Edit: Mặc Uy
Beta: Lan Lan
Đi gặp Tiết Cảnh Sơn, cần phải mạo hiểm rất lớn.
Thẩm Độ cũng không mấy vui lòng để Diệp Nam Kỳ đi mạo hiểm, bút trong tay xoay xoay, vạch ra một đường thật dài trên giấy, một lúc lâu sau mới đặt bút xuống nói: “Được.”
Phải đồng ý gặp mặt, nhưng không thể quá mức dễ dàng, nếu không Tiết Cảnh Sơn sẽ nhận ra.
Diệp Nam Kỳ hít vào một hơi, cẩn thận gửi mail, muốn xác định xem rốt cuộc người có ở trong tay hắn ta hay không.
Không đến năm phút thì Tiết Cảnh Sơn đã gửi một đoạn video đến, là cảnh Diệp Uyển và mẹanh ngồi bên nhau nói chuyện phiếm. Diệp Nam Kỳ nhìn kĩ lại, hoá ra có mấy chi tiết giống với phòng bệnh của Diệp Uyển, trong lòng không khỏi sợ hãi Tiết Cảnh Sơn to gan và ác độc như vậy.
Nếu không phải Thẩm Độ đã đề phòng, anh thật sự cho rằng người ở trong tay Tiết Cảnh Sơn, bị hắn ta quản chế. Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết.
Trước hết đưa hai người ra nước ngoài quả nhiên là chính xác, Tiết Cảnh Sơn đã sớm chú ý đến họ, vậy mà còn chụp trộm không ít ảnh và quay lén một số video.
Nghĩ đến đây, sau lưng anh lạnh toát.
Tiết Cảnh Sơn không nhanh không chậm, thậm chí giọng điệu trong email còn bình thản giống như khi nói chuyện hàng ngày. Hắn ta không lo Diệp Nam Kỳ sẽ không nhập cuộc, còn có tâm trạng thoải mái, vừa cố ý lại như vô tình mà nhắc tới một vài người. Thẩm Độ, Tiết Hướng Du, Bạch Dụ.
Trên mặt Diệp Nam Kỳ không có biểu cảm gì mà đối đáp cẩn thận với hắn ta, chau mày. Đương nhiên anh không thể đi gặp Tiết Cảnh Sơn một mình, tốt nhất là cảnh sát có thể cung cấp người hỗ trợ, không ai biết Tiết Cảnh Sơn có đem theo người không, nếu có thì mang theo bao nhiêu người.
Thẩm Độ cũng không có khả năng yên tâm để anh đi một mình.
Trên đường đến bệnh viện, Thẩm Độ gửi một email đến, là danh sách tư liệu cơ bản của những kẻ ở trên Lý Hằng Nhiên gửi tới.
Căn cứ vào tư liệu đã phân tích, đối với ai là kẻ nằm vùng, trong lòng Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ đều đã có đáp án.
Trong lòng Diệp Nam Kỳ thật sự nghi hoặc. Một người cất giấu ác ý trong lòng, vì sao còn có thể làm bộ thân thiết không hề sơ hở, đánh lạc hướng người khác? Loại người này quả thực là đáng sợ.
Đề phòng tình huống xấu ngoài ý muốn, ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt ICU, Thẩm Độ liền chuyển Lý Hằng Nhiên tới phòng bệnh cao cấp yên tĩnh mà tương đối an toàn. Dưỡng thương mấy ngày, rốt cuộc anh ấy đã có thể nói chuyện bình thường.
Khi đến phòng bệnh, Chu Nghiêu Xuân, Chim Én và nữ cảnh sát suy nhất trong đội - Nguyên Li cũng ở đó. Diệp Nam Kỳ hơi khựng lại, không tiếng động mà liếc mắt nhìn ba người. Tiết Cảnh Sơn biết trước kế hoạch, nói không chừng kẻ nằm vùng chính là người của hắn ta. Lúc này anh xuất hiện ở đây, Tiết Cảnh Sơn cũng sẽ biết.
Nếu bây giờ anh không nói đến chuyện liên quan đến Tiết Cảnh Sơn tất sẽ khiến gã nhận ra bọn họ đã đoán được cảnh sát nằm vùng, tiện đà phòng bị. Đối với Tiết Cảnh Sơn ở trong bóng tối, một khi trốn đi thật sự quá khó bắt được.
Ý nghĩ lướt qua trong đầu một vòng nhưng chẳng qua cũng chưa được hai giây, Diệp Nam Kỳ buông giỏ hoa quả đem đến xuống, cười cười, hỏi: “Đội trưởng Lý, khôi phục thế nào rồi?”
Lý Hằng Nhiên nửa dựa trên gối đầu, liếc mắt với Diệp Nam Kỳ, biết anh có chuyện muốn nói, gật gật đầu: “Xương cốt cứng cáp, không có việc gì đâu, đừng lo lắng.”
Chu Nghiêu Xuân đang linh hoạt gọt táo, nghe vậy ngẩng đầu oán trách: “Lại còn xương cốt cứng cáp? May mắn là súng bắn vào phần thịt, nếu là bắn vào xương cốt anh dù cứng nữa thì cũng nát.”
Diệp Nam Kỳ lẳng lặng liếc anh ta một cái. Lý Hằng Nhiên bị thương nằm viện, tiểu tổ liền để Chu Nghiêu Xuân đảm nhiệm chức đội trưởng, Chim Én cùng Nguyên Li đảm nhiệm đội phó, anh ta có quyền điều phối nhân viên. Hiện tại cả ba người đều tới phòng bệnh, cũng không biết trước đó đang thương lượng chuyện gì.
Anh im lặng trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Vừa lúc mọi người đều ở chỗ này, có việc muốn bàn với mọi người một chút. Tiết Cảnh Sơn liên hệ với tôi.”
Động tác gọt táo của Chu Nghiêu Xuân cứng lại, vỏ táo đang hoàn chỉnh bị cắt đứt một đoạn. Anh ta a một tiếng, vẻ mặt rất tiếc nuối, gọt nốt mấy phân cuối cùng, đưa quả táo cho Lý Hằng Nhiên.
“Hắn nói như thế nào?” Nguyên Li và Diệp Nam Kỳ tiếp xúc không nhiều lắm, vị hoa khôi cảnh sát này luôn chướng mắt tiểu minh tinh Diệp Nam Kỳ, cảm thấy anh là loại tiểu sinh mới nổi, láu cá lại yếu đuối.
Tiết Cảnh Sơn không giống bọn bắt cóc trên tivi, uy hiếp Diệp Nam Kỳ nếu báo cảnh sát sẽ giết con tin. Anh đột nhiên thấy có phần buồn cười, cục Cảnh sát có người của hắn ta, báo cảnh sát hắn ta đều biết, khó trách không sợ.
Diệp Nam Kỳ nói một chút về việc Tiết Cảnh Sơn liên hệ với anh: “Mẹ và em gái của tôi đều không ở trong tay hắn, không cần phải đề phòng, tôi đi gặp mặt hắn, các anh tùy thời bắt hắn.”
Nguyên Li và Chim Én liếc nhau, gật gật đầu. Chu Nghiêu Xuân lại nói: “Tiết Cảnh Sơn sẽ không ngu như vậy chứ, chỉ cần anh mang theo người, hắn không phải là đã chui đầu vào lưới? Căn cứ vào tư liệu, hắn ta có nhân cách phản xã hội tiềm tàng, tính nguy hiểm rất cao.”
Dừng một chút, anh ta nhìn về phía Lý Hằng Nhiên đang trầm mặc: “Lão đại, anh thấy thế nào?”
Một người ỷ lại, bất luận làm việc gì đều muốn hỏi anh ấy một chút. Lý Hằng Nhiên liếc hắn một cái, chưa nói ra suy nghĩ của bản thân, ngược lại nói: “Hiện tại cậu là đội trưởng, cậu tự quyết định.”
“Em chỉ là muốn....” Chu Nghiêu Xuân có phần ấm ức.
Lý Hằng Nhiên nói: “Đảm nhận chức vụ rồi, cậu ở vị trí này phải làm những việc nên làm, không được nghĩ đến chuyện ỷ lại người khác. Trở về lập ra kế hoạch tác chiến, đừng ở đây nhàn nhã lắc lư nữa, cậu rảnh rỗi lắm hả?”
Chu Nghiêu Xuân: “Rất nhiều nghi phạm đều ẩn nấp rồi, nếu không chính là đã chết, nhất thời cũng không có manh mối, còn không phải tới chỗ anh xả hơi sao.”
Thấy Lý Hằng Nhiên nhăn mày, Chu Nghiêu Xuân đành phải đứng lên: “Được rồi, đi làm việc đi các anh em... Nam Kỳ đi cùng bọn tôi đi.”
Diệp Nam Kỳ nói: “Các anh về trước đi, tôi nói hai câu với đội trưởng Lý rồi đi.”
Gần đây Cục cảnh sát bận đến thất khiếu bốc khói, Chu Nghiêu Xuân trộm chạy ra vấn an Lý Hằng Nhiên, còn bí mật mang theo hai vị đội phó, trở về còn rất nhiều việc, thấy không còn nhiều thời gian lắm, gật đầu bảo Diệp Nam Kỳ nhanh lên liền mang theo người rời đi.
Phòng bệnh an tĩnh lại, Diệp Nam Kỳ và Lý Hằng Nhiên liếc nhau, ngoài miệng nói mấy lời râu ria: “Thẩm Độ cũng muốn đến thăm anh, nhưng hôm nay anh ấy phải đi công tác.”
Lý Hằng Nhiên gật đầu: “Thẩm tổng làm tôi mở rộng tầm mắt.”
Diệp Nam Kỳ một mặt đang sờ soạng trên bàn ghế đầu giường, nghe vậy cười: “Như thế nào?”
“Không giống công tử sống trong nhung lụa.” Lý Hằng Nhiên nói, “Nhìn qua không dễ ở chung, thế nhưng lại rất đáng tin cậy.”
Rõ ràng là đang khen Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ lại thấy vô cùng kiêu ngạo, đôi mắt xinh đẹp hơi cong lên, giống như khoe con trai: “Anh ấy tốt lắm.”
Nói chuyện linh tinh một lúc, rốt cuộc anh cũng sờ được vật đang tìm.
Trên ngăn tủ ở cạnh giường bệnh có một giỏ hoa quả không biết ai đưa tới, một quả gắn máy nghe trộm.
Sắc mặt Lý Hằng Nhiên trắng nhợt, nhắm mắt lại lắc lắc đầu. Mấy hôm nay đến thăm anh ấy không phải vợ chồng Diệp Nam Kỳ thì chính là đồng nghiệp, còn có thể là ai.
Diệp Nam Kỳ hiểu rõ tâm trạng của anh ấy, nghiêng đầu liếc mắt, nói: “Giỏ hoa quả này hỏng rồi, tôi đi xử lý một chút.”
Ném giỏ hoa quả có gắn máy nghe trộm ra khỏi phòng bệnh, Diệp Nam Kỳ trở lại, nhìn Lý Hằng Nhiên, thấp giọng nói: “Đã điều tra được là ai.”
Anh không nói ra, đưa điện thoại di động qua, Lý Hằng Nhiên sau khi nhìn một lúc lâu vẫn không nói gì như cũ. Diệp Nam Kỳ nói: “Tạm thời đừng động đến hắn, lợi dụng một chút hẳn là có thể thu hoạch được càng nhiều.”
Lý Hằng Nhiên mở miệng, giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn: “Cậu muốn mạo hiểm sao?”
“Nếu đáng giá thì không gọi là mạo hiểm.” Diệp Nam Kỳ nhìn thẳng vào anh ấy, “Gọi là trao đổi đồng giá.”
Mỗi người trong Cục cảnh sát đều vội vàng, chính Chu Nghiêu Xuân mang theo người mở cuộc họp. Diệp Nam Kỳ chờ ở bên ngoài, trong lòng cân nhắc làm thế nào để giảm rủi ro xuống thấp nhất.
Thẩm Độ có thể đồng ý cho anh đi gặp Tiết Cảnh Sơn đã là nhượng bộ rất lớn, nếu lại cho hắn biết anh còn muốn tiếp tục mạo hiểm, chắc chắn hắn sẽ ngăn cản.
Nhưng chuyện này anh đều phải làm... Cũng không thể để Thẩm Độ lo lắng.
Trước khi Chu Nghiêu Xuân đi ra, trong lòng Diệp Nam Kỳ đã có chủ ý.
Chu Nghiêu Xuân đi ra từ trong phòng họp liếc mắt một cái đã thấy Diệp Nam Kỳ: “Tới đây tới đây, chúng ta tìm căn phòng nhỏ yên tĩnh thương lượng. Chim Én, chị Nguyên Li, hai người đi thông báo xong cũng quay về đây.”
Diệp Nam Kỳ gật đầu, đi vào phòng bên cạnh cùng Chu Nghiêu Xuân.
Chờ đến khi Chim Én và Nguyên Li quay về đã qua hai mươi phút, Nguyên Li về trước, thấy Chu Nghiêu Xuân đang ngậm điếu thuốc đứng ở bên cửa sổ ngẩn ra, cất giọng: “Đội trưởng không ở đây cậu lại như vậy.”
Chu Nghiêu Xuân hoàn hồn, nhẹ nhàng ném điếu thuốc vào thùng rác: “.... Em ước gì lão đại nhanh trở về quản em, bắt em viết kiểm điểm. Chị Nguyên Li viết kiểm điểm vô cùng tốt, đội trưởng cũng chưa từng phát hiện không phải là em viết.”
“Đó là đội trưởng mắt nhắm mắt mở cho qua.” Nguyên Li trừng hắn: “Mấy cái đơn xin lỗi gì đó, về sau tự viết.”
Chu Nghiêu Xuân giơ tay đầu hàng.
Chim Én cũng tới, nghe thấy bọn họ nói chuyện cười cười. Thấy đã đủ người, Chu Nghiêu Xuân quay đầu nhìn Diệp Nam Kỳ: “Tiết Cảnh Sơn còn liên hệ với anh không?”
Diệp Nam Kỳ gật đầu: “Liên hệ đứt quãng. Hắn yêu cầu tôi đi một mình, tạm thời còn chưa nói cho tôi biết gặp khi nào, ở đâu.”
Gọi là gặp mặt, thực ra càng giống như đi trao đổi con tin.
Trong lòng mấy người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, Nguyên Li nói: “ Đây cũng không phải kế hoạch hay gì, chờ hắn báo địa điểm, chúng ta theo dõi phía sau, còn không bắt được hắn? Theo tin tức từ chỗ Diệp Mi, hẳn là Tiết Cảnh Sơn cũng biết công phu quyền cước.”
“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Chim Én không quá đồng ý với quan điểm của Nguyên Li, quay đầu nhìn Chu Nghiêu Xuân.
“Cũng không thể hoàn toàn tin vào tư liệu.” Chu Nghiêu Xuân cúi đầu nhìn tư liệu cá nhân của Tiết Cảnh Sơn, “Để em xem... Năm 20 tuổi, xung đột với người khác, đánh người ta đến mức nhập viện. Nguyên nhân là do bạn tốt Bạch Dụ của hắn bị người nọ nhìn nhiều hơn vài lần... Đây là kiểu bạn tốt gì? Người bị đánh còn từng học quyền anh. Chị Nguyên Li, để em xem tư liệu cẩn thận một chút, chị là con gái.”
“Nói đến Bạch Dụ.” Chu Nghiêu Xuân buông tư liệu, “Nếu hai người quen biết nhiều năm, nói không chừng là cùng nhau lẩn trốn. Có thể Nam Kỳ không chỉ phải đối mặt với Tiết Cảnh Sơn mà còn có Bạch Dụ chưa rõ mức độ nguy hiểm. Hẳn là bọn chúng không đến mức chạy trốn một mình, bên cạnh chắc còn có người, những kẻ đó cũng bắt hết, một tên cũng không để thoát.”
Chim Én nói: “Cùng lắm nếu chuyện Tiết Cảnh Sơn uy hiếp là giả, khi hành động chúng ta chỉ cần chú ý đến an toàn của Nam Kỳ là được, có thể thoải mái tay chân.”
Di động bỗng nhiên rung rung, Diệp Nam Kỳ thu lại ánh mắt đang quan sát bọn họ, cúi đầu nhìn rõ email mới gửi đến, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“Sao thế?” Chu Nghiêu Xuân vội vã hỏi: “Tiết Cảnh Sơn lại liên lạc với anh sao?”
Diệp Nam Kỳ mấp máy đôi môi trắng bệch, đưa điện thoại di động qua.
Email lần này vẫn là một tấm ảnh chụp như cũ, chỉ là bây giờ không có lời dư thừa.
Trên ảnh chụp là Trần Mân đang bị trói.