn, huống chi Tiết Hướng Du là con riêng. Diệp Nam Kỳ cảm thấy anh ta sẽ ra tay giúp mình đối phó bọn người Tiết gia, chỉ là trong lòng vẫn đề phòng như cũ, lời nói người này khẳng định không thể tin hoàn toàn.
Tìm tòi mấy giờ, đến nửa đêm gần sáng, Diệp Nam Kỳ tổng hợp lại ra một cái danh sách.
Rất dài, có nam có nữ, bắt đầu từ tám năm trước, đều là vừa mới nổi ở giới giải trí, không bao lâu liền mai danh ẩn tích.
Cậu thật sự quá mức mệt mỏi, lưu danh sách, ôm máy tính, bất tri bất giác đi ngủ.
Ngày hôm sau, Thẩm Độ theo thường lệ để lại bữa sáng cho Diệp Nam Kỳ, ra cửa đi làm.
Sau khi tiếp quản sản nghiệp trong nhà, kẻ đã từng là tiểu bá vương quân khu nghiễm nhiên thành một người đủ tư cách quản lý, chỉ là hôm nay Thẩm đại thiếu gia có điểm tâm thần bất định. Sau khi tới công ty, gọi tài xế, tự hỏi một chút, hỏi: “Chú Lý, chú…… Cảm thấy chocolate ăn ngon không?”
Chú Lý nghi hoặc nói: “Thứ kia không phải nữ sinh mới thích ăn sao?”
Thẩm Độ ừ một tiếng, không tỏ ý kiến, nhìn nhìn trái phải, phát hiện một cửa hàng tiện lợi, ôm tâm tư “Tùy tiện nhìn xem dù sao chắc cũng không có” xuống xe đi vào, kết quả vậy mà lại tìm được chocolate Diệp Nam Kỳ quảng cáo.
Hắn rối rắm một chút, dứt khoát giấu đầu lòi đuôi, thượng vàng hạ cám mà mua đồ ăn vặt,cầm thêm mấy thanh chocolate nữa. Vào công ty, bảo trợ lý đem đồ ăn vặt tùy ý phân phát xuống, còn bản thân cất chocolate vào văn phòng.
Mắt thấy bốn phía vắng lặng, hắn lúc này mới xé túi, cắn một ngụm.
Không ngon đến như vậy.
Thẩm Độ thờ ơ nghĩ.
Nhưng mà tưởng tượng đến vẻ mặt kia của Diệp Nam Kỳ, hắn trầm mặc một chút, không hiểu vì sao, cảm thấy đầu lưỡi có vị ngọt.