Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Diệp Nam Kỳ bối rối một chút, tỉnh táo lại, nhìn mẩu tin này, khe khẽ bật cười.
Mới đây mà cậu lại trở nên được hoan nghênh, ai cũng đều muốn gặp cậu.
Cười cười,cậu ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, hơi đờ người.
Năm ấy Diệp Mi dùng tên giả “Diệp Thanh Thanh” gia nhập giới giải trí, bằng vào sắc đẹp kinh người cùng kỹ thuật diễn xuất tự nhiên, nhanh chóng nổi tiếng, bận tối mày tối mặt. Một đoạn thời gian rất dài, Diệp Nam Kỳ và mẹ Diệp không gặp được chị ấy. Cho đến một ngày, đột nhiên tuôn ra scandal kinh thiên động địa, Diệp Mi dáng vẻ thê lương trở về nhà, bị mẹ Diệp cực kỳ giận dữ đánh cho một bạt tai.
Từ đầu đến cuối, chị ấy cũng không nói cho người nhà biết mình gặp phải chuyện gì. Mấy tháng trời ác liệt kia, Diệp Mi trốn đông trốn tây, thỉnh thoảng trở về một lần, cũng bị mẹ Diệp đuổi ra khỏi nhà. Khoảng thời gian đó Diệp Nam Kỳ đang chuẩn bị thi trung khảo [1], học tập và việc nhà trộn lẫn thành một cục rối rắm, thường xuyên có paparazzi chạy đến nhà cậu nằm vùng. Trong lòng vừa loạn vừa hoảng, tinh thần thất thường, không thi đậu trường phổ thông trọng điểm, trong lòng có hơi hận Diệp Mi.
[1] Trung khảo: tương đương thi tuyển sinh lớp mười ở Việt Nam.
Vì sao lại muốn bước vào cái vòng luẩn quẩn kia?
Vì sao lại muốn bị lạc ở trong cái vòng kia?
Vì sao lại khiến cho trong nhà đã loạn còn thêm phiền?
Qua mấy tháng, Diệp Mi rốt cuộc không trở về nữa. Tất niên năm ấy, vốn là thời gian chúc mừng năm mới, Diệp gia lại bị tan tành thành từng mảnh, cha an giấc ngàn thu dưới lòng đấy, mẹ thì đi khắp nơi tìm công đạo, em gái nằm ở bệnh viện. Một mình Diệp Nam Kỳ đợi ở nhà, phát sốt cao, khi tỉnh lại trong bệnh viện, liền nghe nói rằng chị cậu đã nhảy lầu.
Trên mạng đều là những bình luận máu lạnh “Nhảy thì tốt rồi, nếu không thì còn mặt mũi nào để tồn tại nữa” che trời lấp đất. Diệp Nam Kỳ nằm ở trên giường bệnh, mẹ Diệp nắm tay cậu, ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa sổ. Cậu nghe được những người hộ sĩ ríu rít thảo luận chuyện này bên ngoài phòng bệnh. Gió tuyết đã cuốn sạch tất cả, trong lòng hoang vắng.
Nhưng mà sự kiện kia đã bị đè ép xuống dưới rất nhanh, từng thứ từng thứ về Diệp Mi hết thảy đều bị xóa sạch sẽ. Minh tinh “Diệp Thanh Thanh” này giống như trước đây chưa từng xuất hiện, ánh mắt công chúng có mới nới cũ lại đi nghe ngóng các minh tinh mới.
Hiện giờ mỗi khi nhớ lại, trong lòng Diệp Nam Kỳ đều nặng trĩu, dường như có thứ gì đè nặng, làm cậu thở không nổi.
Diệp Mi lúc ấy có bao nhiêu thống khổ cơ chứ?
Mà người nhà chị ấy, đều đang làm cái gì?
Loại sự việc này quá mức tàn nhẫn, bản thân Diệp Nam Kỳ thừa nhận, một nguyên nhân trong đó, nhất định là do mẹ cậu không chịu nổi.
Vào khoảng thời gian chị ấy tuyệt vọng nhất, bọn họ lại lạnh nhạt đẩy chị ấy về phía vực sâu.
Khoảng thời gian cuối cùng khi Diệp Mi còn sống, vẫn còn ở chung với trợ lý lúc đó là Phương Hành Viễn. Sau năm Diệp Mi gặp chuyện không may, người trợ lý kia liền hoàn toàn biến mất, biết chuyện Diệp Mi khi còn sống, cũng chỉ có Phương Hành Viễn.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ, sắc mặt Diệp Nam Kỳ tái nhợt, lạnh như băng. Tâm tình từ trong hồi ức chứa đầy máu và nước mắt dần dần hồi phục, qua một thời gian thì đã bình thường trở lại.
Diệp Nam Kỳ sau khi tỉnh thì không ngủ lại được, dứt khoát tiếp tục tra danh sách các minh tinh kia.
Cậu chọn ra tất cả những người giống như có kim chủ thần bí đứng phía sau, lục lại những thông tin gần đây của họ, phát hiện toàn bộ đều không có tung tích.
Tựa như đã bốc khói khỏi thế gian.
Có một bàn tay thần bí, lặng yên không một tiếng động lau sạch tất cả vết tích chứng tỏ đã từng tồn tại của bọn họ.
Diệp Nam Kỳ nhăn nhăn mày, cảm giác chuyện này nhất định là mấu chốt, quyết định tìm người đi thăm dò xem họ đã biến mất đến nơi nào.
Buổi sáng khoảng 7 giờ, cửa phòng Diệp Nam Kỳ bị gõ vài cái.
Cậu yên lặng khép máy tính lại, đi mở cửa, ngoài cười nhưng trong không cười: “Thẩm Độ, những lời này trả lại cho cậu —— cậu có phải rất rảnh rỗi hay không?”
Thẩm Độ lòng dạ rộng rãi, không so đo với cậu: “Rửa mặt một chút, xuống dưới ăn cơm sáng.”
Hai người giống như đã quên chuyện tối qua, ăn ý không đề cập tới việc này. Diệp Nam Kỳ vẻ mặt hoài nghi: “Đến phiên cậu lo lắng cho tôi sao?”
“Bác gái nói ba bữa của anh không hề có quy luật, bảo tôi giám thị anh cho thật tốt.” Thẩm Độ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không thiếu phần bổ sung thêm lý do cho lời nói dối của mình. Diệp Nam Kỳ “ầm” đóng cửa lại, vẫn là không thích ứng được thái độ đã thay đổi của Thẩm Độ.
Ăn một chén “Bế môn canh” [2], Thẩm Độ sờ sờ cằm.
[2] Bế môn canh: Nghĩa gốc là ám chỉ những cô gái làng chơi không muốn “tiếp khách” hoặc “đuổi khách”. Ý ở đây là ăn xong chén canh này là đi khỏi nhà ngay, không ở lại nữa.
Hắn vẫn luôn hoài nghi cái chết của Diệp Mi không hề đơn giản, khi còn nhỏ tuy rằng cơ hội gặp nhau không nhiều lắm, nhưng đối với tính nết Diệp Mi vẫn có hiểu biết vài phần, trông không giống như là sẽ làm những chuyện đó.
Đáng tiếc năm đó Thẩm gia đang loạn, khoảng thời gian đó hắn lại bị đưa đi du học nước ngoài. Cha Thẩm mẹ Thẩm chưa bao giờ chú ý tới giới giải trí, chưa từng nghe tới “Diệp Thanh Thanh”, sau này sự việc lại bị áp xuống. Bây giờ muốn tra, hầu như là không thể nào xuống tay.
Huống chi Diệp Nam Kỳ đề phòng hắn, cái gì cũng không chịu nói, còn né tránh, hắn muốn hỗ trợ thì lại có lòng mà không có sức.
Điểm duy nhất Thẩm Độ có thể xác định là, Diệp Nam Kỳ gần đây thần thần bí bí, khẳng định đang làm cái việc truy tìm chân tướng gì đó.
Mẹ Diệp sợ cậu làm bản thân sa vào vũng lầy, hắn nên giám sát thật chặt chẽ, đừng đánh mất người.
Dạ dày đã được nuông chiều của Diệp Đại minh tinh rất khó nuôi. Thẩm Độ không muốn cậu ăn kiêng, lại muốn vừa bổ dưỡng để dưỡng dạ dày vừa ngon miệng, bữa sáng được làm công phu. Diệp Nam Kỳ ăn rất vừa lòng, giống như mèo được vuốt lông.
Thẩm Độ thuận miệng hỏi: “Hôm nay có công việc không?”
Diệp Nam Kỳ nhất thời không có phòng bị, nhẹ nhàng nói: “Không.”
“Lại dậy sớm như vậy?” Thẩm Độ “kinh ngạc” nhướng mi.
Diệp Nam Kỳ nghẹn nghẹn, đáp lễ nói: “Hôm nay thứ Bảy, cậu dậy sớm làm gì?”
Thẩm Độ không chột dạ, bình tĩnh nói: “Chạy bộ sáng sớm, nấu cơm sáng cho anh. Hình như một lát nữa anh sẽ ra ngoài?”
Phương Hành Viễn hẹn 9 giờ, Diệp Nam Kỳ quả thực phải ra ngoài.
Cậu trầm lặng giây lát, mỉm cười nói: “Đúng vậy, đi gặp kim chủ. Yên tâm, sẽ không để cho paparazzi chụp được, bác gái sẽ không nghe được nhàn ngôn toái ngữ [3] gì đâu.”
[3] Nhàn ngôn toái ngữ: Lời dèm pha.
Thẩm Độ: “…” Thiếu chút nữa là tin anh rồi.
Khương Nguyên Dư nói đúng, Diệp Nam Kỳ người này, tâm khẩu bất nhất [4], ý nghĩ trong lòng và lời nói ngoài miệng trước giờ đều không khớp.
[4] Tâm khẩu bất nhất: Tâm và lời nói không giống nhau.
Cơm nước xong, Diệp Nam Kỳ liền ra khỏi nhà.
Thẩm Độ sau khi do dự một lát, cuối cùng thay một chiếc xe khiêm tốn hơn, lặng lẽ đi theo.
Diệp Nam Kỳ - người không nghĩ sẽ bị theo dõi – nên không chú ý tới phía sau có một chiếc xe giữ khoảng cách không xa không gần đi theo xe mình. Phương Hành Viễn nói chỗ hẹn có chút xa, sáng sớm thứ Bảy thành phố A vô cùng náo nhiệt mà kẹt xe như cũ, không có ngày nghỉ ngơi thả lỏng nào. Cả đường đi đi dừng dừng, khi đến địa điểm hẹn trước, vừa lúc xấp xỉ 9 giờ.
Diệp Nam Kỳ chú ý chung quanh một chút, không phát hiện paparazzi, mới cẩn thận xuống xe vào quán cà phê tĩnh lặng này. Diệp Nam Kỳ gọi một ly cà phê, nhìn lướt qua, bởi vì đoạn đường này, quán cà phê nhỏ lúc này cũng chưa có khách. Phương Hành Viễn ngồi ở góc, nhìn thấy Diệp Nam Kỳ tới, chỉ gật gật đầu với cậu.
Chờ Diệp Nam Kỳ ngồi vào trước mặt anh ta, anh ta mới mở miệng: “Đây là quán cà phê của chị cậu.”
Tay Diệp Nam Kỳ khẽ run lên.
Phương Hành Viễn nhấp chút cà phê, trong giọng nói phảng phất mang theo hoài niệm: “Cô ấy trước khi đi, giao nơi này cho tôi.”
Diệp Nam Kỳ trầm mặc nhìn anh ta, không rõ hắn nói lời này có ý tứ gì.
Phương Hành Viễn nhất định là đã biết cái gì, nhưng mà ở cùng một công ty mấy năm, anh ta cũng không diễn tả ý tứ của mình. Diệp Nam Kỳ không phân rõ được anh ta rốt cuộc là địch hay là bạn, thiện hay ác, chỉ có thể cẩn thận chống đỡ.
“Chị cậu…… Không phải giống như cậu nghĩ.”
Sau một thời gian rất dài, Phương Hành Viễn mới nói ra những lời này. Anh ta dừng một chút, rốt cuộc nâng mắt lên, cẩn thận đánh giá gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Diệp Nam Kỳ một chút, lắc lắc đầu, “Thôi quên đi, lại nói những lời vô dụng này với cậu.”
Diệp Nam Kỳ nhẫn nhịn, bên môi treo một nụ cười, trong mắt lại hoàn toàn trống rỗng, nói: “Phương ca đặc biệt mời tôi đến đây, là muốn nói những câu này?”
Tên kia tự cho mình có quyền khống chế, gương mặt biết rõ cái gì liền tự tiện quyết định thật sự rất gợi đòn. Diệp Nam Kỳ rất muốn đấm anh ta một quyền, lại kiềm chế xuống.
Tóm lại Phương Hành Viễn không có khả năng muốn cậu tới để nói những câu gợi đòn kiểu này.
Quả nhiên, Phương Hành Viễn quấy ly cà phê trong tay, trầm giọng hỏi: “Tiểu Diệp, cậu có phải dính dáng tới người Tiết gia hay không?”
Diệp Nam Kỳ ngừng một lát, không đoán được Phương Hành Viễn vậy mà sẽ trộm chú ý tới động tĩnh của cậu, ngón tay thon dài vuốt dọc theo mép ly cà phê một lát, lộ ra nụ cười kỳ dị: “Tiết gia không tốt sao? Phương ca chẳng phải cũng mang theo tiểu Khương đi gặp tập đoàn Vân Vũ?”
Phương Hành Viễn cứng đờ, môi giật giật, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
“Tiểu Khương…… Là đối phương chỉ tên muốn gặp. Diệp Nam Kỳ, coi như là vì chị cậu, cũng đừng dính líu tới người Tiết gia.”
Diệp Nam Kỳ lần đầu buông xuống kí ức được gói gọn chặt chẽ, nhàn nhạt nói: “Vì sao tôi lại phải vì chị ấy mà từ bỏ cơ hội? Phương ca, tôi xem anh như tiền bối, anh trước kia là quản lý của chị tôi, sự việc chị ấy làm anh cũng rõ ràng, mẹ tôi đến bây giờ còn không muốn nhận đứa con gái này. Đây là việc nhà tôi, anh xen vào làm gì?”
“…… Cô ấy không phải như vậy.” Yết hầu Phương Hành Viễn khô khốc, lại lặp lại một lần, “Cô ấy không phải như vậy. Diệp Nam Kỳ, vốn dĩ tôi không định nói cho cậu biết gì, nhưng cậu vậy mà lại dính líu tới Tiết gia……”
Diệp Nam Kỳ dáng vẻ ưu nhã nhấp cà phê, vẻ mặt lạnh nhạt.
Phương Hành Viễn sắc mặt xám xịt, thấp giọng nói: “Chị gái cậu sở dĩ trở nên như vậy, tất cả đều là bởi vì Tiết gia.”
Diệp Nam Kỳ bất động thanh sắc: “Là ai của Tiết gia?”
Phương Hành Viễn lại cảnh giác lắc lắc đầu: “Có một số việc, cậu không biết vẫn là tốt nhất. Tôi chỉ có thể nói tới đó, hôm nay gọi cậu đến đây, còn có một câu khuyên bảo.”
Diệp Nam Kỳ chăm chú nhìn anh ta một lát, Phương Hành Viễn dời tầm mắt đi, nói: “Diệp Nam Kỳ, cậu tốt nhất lui về ở ẩn đi.”
Không nói đến phẫn nộ đang tràn ngập lồng ngực, Diệp Nam Kỳ bật cười, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Phương Hành Viễn, giọng lạnh đi mấy độ: “Phương Hành Viễn, anh tưởng anh là ai? Có một số việc, không phải là nếu anh không nói, tôi cũng chẳng hay biết gì. Cứ cho là anh sống chết không mở miệng, tôi cũng có thể biết, rốt cuộc chuyện là như thế nào.”
Cậu giống như đang nói cho Phương Hành Viễn rằng chính mình đã biết, hơn nữa còn đang tra xét việc này. Phương Hành Viễn rõ ràng chấn động, mặt đầy ngạc nhiên, lại rất nhanh chóng thu cảm xúc lại, lại rũ mắt xuống.
Diệp Nam Kỳ đợi một lát, thấy anh ta như cũ cái gì cũng không chịu nói, có chút thất vọng, cũng không hề trông cậy có thể thu hoạch được tin tức gì từ chỗ anh ta. Cậu mặc áo khoác vào, xoay người rời đi. Đẩy cửa quán, vừa đi ra, liền đụng phải Thẩm Độ cũng chuẩn bị đi vào.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
“……” Diệp Nam Kỳ cảm giác gần đây số lần mình và Thẩm Độ đụng phải có hơi nhiều, mặt đầy hồ nghi, “Vì sao cậu lại ở chỗ này?”
Thẩm Độ làm việc chu đáo, nửa đường đã kêu đồng lõa tới, không chút hoang mang mà chỉ chỉ Triệu Sinh vẻ mặt bát quái đứng bên người mình, mặt không đổi sắc nói: “Đi mua đồ gặp cậu ấy, bị cậu ấy kéo qua.”
Từ trên trời giáng xuống một cái mồm to, trong lòng Triệu Sinh trợn trắng mắt, trên mặt cười ha hả: “Đã lâu không cùng nhau đi dạo phố với Thẩm Độ, đi khắp nơi, vừa vặn đi ngang qua nơi này.”
Thẩm Độ: “……”
Diệp Nam Kỳ: “……”
Thật là, trong mùa đông lạnh giá này lại có thể vì dạo phố mà đi con mẹ nó ngang đây.