Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Khát vọng yêu thương của Hoa kiều [1] Thẩm không được như ước nguyện, Diệp Nam Kỳ gọi cơm trưa tới.
[1] Hoa kiều: Người Hoa sống ở nước ngoài. Ý chỉ Thẩm Độ là người đi du học về.
Thẩm Độ cầm cơm trưa trở về, nhìn Diệp Nam Kỳ chậm chạp sắp xếp quần áo và đồ dùng cá nhân, từ đáy lòng nói: “Bảo bối, tôi cảm giác hình như em muốn tra tấn tôi.”
Đuôi lông mày Diệp Nam Kỳ khẽ động, cười ôn hòa: “Sao lại thế được.”
Thẩm Độ vừa thấy anh cười, trong lòng liền đã xác định.
Bới bới ăn xong cơm trưa, Diệp Nam Kỳ kín đáo tỏ vẻ đồ ăn không được hợp khẩu vị cho lắm, Thẩm Độ thì nói thẳng đồ ăn không ngon như hắn làm.
Thẩm Độ xem xong tài liệu, cân nhắc làm sao có thể không dấu vết mà phục vụ cái miệng tiêu chuẩn cao của Diệp Nam Kỳ, tra xét một chút, phát hiện khách sạn bọn họ vào ở là thuộc về danh nghĩa của một người anh em, lập tức vui vẻ, gọi điện thoại hỏi đôi câu, mượn phòng bếp.
Diệp Nam Kỳ không phải là mệnh được nuông chiều từ bé, nhìn hắn vì cái này mà bận bịu, dở khóc dở cười: “Mẹ tôi cũng chưa nuông chiều tôi như vậy, cơm đặt cũng không khó ăn lắm đâu, đừng tự tìm phiền phức nữa.”
Thẩm Độ đáp đến đúng lý hợp tình: “Vợ của tôi, tôi muốn cưng chiều như thế nào thì kệ tôi. Nuông chiều từ bé thì không tốt? Chờ được chiều chuộng đến mức không rời tôi đi được, đương nhiên chạy không thoát.”
Diệp Nam Kỳ bị lời nói của hắn làm cho choáng váng, sau một lúc lâu mới chống thái dương, thấp giọng nói: “Tôi cũng không muốn chạy......”
Hôm sau có thêm bốn minh tinh tới, suy xét đến quan hệ không thể cho ai biết của Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ, tổ chương trình sắp xếp hai người ở một tầng lầu khác.
Cho đến khi đạo diễn gọi mọi người đến đại sảnh làm quen, Diệp Nam Kỳ mới có cơ hội trông thấy bạn diễn mình sẽ làm việc chung trong thời gian tới.
Thẩm Độ ở trong phòng, đôi mắt mang vẻ trông mong nhìn Diệp Nam Kỳ và Trương Minh rời đi. Thấy hai người đã khuất bóng,nụ cười trên mặt lập tức thu lại, ngồi trở lại bên cạnh bàn, ánh mắt lãnh đạm mà quét qua hồ sơ mà đã nhờ người kiểm tra.
Tổ chương trình ở đây đều đã được hắn sàng lọc, cơ bản là sẽ không có vấn đề. Khả năng có vấn đề duy nhất, chính là mấy người mới vừa tới.
Nhìn qua tất cả hồ sơ của bọn họ, Thẩm Độ cân nhắc trong lòng, bảo Trương Minh phải chú ý một chút. Sau đó mới tùy tiện tìm kiếm một bộ phim của Diệp Nam Kỳ để xem, chờ đợi người trong lòng trở về.
Khi Diệp Nam Kỳ đến đại sảnh, mọi người lúc đó còn chưa có tới đủ, đạo diễn nhìn thấy anh liền khẩn trương, khiến cho Diệp Nam Kỳ cũng có chút khẩn trương.
Hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng khẩn trương, phó đạo diễn và nhân viên công tác khác cũng không nghĩ ra được gì, cũng không dám nói chuyện.
Cũng may mấy người khách mới tới đã đến, đánh vỡ không khí xấu hổ.
Chỉ có một người phụ nữ can đảm tham gia, bốn người còn lại đều là các tiểu thịt tươi đẹp trai tuấn mỹ. Mấy người này đều là mới nổi gần đây, sau mấy tháng yên lặng, đột nhiên lại ló ra, lại không đóng các bộ điện ảnh hay phim truyền hình, ngược lại đi tham gia show tạp kỹ với Diệp Nam Kỳ.
Phải nói, gương mặt kia sau sự kiện được phú nhị đại theo đuổi thì không bao giờ hạ nhiệt. Lại phải nói tiếp, biến mất lâu như vậy mà không bám vào độ nóng của người này thì cũng hơi ngu.
Diệp Nam Kỳ luôn duy trì nụ cười ôn hòa trong tầm mắt mọi người. Phó đạo diễn không biết gì cả, nhìn mấy người đàn ông trước mắt cực kỳ đẹp trai, người con gái duy nhất cũng trông mềm mại đến nỗi véo ra nước, cười ha hả nói: “Xem ra là một đoàn kỵ sĩ, Dung Dung là cô công chúa duy nhất.”
Đạo diễn mặt xanh lét, sợ Thẩm Độ nghe được lời này, trong lòng lạnh lạnh, nhanh chóng nói: “Cái gì thế, còn gì mà kỵ sĩ công chúa nữa.”
Phó đạo diễn không thấy ánh mắt của ông, tiếp tục cười ha hả: “Cũng đúng, hôn nhân đồng tính đã hợp pháp nhiều năm, năm người có thể kiếm được hơn mười cặp, ha ha ha.”
Đạo diễn: “......” Câm miệng đi trời.
Diệp Nam Kỳ mỉm cười thay đổi đề tài: “Khi nào bắt đầu?”
“Bọn họ vừa mới đến, nghỉ ngơi một chút, bắt đầu quay được từ buổi trưa đến buổi tối.” Đạo diễn vội vàng nói tiếp, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Diệp Nam Kỳ nhìn dáng vẻ của ông, trong lòng buồn bực.
Thẩm Độ trừ cái miệng hơi bỉ ổi, tính tình kỳ thật không tồi, cẩn thận tỉ mỉ lại ôn nhu, khoan dung lại rộng lượng, vậy vì sao ánh mắt của bọn họ lại có vẻ kinh sợ đến như thế?
Diệp Nam Kỳ nhìn Thẩm Độ qua hơn chục tấm kính, trong lòng càng nghĩ càng vừa ý, cái miệng bỉ ổi đều bị biến thành dí dỏm hài hước, quả thực hoàn mỹ.
Những thứ Thẩm Độ bày ra trước mắt Diệp Nam Kỳ đều rất tốt đẹp, muốn lau đi lịch sử không hợp nhau khi xưa với anh.
Nói theo một cách nào đó, Thẩm tổng đã làm được, hơn nữa vô cùng thành công.
Trước khi đến đây, tổ chương trình đã cung cấp một quyển tư liệu thật dày, là phong tục tập quán và món ngon ở những nơi sắp đến. Người chủ trì của chương trình này chính là mấy người nghệ sĩ, thay nhau luân phiên, kịch bản mọi người cầm đều giống nhau, phòng ngừa ai quên thì có người khác đỡ giúp [2].
[2] Mô típ giống show Running Man của Hàn Quốc.
Diệp Nam Kỳ không phải là lần đầu tiên tham gia show tạp kỹ, nhưng vẫn là lần đầu tiên tham gia loại tạp kỹ này. Ngoại trừ ăn uống, còn lại đều là thử thách, trò chơi giải mã rất tốn thể lực
...... Đại khái là vì để cho mọi người yên tâm vui sướng mà ăn.
Buổi chiều quay trò chơi tiến triển thuận lợi, rất nhanh liền đến phân đoạn ăn uống.
Trước khi ăn, mấy người nghệ sĩ tụm lại, dùng vẻ mặt hạnh phúc xen lẫn thống khổ, chờ mong đi cùng lo lắng rối rắm, thảo luận về thực đơn mỗi ngày của mình.
“Rau xanh, trứng gà, thịt bò.”
“Cà chua bi, cà rốt, nửa quả táo, bông cải xanh.”
“Cà chua, cần tây, dầu dừa.”
“Chuối, cà chua, ức gà.”
“Miệng nhạt đến mất vị giác.”
“Mỗi ngày còn muốn tập thể hình hai giờ......”
Diệp Nam Kỳ mỉm cười: “......”
Những người khác dùng ánh mắt sôi nổi nhìn: “Nam Kỳ thì sao?”
Mỗi ngày Diệp Nam Kỳ bị Thẩm Độ bắt ăn bữa sáng bằng đồ ăn Trung Quốc, bữa tối cũng ép ăn, ngẫu nhiên thêm bữa ăn khuya. Anh nghĩ nghĩ, trái lương tâm nói: “...... Giống mọi người, không khác nhau lắm.”
Xem bọn họ lại ríu rít thảo luận, Diệp Nam Kỳ bắt đầu nghĩ lại chính mình có phải đã quá phóng túng hay không.
Ngay cả Văn Sâm cũng nói anh béo.
Thừa dịp đi WC, Diệp Nam Kỳ lặng lẽ cuốn áo sơmi lên, nhìn cơ bụng và đường cong đã không còn quá rõ ràng, lại lần nữa lâm vào trầm tư.
...... Thẩm Độ thật không phát hiện anh béo hay là trộm ghét bỏ nhưng không nói lời nào?
Văn Sâm nói nuôi cho mập rồi làm thịt...... Chẳng lẽ Thẩm Độ có sở thích không muốn người biết?
Trời đất chứng giám, trước khi kết hôn với Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ cũng là một người thành thật ăn theo chế độ của chuyên gia dinh dưỡng, mỗi ngày rèn luyện thân thể, là một minh tinh ba tốt.
Vừa mới đăng hình mới chụp lên Weibo, fan còn cảm thấy anh gầy kêu đau lòng...... Là fan có vấn đề về mắt sao?
...... Nói tóm lại.
Diệp Nam Kỳ quyết định khôi phục cách sống trước kia.
Quay xong cảnh ăn, Diệp Nam Kỳ đến phòng tập thể thao chạy một lát, mới quay lại phòng khách sạn.
Thẩm Độ thò qua ôm ấp hôn hít như mỗi ngày, thuận miệng hỏi: “Có đói bụng không, muốn ăn gì không?”
Diệp Nam Kỳ: “...... Không ăn.”
Thẩm Độ phát hiện cách nói của anh không giống bình thường, lập tức kề sát nói: “Làm sao vậy?”
Diệp Nam Kỳ suy nghĩ, nói: “Tôi muốn...... Giảm béo, cậu về sau cũng đừng đi phòng bếp làm chi cho bận, tôi ăn chút rau dưa hoa quả cũng được.”
Thẩm Độ sặc một cái: “Bảo bối, em muốn giảm cân? Ăn chút hoa quả rau dưa cũng được? Em tưởng tôi đang nuôi thỏ hả?”
Diệp Nam Kỳ: “Cậu mới là thỏ.”
“Được, không phải thỏ.” Thẩm Độ ở trong lòng yên lặng bổ sung “Là mèo”, lại tiếp tục nói, “Tôi phí bao nhiêu sức lực mới nuôi em nặng lên được vài chục gram, em muốn như thế nào, muốn giảm đi mấy lạng [3] mà tôi cực cực khổ khổ mới dưỡng ra được?”
[3] Raw ghi là “vài lượng / lạng“. Ở Trung Quốc, 1 lạng = 50g.
Diệp Nam Kỳ hơi bối rối, nhìn tên đầu sỏ gây tội mà không biết lỗi chút nào này. Anh kéo áo sơmi lên, chỉ chỉ bụng: “Tôi không thể làm một người đàn ông không có cơ bụng được.”
Thẩm Độ: “......”
Hình ảnh này, kỳ thật là rất mê người.
Nhưng mà nhìn vẻ mặt Diệp Nam Kỳ và lời nói......
Thẩm Độ cố gắng nén cười, nhưng vẫn là ngăn không được ý cười tràn ngập khóe mắt, nhịn ba giây, phốc một cái cười ha ha ha.
Diệp Nam Kỳ bực mình, không nghĩ đến phản ứng người này lại thái quá như vậy, muốn đi tắm, bị Thẩm Độ cười đến đau bụng kéo lại.
Thẩm Độ cười đến thở không nổi, duỗi tay sờ sờ bụng anh, nỗ lực đem sắc mặt trở lại nghiêm túc: “Đâu có sao đâu...... Đừng nhúc nhích, để tôi sờ sờ nhiều nhiều một chút. Hiện tại ôm thật thoải mái, trước kia ôm như ôm bộ xương vậy.”
Diệp Nam Kỳ bị hắn sờ đến ngứa, đá hắn một cái, thấp giọng nói: “Đều tại cậu.”
Thẩm Độ ngoan ngoãn nhận sai: “Đều do tôi.”
Ngay sau đó hắn liền nhéo mặt anh, ý cười nhàn nhạt nói: “Ngoan nào, đừng nháo, dạ dày em không tốt, trước kia tôi quản không được, thì thôi, hiện tại tôi không có khả năng đồng ý em ăn uống không điều độ. Em đã gầy như vậy, tôi còn muốn bồi dưỡng em thật nhiều, muốn tập thể hình, tôi tập với em. Lại nói béo cái gì, tôi thích là được.”
Diệp Nam Kỳ vốn dĩ cũng chỉ là hứng khởi nhất thời, bị Thẩm Độ dụ dỗ, liền đánh mất cái suy nghĩ này.
Thuận tiện lấy mấy khách mời yên lặng trước màn ảnh vui vẻ ăn mỹ thực [4], sau màn ảnh vẻ mặt đưa đám sờ bụng làm niềm vui.
[4] Mỹ thực: đồ ăn ngon.
Quê Trần Mân ở tỉnh Y, là một nơi rất xa thịt trấn, ở sâu trong núi, lúc trước Diệp Nam Kỳ điều tra đường đi, ra khỏi thị trấn đi thêm mấy dặm, chỉ có một chuyến xe, tới núi thì không có đường, chỉ có thể đi bộ vào. Không có người quen dẫn đường, còn không tìm ra được đường.
Trần Mân cho Diệp Nam Kỳ số điện thoại của một người thân thích, đến lúc đó có thể cho tiền, nhờ người nọ dẫn đường.
Tổ chương trình theo kế hoạch quay cả mùa mà chầm chậm làm việc, đếm ngược ba ngày, Thẩm Độ rời đi trước, đi làm chuyện này.
Cùng lúc đó, một nam khách mời ăn no cả bụng, buổi sáng bắt đầu thượng thổ hạ tả (bị tiêu chảy), nhanh chóng đưa đi bệnh viện, tạm thời mời một minh tinh khác cứu nguy.
Buổi chiều, người đại diện của nam minh tinh xui xẻo kia tiếc nuối tỏ vẻ, vì dạ dày của nghệ sĩ nhà anh ta, không thể tiếp tục tham gia show tạp kĩ này được nữa.
Diệp Nam Kỳ cũng giống như những người khác, thân thiết an ủi, trở về khách sạn, nhìn thời gian, đoán Thẩm Độ lúc này đại khái đang giận, liền thay đổi mục tiêu, gọi Trương Minh lên: “Các cậu đem hắn ta làm ra nông nỗi thế sao?”
Trương Minh không dự đoán được anh lại nhạy bén như vậy, lấy ra di động, gật đầu một cái, đưa tới trước mặt Diệp Nam Kỳ: “Thẩm thiếu dặn dò mau chóng đem hắn ta giải quyết, không cho tôi nói cho anh biết. Anh làm sao mà biết được?”
Diệp Nam Kỳ liếc mắt nhìn hành trình phát triển và người sau lưng của minh tinh này, không khác lắm với suy đoán trong lòng, nhàn nhạt nói: “Bọn họ đều đối với mình tinh hết thời như tôi không chút quan tâm, chỉ có người này thích hỏi han ân cần, ngẫu nhiên hỏi vài vấn đề tưởng như là lời nói khách sáo, rất cẩn thận.”
Chẳng qua là từ nhỏ anh đã có lòng nghi ngờ với người khác, vốn dĩ muốn giải quyết gọn gàng, không nói cho Thẩm Độ, cho hắn đỡ phải hao tổn tinh thần nào biết Thẩm Độ điều tra còn rõ ràng hơn so với anh, bất động thanh sắc mà liền đem người ta giải quyết luôn.
Trương Mính giật mình, nhất thời không biết nói cái gì.
Thẩm Độ không muốn làm cho Diệp Nam Kỳ biết mà lo lắng nên chú ý che giấu, Diệp Nam Kỳ không muốn làm Thẩm Độ hao tổn tinh thần mà làm bộ dường như không có việc gì.
Hai người này, rõ ràng một người đối xử với mọi người kiêu căng đạm mạc, một người bởi vì tự mình trải qua cảm giác bị lạnh nhạt, lại giống như ma, lộ ra phần mềm mại nhất trong tâm hồn cho nhau.
Nói tóm lại, cũng có thể miễn miễn cưỡng cưỡng xem như trời sinh một đôi.
Sau khi Trương Mính rời đi, Diệp Nam Kỳ ở trong phòng cái gì cũng không làm, ngồi yên tới mười phút.
Bình thường lúc này, Thẩm Độ đều đùa giỡn với anh, cũng không cảm thấy thời gian trôi chậm.
Giống như sau khi gặp lại Thẩm Độ, hết thảy đều không hề trôi chậm như thế.
Tim Diệp Nam Kỳ bỗng nhiên đập nhanh hơn chút, giống như anh đối với cảm giác mông lung không rõ ràng ấy đối với Thẩm Độ lại rõ ràng vài phần, chỉ còn một tầng sa mỏng, vạch trần liền có thể nhìn thấy, những cảm xúc không thể hiểu được đó, mà chắc là cảm kích và ỷ lại hình thành ảo giác, vẫn là thích đơn thuần thôi.
Anh đột nhiên muốn gặp Thẩm Độ vô cùng, ở trên giường lăn qua lăn lại, khắc chế cái loại cảm xúc này, bắt mình chờ đến buổi tối, mới gọi điện thoại cho Thẩm Độ.
Thẩm Độ ngắt điện thoại, ngay sau đó trực tiếp gọi video tới.
Thẩm Độ trên màn hình mặt hơi hơi đỏ lên, chắc là bị rót không ít rượu. Diệp Nam Kỳ rất rõ ràng những quy tắc nào đó, phải nhìn trái ngó, nói: “Phía đối tác chưa sắp xếp người cho cậu sao?”
Thẩm Độ cười nói: “Sắp xếp rồi, bị tôi ném văng ra.”
Diệp Nam Kỳ nói: “Cơ hội thật tốt, rèn luyện kỹ thuật của cậu một chút.”
“Tôi chỉ cần em.” Thẩm Độ nhíu nhíu mày, lặp lại lời nói, “Chỉ cần em. Bảo bối ngoan, có thể ỷ sủng mà kiêu, nhưng đừng nói loại lời nói đâm xuyên tim thế này.”
Diệp Nam Kỳ chống cằm, nhìn Thẩm Độ trên màn hình, không nói gì.
Thẩm Độ say rượu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tư duy của hắn, nhìn dáng vẻ này của Diệp Nam Kỳ, đột nhiên nhanh trí: “Hoặc là...... Nam Nam, em ghen tị?”
Đã chuẩn bị nghe đủ mọi lý do chống chế của anh, Thẩm Độ lại bất ngờ nghe được giọng Diệp Nam Kỳ trầm trầm mà nói “Ừ“.
Có ý gì?
Thừa nhận?
Thẩm Độ hơi sửng sốt, video trò chuyện liền kết thúc.
Di động hết pin cmnr.
Bị mất cơ hội ngàn năm có một, Thẩm Độ ảo não không thôi, nhanh bò dậy sạc điện thoại, khởi động máy lại yêu cầu trò chuyện video. Diệp Nam Kỳ từ chối toàn bộ, chỉ có thể lấy lui làm tiến, lựa chọn gọi điện thoại.
Thẩm Độ gấp không chờ nổi hỏi: “Bảo bối, Nam Nam, em vừa rồi có phải thừa nhận hay không?”
Sợ anh không nhận, lại nói: “Đừng nói dối, tôi đêm nay trông cậy vào câu nói của em để tiến vào mộng đẹp đấy.”
Diệp Nam Kỳ hơi ngừng lại, có chút ngượng ngùng, miễn miễn cưỡng cưỡng nói “Ừ“.
Thẩm Độ vui vẻ đến mức không ngăn được nụ cười, lẩm bẩm nói: “Nếu hiện tại em ở trước mặt tôi thì thật tốt, tôi khẳng định lập tức lột sạch em. Không chịu nổi nữa rồi, làm cầm thú thật tốt......”
Diệp Nam Kỳ: “......”
Diệp Nam Kỳ lạnh lùng nói: “Tắm rửa đi ngủ đi.”
Editor tâm sự: Cặp chim cu này dễ thương quá trời =)))))