Edit: Duệ Thần.
Beta: Chiêu Chiêu
Diệp Nam Kỳ vừa bị văn phòng play một cách cưồng nhiệt quay đầu nhìn cánh cửa khép chặt, tự hỏi phải lấy lý do hoàn mỹ gì giải thích cho cái ý tưởng kỳ quái mới bộc phát này của bản thân, khi quay đầu lại, Thẩm Độ đã đứng ở phía sau anh.
Hoàn toàn khác biệt so với ở nhà, dường như là hai Thẩm Độ vậy.
Diệp Nam Kỳ xoay người, tỉ mỉ đánh giá.
Thẩm Độ trước mặt anh mặc một bộ áo sơ mi trắng, toàn thân cao lớn, rất có khí thế. Có thể do quá nóng nên hai cúc áo trên cổ bị mở ra, mơ hồ lộ ra một phần cơ ngực, tay áo được xắn tới khuỷu tay, lộ ra cánh tay rắn chắc.
Đại khái là vì vừa mới giáo huấn người ta nên ngạo khí và tàn khốc giữa chân mày vẫn chưa tan hết, người ngoài trông vào, không khỏi cảm thấy quá ngạo mạn, nhưng Diệp Nam Kỳ lại cảm thấy đáng yêu.
Trong lúc nhất thời, câu anh có thể hình dung ngay lúc này là “khí vũ hiên ngang” [1], cân nhắc xem còn có thể hình dung Thẩm Độ như thế nào nữa, ánh mắt lơ đãng lướt qua, nhìn thấy trên cổ tay hắn có một cái lắc tay hoàn toàn đối lập với khí chất bức người ấy.
[1] Khí vũ hiên ngang: dáng vẻ uy nghi, lẫm liệt
Y như đúc cái mà mẹ Thẩm đưa cho anh rất lâu rất lâu về trước.
Thật ra so với ở nhà… cũng không có gì khác biệt.
Trong lòng anh đột nhiên trở nên nhẹ nhõm.
Thẩm Độ hào phóng, thoải mái cho vợ yêu bé bỏng đánh giá, hận không thể phô hết vẻ đẹp của mình ra cho ái nhân nhìn. Nhìn khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp như tuyết của Diệp Nam Kỳ, sự bực bội trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng tiêu biến, vươn tay ôm anh vào lòng, còn không thành thật vuốt ve bên eo anh vài cái: “Xem đủ rồi sao? Cứ việc xem, em vẫn chưa xem đủ đâu.”
Diệp Nam Kỳ lập tức thu hồi ánh mắt, đưa cho hắn cây kem đã chảy gần hết: “…… Còn muốn ăn không?”
Thẩm Độ nhận lấy, không chê một lời, từng ngụm giải quyết hết, cảm thấy có hơi ngọt.
Kỳ cục.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi hồng hồng của Diệp Nam Kỳ, không chút để ý nghĩ, kem có ngọt như vậy sao?
Tâm hắn nóng lên, muốn hôn Diệp Nam Kỳ vài cái, thử xem rốt cuộc là anh ngọt hay là kem ngọt hơn.
Đáng tiếc là còn chưa nắm được cơ hội, Diệp Nam Kỳ đã lau tay, ngồi xuống sô pha.
Thẩm Độ nguyên bản còn đang bực mình vì cấp dưới của mình quá ‘thô tâm đại ý’, bây giờ toàn bộ phiền não bị vứt hết ra sau đầu rồi, chỉ chăm chú ôm Diệp Nam Kỳ, vừa vuốt ve vừa xoa bóp cái eo thon gầy của anh, hôn cái môi vừa nhìn đã biết ngọt kia hai cái.
Chỉ là Thẩm Độ vẫn duy trì vẻ ngoài đứng đắn, tuy lời nói cũng không đứng đắn lắm: “Bảo bối, đến kiểm tra hả? Yên tâm, công ty không có người nào đẹp bằng em.”
“Nếu có người còn đẹp hơn em thì sao?” Diệp Nam Kỳ nghe vậy, nuốt mấy lời định giải thích trở về, mỉm cười đặt câu hỏi.
“Em là đẹp nhất, cái giả thiết này không tồn tại.”
Thẩm Độ ôm Diệp Nam Kỳ, đột nhiên sinh ra một loài hỏa khí khó nói, tiếp tục giả vờ nghiêm trang, nói: “Cho dù có người thực sự đẹp hơn cả em, cũng sẽ không đáng yêu được như em.”
Mấy lời ‘mật ngọt chết ruồi’ của Thẩm tổng cứ thuận lý thành chương, nói nghe rất là thuận miệng, Diệp Nam Kỳ nghe thấy lập tức nổi cả da gà, trong lòng thầm cảm thấy may mà Triệu Sinh đã bị đuổi ra ngoài rồi, nếu không cũng bị dọa chết.
Anh đẩy Thẩm Độ ra, nhìn lướt qua văn phòng.
Không giống lắm so với trong tưởng tượng, có hơn phân nửa văn phòng là để kê kệ sách, bên trên xếp rất nhiều quyển sách một cách ngăn nắp, bên cạnh có mấy cái tủ bằng kính, không biết bên trong có gì.
Trên tường đối diện với bàn làm việc có treo một cái đồng hồ Tây Dương nhỏ, tiếng chuông từng chút một vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Trưng bày rất đơn giản, không xa hoa như phong cách nhà tư bản trong tưởng tượng.
Thẩm Độ thấy tầm mắt anh dừng lại trên bàn làm việc, khẽ xoa xoa cái tai nhỏ của anh, nhẹ giọng nói: “Mật mã khởi động của máy tính là ngày hai chúng ta kết hôn.”
Nghĩ đến tình cảnh lúc cả hai mới kết hôn, Diệp Nam Kỳ kinh ngạc giương mắt, kinh nghi bất định [2]: “Anh nhớ khoảng thời gian ấy?”
[2] Kinh nghi bất định: tâm trạng nghi ngờ không rõ.
Thẩm Độ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Nếu không kết hôn, làm sao anh có thể yêu em, làm sao có thể bắt được em đây.”
Đối diện nhau một lúc, cả hai đều không nhịn được cười phá lên.
Diệp Nam Kỳ nói: “Đột nhiên muốn tới thăm anh…… Không quấy rầy công việc của anh chứ?”
“Có.” Thẩm Độ biểu tình nghiêm túc, “Em đột nhiên chạy tới, anh chỉ còn biết hôn em, chẳng còn tâm tư đâu mà đi làm việc. Nếu em cho phép thì anh không làm “chưởng quỹ” [3] nữa nhé?”
[3] Chưởng quỹ: Chủ quán (từ cổ đại). Ý Thẩm Độ nói là không làm ông chủ nữa.
Diệp Nam Kỳ vui đùa nói: “Anh không đi làm thì sao mà nuôi nổi em? Nuôi không được em, em sẽ vượt tường.”
Thẩm Độ nói: “Tường của anh quá cao, ‘hồng hạnh’ [4] của em sẽ không vượt được đâu. Tiền lương trong thẻ đủ tiêu đến kiếp sau cơ, không đi làm cũng có thể nuôi được em, ngoan.”
[4] Lấy từ trong câu “Hồng hạnh vượt tường”, nghĩa là đi ngoại tình.
Đại khái thì cái này cũng có thể miễn cưỡng coi là một loại lời nói lãng mạn, Diệp Nam Kỳ dở khóc dở cười, lắc đầu, đưa cho Thẩm Độ túi văn kiện mình mang tới: “Tiết Hướng Du gửi.”
Thẩm Độ nhận lấy, mở ra nhìn một lát, trầm ngâm nói: “Thông tin Tiết Hướng Du lấy được quả thực rất tỉ mỉ kỹ càng…… Công bố xong khẳng định Tiết gia ăn đủ. Thấy anh ta cũng chẳng có chút cảm tình gì với Tiết gia, sao cứ chần chừ mãi không công bố?”
“Anh ta muốn nhân lúc Tiết gia sụp đổ mà trục lợi, chỉ là cái bánh ngọt lớn mang tên Tiết gia này anh ta ăn không nổi, còn phải đề phòng bị tổ chức kia hoặc người của Tiết gia tới trả thù, không tìm được người hợp tác sẽ không dám có chút động tĩnh.” Diệp Nam Kỳ nói xong, nghĩ đến Trương Minh bị quấy rối tình dục, tiếp tục nói, “Sau này có đi gặp Tiết Hướng Du cũng không cần mang theo Trương Minh đâu.”
Buổi sáng Thẩm Độ một tâm làm hai việc, đưa tai vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa làm việc, cũng biết là chuyện như thế nào, nói: “Không sao, tùy anh ta lo liệu. Tính tình của Trương Minh cũng không có tốt như vậy, xui rủi mà chọc cậu ta nóng lên rồi, cậu ta cái gì cũng làm được.”
Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ đều gian xảo như nhau, âm mưu đầy người, nghe vậy chỉ chờ mong ngày đó đã đến.
“Giờ là lúc ăn cơm trưa.” Thẩm Độ vươn tay xoa xoa cái bụng lép kẹp của anh, lại hơi đè xuống, “Lép xẹp, chắc em đói rồi.Muốn tới nhà ăn hay gọi người đưa lên?”
Diệp Nam Kỳ thật ra khá tò mò về nhà ăn nhân viên của Thẩm thị, nhưng mà thân phận của anh quá nhạy cảm, chạy đông chạy tây đã rất mạo hiểm rồi, nếu còn tới nơi công cộng thì đúng là không sáng suốt, liền nói: “Ăn ở đây đi…… Chút nữa em về trước, anh cứ làm việc thật tốt. Chuyện bên đội trưởng Lý để em xử lí cho, anh đừng phân tâm.”
“Không được.” Thẩm Độ đã gửi tin nhắn cho trợ lý, chơi xấu ôm chặt lấy Diệp Nam Kỳ, “Lúc trước rất muốn đưa em tới văn phòng, khó khăn lắm em mới tự đưa tới cửa, không thể để em đi dễ như vậy được.”
Diệp Nam Kỳ giương mắt nhìn hắn: “Muốn đưa em tới làm gì?”
Thẩm Độ biểu tình bình tĩnh, trả lời như lẽ đương nhiên: “Làm cái đó đó.”
Hai tai Diệp Nam Kỳ lập tức đỏ lên: “……”
“Sao đây?” Thẩm Độ cười nhẹ cắn cắn đôi tai anh.
Nếu muốn chế trụ được lưu manh, thì phải càng lưu manh hơn lưu manh mới được.
Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ ở chung đã lâu, rất am hiểu loại chuyện này, anh nỗ lực coi nhẹ đôi tai đang nóng ran lên, bình tĩnh nói: “Vậy anh muốn làm gì thì làm đi.”
Thẩm Độ: “……”
Trợ lý hành động rất nhanh, không lâu đã đưa tới hai phần cơm trưa. Cậu ta rất tò mò ‘tâm can’ của tổng giám đốc trông như thế nào, lặng lẽ nhìn chăm chú, đối phương vẫn đội mũ và đeo khẩu trang, mũ kéo thấp, chỉ lộ ra một đôi mắt trong sáng, xinh đẹp.
Đôi đồng tử trắng đen rõ ràng, thấy cậu mang cơm tới mới mang theo chút ý cười, tuy rằng không tới đáy mắt.
Thẩm tổng thường ngày ngạo khí lại ngồi ở bên cạnh, chậm rãi đút cho người kia ăn, ý cười lan tràn. Nhìn như là cho dù người kia muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ lập tức hái xuống vậy.
Trợ lý Trần phủ định cách gọi ‘Tâm can của Thẩm tổng’ của Triệu Sinh.
Đây rõ ràng là yêu tinh trong lòng Thẩm tổng.
Cơm trưa rất phong phú, hương vị cũng không tính là kém. Chờ trợ lý đi rồi, Thẩm Độ muốn để Diệp Nam Kỳ ngồi trong lòng hắn để hắn đút. Diệp Nam Kỳ lại cảm thấy Thẩm Độ là muốn nuôi anh đến nỗi tới sinh hoạt bình thường cũng không làm nổi, kiên định cự tuyệt, ngồi phía đối diện hắn, vừa ăn cơm vừa nói chuyện chính.
Trong danh sách của Tiết Hướng Du, có người có thân phận lớn, cũng có người có thân phận nhỏ, ngoại trừ những người tạm thời không thể tiếp xúc ra, còn, Thẩm Độ đang cho người tiếp cận.
Hơn nữa ngoại trừ Thẩm gia, Triệu gia cũng đang hỗ trợ.
Sau khi cơm nước xong, Diệp Nam Kỳ cũng đã hiểu rõ quan hệ của Triệu gia và Thẩm gia.
Triệu gia vốn là nhà của mẹ Thẩm, vậy thì coi như Triệu Sinh chính là em họ của Thẩm Độ rồi.
Thẩm Độ nhìn Diệp Nam Kỳ, nói bâng quơ: “Anh em cùng nhau lớn lên đều sẽ tương trợ lẫn nhau, không cần anh chủ động nói ra…… Nếu như lúc trước bác Diệp không chuyển ra ngoài, thì Nam Nam, em cũng có thể quen biết bọn họ.”
Diệp Nam Kỳ trầm mặc không nói.
Khi anh còn bé, có thể tiến vào căn biệt thự to lớn kia cũng là bởi vì ông nội Thẩm muốn chiếu cố Diệp gia, mượn quan hệ đưa bọn họ vào. Chỉ là chưa được mấy năm, ông nội hắn bị bệnh mà qua đời, ba Diệp ngại không muốn tiếp tục nhận sự chiếu cố của Thẩm gia, nên dọn về quê là thành phố D.
Nếu lúc trước ba Diệp không dọn đi, nói không chừng sau đó sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Ba Diệp và Diệp Uyển nói không chừng cũng sẽ không gặp tai nạn xe cộ, Diệp Mi sẽ không vì tiền mà tiến vào giới giải trí, anh và Thẩm Độ…… Có thể sẽ cùng nhau lớn lên, nhưng sẽ không có cơ hội trở thành người yêu.
Thẩm Độ hiểu rõ suy nghĩ của Diệp Nam Kỳ, ánh mắt nhu hòa nhìn anh, nắm lấy tay anh mà hôn một cái, nói: “Nếu em không chuyển đi, chúng ta sẽ có thể cùng nhau đi học, cùng nhau tan học. Ngoại trừ anh, ai cũng không thể bắt nạt em, ai bắt nạt em anh sẽ đánh hắn…… Sau đó sẽ cùng nhau trưởng thành, anh sẽ phát hiện mình rất thích một vị tiểu ca tên là Diệp Nam Kỳ, thích đến muốn hôn một cái ôm một cái, sẽ chọn một ngày rồi tỏ tình. Dù sao cũng ở trong biệt viện, em muốn cũng chạy không thoát.”
Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt, hốc mắt nóng lên.
Thẩm Độ nhìn Diệp Nam Kỳ, nói không được nữa. Hai người bọn họ bỏ lỡ quá nhiều thời gian.
Hắn muốn Diệp Nam Kỳ cùng hắn chậm rãi lớn lên, ngăn không cho anh bị phóng viên hay paparazzi nhìn trúng, bị những lời đồn đại che trời lấp đất làm bị thương, để anh không phải vừa học vừa làm năm cấp ba, suốt mấy ngày mấy đêm, suýt chút nữa chết ngất ở đầu đường.
Hắn vì Diệp Nam Kỳ mà đau, muốn toàn lực chăm sóc anh thật tốt.
Thậm chí còn nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại thì tốt rồi.
Editor: Như vậy làm sao có truyện để chúng ta đọc chứ:v
Beta: Sẽ có thôi, nhưng thể loại sẽ đổi thành thanh “lang” trúc mã =))
Năm đó, nếu hắn giữ chặt lấy Diệp Nam Kỳ không buông, để ông nội hắn giữ cả nhà Diệp gia ở lại, không cho bọn họ đi, thì hắn đã có thể che chở cho Diệp Nam Kỳ thật tốt, để em ấy cùng mình lớn lên.
Buổi trưa, văn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng chuông leng keng. Đã quên là ai hôn ai trước, Diệp Nam Kỳ bị một nụ hôn triền miên không dứt làm cho không thở nổi, trầm thấp thở dốc, nghe thấy Thẩm Độ nói bên tai anh: “Trong này có phòng, bảo bối, cùng anh ngủ trưa được không?”
Diệp Nam Kỳ rũ mắt, sau một lúc lâu, nhìn hắn một cái thật nhanh, gật gật đầu.
Thời gian ngủ trưa hơi dài, Diệp Nam Kỳ ngủ tới khi trời hơi tối mới dậy, thân thể đã không còn cảm thấy không khỏe ở đâu nữa. Thẩm Độ đã sớm dậy, sợ trong ngực anh không có gì để ôm mà ngủ không được, còn đem cái gối của hắn nhét vào cho anh.
Diệp Nam Kỳ ném gối ra, dụi dụi mắt, xuống giường mở cửa, muốn nhìn xem Thẩm Độ có trong văn phòng không, không biết có phải trùng hợp hay không, đúng lúc nghe thấy tiếng mở cửa khác, đối diện anh lúc này là trợ lý Trần.
Diệp Nam Kỳ: “……”
Trợ lý Trần: “……”
Diệp Nam Kỳ nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cười với trợ lý Trần: “Không thoải mái lắm, mượn phòng nghỉ của Thẩm tổng ngủ một lát.”
Trợ lý Trần ánh mắt dừng ở vành tai mang theo dấu răng của đối phương, cố áo lộn xộn miễn cưỡng che đi phần ngực đầy dấu hôn, cùng với vết cắn ái muội trên chân, vội cười một cái thật lúng túng: “…… Ai nha, là vậy sao. Thân thể của anh thoải mái hơn chút nào chưa?”
Cậu ta không đành lòng nói với Diệp Nam Kỳ, khóe miệng của các hạ sắp nứt ra rồi.
Thẩm Độ nén cười, đứng dậy đi qua, ngăn cản tầm mắt của trợ lý, thay Diệp Nam Kỳ sửa lại cổ áo, cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu anh một cái: “Ngoan, thay quần áo rồi ra.”
Diệp Nam Kỳ quay lại phòng nghỉ, nhìn thấy vẻ ngoài của chính mình trong gương, tức khắc như bị ngũ lôi oanh đỉnh [5], mặt không biểu tình tự hỏi xem tính khả thi của việc giết người diệt khẩu.
[5] Ngũ lôi oanh đỉnh: chấn động, oanh động
Thẩm Độ nhưng lại không hoang mang chút nào, quay đầu nói với trợ lý: “Thấy hết rồi à?”
Trợ lý Trần rùng mình một cái, lo lắng bị mất chén cơm, nhanh chóng lắc đầu.
Thẩm Độ cười như không cười: “Không cần sợ, tính cách của em ấy đối với người ngoài rất tốt.”
Trợ lý Trần đương nhiên nhận ra người bên trong là ai, biết được khoảng thời gian trước Thẩm Độ từng công khai tỏ tình một lần, cũng biết gần đây có chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra.
Tính toán trước sau, Thẩm Độ thật biết tranh thủ, tốc độ bắt lấy mỹ nhân thật nhanh, trợ lý Trần lập tức gật đầu: “Anh ra tay nhanh thật.”
Thẩm Độ nhìn ra được cậu ta đang suy nghĩ gì, cũng không giải thích, chậm chạp nói: “Nhưng mà da mặt của tâm can của tôi hơi mỏng, đừng nói với những người khác.”
Trợ lý Trần lấy một loại tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà miễn dịch với loại xưng hô này, không ngừng gật đầu, để lại tài liệu, sau đó chạy trối chết.
Diệp Nam Kỳ thay xong quần áo, dựa vào cửa, nghiêng tai nghe được 1 lát, xác định trợ lý đi rồi mới mới mở cửa đi ra lần nữa, oán trách nói:
“Anh…… đừng dọa em.”
“Bây giờ phải rèn luyện một chút, sau này còn phải đối mặt với toàn thể nhân viên công ty.” Thẩm Độ lại cười nói, “Đến lúc đó anh muốn đứng trước mặt mọi người, giới thiệu ‘Đây là vợ tôi, bà chủ của các người.’ ”
Diệp Nam Kỳ mỉm cười: “Vậy thì em đưa anh đi gặp chị, giới thiệu, ‘Đây là em dâu của chị’?”
Thẩm Độ nghĩ nghĩ, tích cực đề nghị: “Ai ‘lớn hơn’ thì làm chồng, anh là một người rất công bằng.”
Diệp Nam Kỳ: “……”
Thẩm Độ, làm ơn, có liêm sỉ chút đi.