Edit: Mẫn Mẫn (sweetjimin1310)
Beta: Lan Lan
Chuyện khủng khiếp nhất trên thế giới này chính là sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện bản thân và tình địch trần truồng nằm ôm nhau trên một cái giường.
Diệp Nam Kỳ đầu đau như búa bổ, giãy khỏi cái ôm chặt “yêu thương” của tình địch, vừa lảo đảo lắc lư bò dậy, cậu lập tức cảm giác được dường như có thứ gì đó dính dính men theo đùi cậu chảy xuống.
Bởi vì eo đau nhức chân mỏi nhừ, cậu lại vô lực quỳ rạp trên giường.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt truyền tới mỗi một dây thần kinh.
Từ trước tới nay Diệp Nam Kỳ luôn thong dong, hiện tại mặt cũng không khỏi cứng lại.
Đây rõ ràng là phòng của một khách sạn nào đó, rèm cửa buông xuống, trong phòng tối om không có lấy một chút ánh sáng, hơi thở ám muội ở trong không khí còn chưa tan đi vẫn đang dây dưa không dứt.
Mười giây trôi qua, Diệp Nam Kỳ tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì.
Người đàn ông bên cạnh khẽ giật mình, dây thần kinh của hắn tự nhiên bị chạm giựt một cái, còn chưa hiểu chuyện gì đã bị một cước đá bay xuống đất.
Đầu vừa tiếp xúc thân mật với đất mẹ đã hoàn toàn tỉnh táo, nhíu mày mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh mang theo lửa giận. Diệp Nam Kỳ ngồi ở trên giường, dựng ngón giữa lên, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thẩm Độ, tôi xxx cả nhà cậu!”
Khi còn nhỏ, hai người là đối thủ một mất một còn, gặp lại sau nhiều năm xa cách lại tiếp tục thăng cấp lên thành tình địch, cho dù mối quan hệ của hai nhà rất tốt, cũng không ngăn được việc anh một lời tôi một câu mỉa mai châm chọc lẫn nhau.
Chỉ là có đánh chết cậu cũng không tin hai người thế mà có ngày “lăn” trên cùng một cái giường.
Diệp Nam Kỳ chưa kịp mặc quần áo, dấu vết trên người cậu chính là bằng chứng rõ ràng nhất chứng minh đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Độ hơi sửng sốt, sau đó mặt dần đen lại, huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch, híp mắt đứng lên: “Muốn leo lên giường kim chủ lại leo đến cả giường của tôi.”
Nếu không phải cơ thể đau nhức vô cùng thì có lẽ Diệp Nam Kỳ đã sớm tiến tới cho hắn vài phát đấm vào mặt, nghe được lời hắn nói, lửa giận càng bốc lên ngùn ngụt: “Thất tình còn chưa kịp tìm trai bao, Thẩm tổng đã tới tận cửa phục vụ, tiền boa sẽ đưa sau nhé.”
Thẩm Độ lau khóe môi, ánh mắt xẹt qua dấu hôn trên cổ Diệp Nam Kỳ, chân mày nhíu chặt, còn chưa mở miệng thì cổ họng đã bị nghẹn chết.
Diệp Nam Kỳ xoa xoa huyệt Thái Dương, tự hỏi về tiền căn hậu quả[1] của “vụ án” này --
[1] Tiền căn hậu quả: nguyên nhân - hậu quả. Ở đây ý nói Diệp Nam Kỳ tự hỏi mình nguyên nhân vì sao hai người lại lăn trên cùng một cái giường và hậu quả của chuyện này.
Ngày hôm qua hai người mới được biết tin, người cả hai cùng theo đuổi là Khương Nguyên Dư, cũng là hậu bối của cậu đã kết hôn, chưa nói tới việc hai người theo đuổi thất bại, lại còn bị mời đến tham dự tiệc cưới, buồn bực tức tối tới nỗi mất tự chủ, dẫn đến... Uống nhiều quá.
Sau đó thì?
Diệp Nam Kỳ có ý nghĩ muốn giết người diệt khẩu luôn.
Cậu nghĩ, nên bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Bây giờ nên chạy về nhà tắm rửa rồi gọi điện cho người đại diện.
Đúng lúc cậu đang đau đầu tự hỏi, bỗng nhiên có ai đó gõ cửa.
Kèm theo một giọng nói rất...
“Thẩm Độ! Lăn ra đây cho bà mày! Vừa mới mặc kệ mày một ngày mà đã gây chuyện rồi, lại còn bao nuôi tình nhân bé nhỏ?!”
Diệp Nam Kỳ giật mình ngẩng đầu: “Sao bác gái lại đến đây?”
Thẩm Độ cũng bị dọa nhảy dựng lên.
Gia phong (quy định truyền thống trong gia đình) của Thẩm gia vô cùng nghiêm khắc, mỗi tuần, con cái dù đã kết hôn hay ra ngoài xây dựng sự nghiệp cũng phải về nhà trình diện, không chấp nhận trường hợp nào ngoại lệ.
Thẩm Độ đã nửa tháng không về nhà, bị mẹ Thẩm theo dõi đã lâu.
Thuê phòng ở khách sạn đến 12 giờ trưa ngày hôm sau vẫn chưa ra ngoài, dưới cơn giận giữ, mẹ Thẩm trực tiếp vọt đến tính sổ.
Thẩm Độ quét mắt nhìn Diệp Nam Kỳ, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhặt một điếu thuốc lên, nói: “Anh vào phòng tắm đi.”
Da mặt của Diệp Nam Kỳ còn chưa dày tới nỗi trần truồng chạy loạn trước mặt trưởng bối, xốc chăn lên định xuống giường -- không ngờ phần cứng của mình bị hư hao quá độ, phải quỳ xuống một cách bất lực.
Một tiếng “con mẹ nó” bị nuốt trở vào.
Biểu tình của Thẩm Độ trở nên quái dị, dùng ánh mắt không lời nào tả nổi liếc qua vòng eo mảnh khảnh kia một cái, sau đó là liếc nhanh hai khối gợi cảm như là cánh bướm xinh đẹp lúc nào cũng có thể cất cánh bay cao kia (haha, miêu tả mông thôi mà, có cần như vậy không). Hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng không đi dìu người ta, xoay người đi mặc quần áo.
Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, mẹ Thẩm cực kỳ không kiên nhẫn, uy hiếp sẽ đá văng cửa mà vào. Diệp Nam Kỳ không dám trì hoãn thêm, không rên một tiếng, vịn tường, khập khiễng đi vào phòng tắm.
Bên ngoài vang lên tiếng cửa mở, Diệp Nam Kỳ nghe thấy “chat” một tiếng, dán vào mặt tường lạnh băng để nghe lén, nghĩ thầm: bác gái tốt nhất nên cho hắn thêm vài cái tát.
“Học ai không học! Lại học anh họ mày đi bao dưỡng tình nhân! Người đâu?!”
Thẩm Độ mặt không đổi sắc: “Mẹ, tư tưởng của mẹ đã cổ hủ lắm rồi, mang tiếng bao dưỡng nhưng mà đều là hai bên tình nguyện, không ngại người ngoài, huống chi con cũng đâu có bao dưỡng ai đâu.”
Mẹ Thẩm mắng: “Chúng mày vẫn còn trẻ tuổi, không hiểu thế nào là phải chịu trách nhiệm! Gọi người ra cho mẹ!”
Thẩm Độ không dời sự chú ý đi được, đành lặng yên cúi đầu, hơi không tiếp thu nổi sự thật mình đã ngủ với tình địch.
Diệp Nam Kỳ cũng không cười trên sự đau khổ của người khác mà xem trò vui, cuối cùng người thảm nhất trong “bộ phim” này chính là cậu.
Muốn chuồn từ đây ra ngoài đương nhiên là không thể, tính tình của bác Thẩm Diệp Nam Kỳ cũng biết, nếu mà không chịu ra, cái cửa này 80% là sẽ bị đạp nát.
Thay một cái áo tắm sạch sẽ, Diệp Nam Kỳ hơi thất vọng vì Thẩm Độ chỉ ăn có một cái tát, hơi chờ mong đứng ở trước cửa nhà tắm một chút, xác nhận sẽ không có cái tát thứ hai mình mong chờ kia, mới xoa xoa cái eo đau nhức, chậm rì rì đi ra ngoài.
Trong nháy mắt thấy Diệp Nam Kỳ, tiếng mắng của mẹ Thẩm lập tức dừng lại.
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, mẹ Thẩm luôn đối xử với Diệp Nam Kỳ rất tốt, trong lòng Diệp Nam Kỳ tràn đầy cảm giác tội lỗi vì đã ngủ với con trai của bà, không dám nhìn bà, chỉ có thể cúi đầu xin lỗi: “Bác gái, cháu xin lỗi, chỉ tại tối hôm qua cả hai uống nhiều quá...”
Thấy không có trận mắng té tát nào vang lên như trong dự đoán, Diệp Nam Kỳ cũng không biết nên làm như thế nào.
Cậu nghi hoặc ngẩng đầu, thấy biểu tình vừa mừng vừa sợ của mẹ Thẩm, nhất thời sống lưng lạnh buốt.
Cả hai mới trải qua một “trò đùa” động trời, rất khó có được ăn ý mà liếc nhau một cái, trong lòng đồng thời cảm thấy chuyện này không tốt lắm.
Quả nhiên, mẹ Thẩm mới vừa rồi còn như một ngọn núi lửa phun trào thì bây giờ lại đang nhìn Diệp Nam Kỳ từ trên xuống dưới, nhìn tới nhìn lui, vừa tươi cười rạng rỡ vừa dịu dàng nói: “Hai đứa trẻ các con, yêu nhau sao lại không nói sớm? Ai, thằng con trai nhà ta cũng già rồi, ta còn tưởng không ai chịu lấy, mấy ngày hôm trước ta còn thảo luận với mẹ con xem có thể để cho hai đứa thử quen nhau không đấy.”
Diệp Nam Kỳ: “......”
Thẩm Độ: “......”
Mẹ Thẩm lầm bầm lầu bầu vài câu, trực tiếp nói: “Nếu đã là người yêu, vậy thì kết hôn đi.”
Sắc mặt của Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ xanh trắng đan xen, trăm miệng một lời: “Không!”
Mẹ Thẩm lập tức lạnh lùng liếc Thẩm Độ một cái, đến khi nhìn Diệp Nam Kỳ thì lại trở nên mưa thuận gió hòa, cười đến mức Diệp Nam Kỳ không thể mở miệng: “Nam Kỳ đừng ngại, con yên tâm, sau này thằng bé nhà bác toàn bộ giao cho con phụ trách.”
Mẹ Thẩm không cho đôi “tình nhân” đang “ngại ngùng” có thời gian phản ứng, lập tức lui ra ngoài đóng cửa, vui vui vẻ vẻ đi tìm chị em tốt để bàn chuyện kết thân của hai nhà.
Diệp Nam Kỳ treo lên một nụ cười (giả tạo), nói: “Đàn ông mà không quản được nửa thân dưới của mình thì chính là cầm thú.”
“Cầm thú” nhẹ tênh liếc mắt nhìn cậu một cái: “Nói chuyện không đau thắt lưng như anh thì chả có gì khó.”
Khi còn nhỏ, hai người thường xuyên vì những chuyện cỏn con mà cãi nhau đánh nhau túi bụi, làm loạn tới nỗi gà bay chó sủa, cả hai đều coi đối phương là cái gai trong mắt.
Xa cách nhiều năm, đối thủ cũ còn chưa trở nên đáng yêu hơn chút nào, ngược lại, cả hai còn trở thành loại người mà đối phương chán ghét nhất, đây cũng coi như một loại... duyên phận khó có được.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng còn chưa được duy trì tới một phút thì tiếng chuông điện thoại dồn dập như tiếng chuông đòi mạng vang lên, Diệp Nam Kỳ tâm phiền ý loạn quơ lấy điện thoại, vừa nhìn thấy tên người gọi đến đã vội vàng bắt máy.
Bị nghe “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” cả một đêm cộng thêm một buổi sáng sớm, người đại diện đã không còn có thể giữ được bình tĩnh, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao bây giờ mới tiếp điện thoại? Chắc không phải là đi tìm người khai phòng [2] đấy chứ?”
[2] Người khai phòng = trai bao = tình một đêm = for one night.
Diệp Nam Kỳ giật mình hỏi: “Sao anh biết?”
Văn Sâm nói: “Chậc, xem ra là đúng rồi. Chúc mừng nhé Diệp đại minh tinh, cậu và “người khai phòng” kia bị paparazzi chụp được rồi, hình ảnh vô cùng rõ ràng sắc nét lại còn chụp chính diện, chuẩn bị chọn giờ lành đi mổ bụng tự sát đi là vừa.”
“...” Diệp Nam Kỳ hơi chột dạ, “Văn ca, anh nghe em giải thích...”
Văn Sâm kìm lại cơn tức giận trong chốc lát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lập tức lăn tới đây nói cho rõ ràng!”
Mới gặp lại Thẩm Độ được vài tháng, vận của cậu sớm đã nhọ như cái đít nồi thì giờ lại càng khó coi hơn.
Giữa chuyện trinh tiết và bát cơm kiếm sống qua ngày, Diệp Nam Kỳ lập tức lựa chọn cúp điện thoại, không hề nhìn Thẩm Độ lấy một cái, nhặt bừa vài cái quần áo còn nguyên vẹn từ dưới đất lên.
Thẩm Độ nhìn động tác của cậu, nhăn mày: “Anh muốn đi đâu?”
Động tác của Diệp Nam Kỳ thoáng khựng lại, khóe miệng cậu treo lên một nụ cười dối trá mà đến bản thân cũng chả buồn che dấu: “Liên quan đến cậu à?”
Thẩm Độ cũng nghĩ cái này không liên quan đến mình cho lắm.
Cho dù hai người đã ngủ với nhau, thì mối quan hệ này cũng chỉ càng thêm rối rắm.
Nhìn tư thế ra khỏi phòng kì quái vừa chống thẳng lưng vừa khập khiễng của Diệp Nam Kỳ, Thẩm Độ thở dài, lấy điện thoại lên gọi cho ai đó.
Diệp Nam Kỳ đeo khẩu trang, bắt taxi đi tới quán cà phê mà Văn Sâm đã chỉ, vừa bước vào đã bị mắng té tát.
Mấy tấm ảnh bị vứt tới trước mặt, Diệp Nam Kỳ thấy chính bản thân mình và Thẩm Độ. Thẩm Độ còn may, nửa bên mặt bị bóng tối che khuất, còn cậu thì lại bị chụp ngay chính diện, mù mới không biết đây là cậu.
Đối phương còn chưa tung lên mạng, chắc chắn là đang muốn nhân cơ hội này uy hiếp lấy tiền.
Diệp Nam Kỳ mới vừa nổi tiếng không lâu, lấy hình tượng dịu dàng, ấm áp như ánh mặt trời để chinh phục khán giả, tuy rằng mấy lời đồn đãi vớ vẩn về cậu rất nhiều, nhưng lòng tin của fans vẫn vững chắc như thái dương trên bầu trời.
Nếu mấy thứ này bị công bố ra ngoài, cho dù có biện minh hay chặn đứng tin đồn đi chăng nữa thì con đường sự nghiệp bằng phẳng của cậu ít nhiều cũng sẽ khó đi hơn.
Diệp Nam Kỳ nhíu mày trầm tư, hỏi: “Hắn muốn bao nhiêu?”
Văn Sâm giơ lên một ngón tay.
Diệp Nam Kỳ: “Một tấm một vạn?”
Văn Sâm gõ lên đầu cậu: “Tưởng bở! Một tấm mười vạn! Thanh toán xong một lần thì mới giao hết ảnh sang cho chúng ta.”
Trong này đại khái có hai mươi bức ảnh.
Đối phương rõ ràng là lừa bịp tống tiền, còn dùng cái cớ này một cách vô cùng vô nhân đạo.
Diệp Nam Kỳ đếm đếm, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Văn ca, anh xem thận của em có giá bao nhiêu?”
“...”
Hai người trầm mặc nhìn nhau.
Văn Sâm nhăn nhó, tình cảnh bi thảm: “Ai, biết vậy anh giao cậu cho vị kim chủ nào đó bao dưỡng là được, ít ra rơi vào mấy tình cảnh như vầy chỉ cần người ta hào phóng một chút là ổn rồi.”
Nếu như không muốn tự xuất tiền trong túi ra thì chuyện này cũng chỉ có thể giao cho công ty chủ quản xử lí. Mới mấy tháng trước, có một vị cấp cao nào đó trong công ty muốn giở trò với Diệp Nam Kỳ, xui xẻo thế nào lại chọn đúng lúc tâm tình cậu không tốt, thế là bị ăn mấy cước, nếu mà báo chuyện này lên...
Diệp Nam Kỳ không hút thuốc lá, chỉ có thể uống cà phê với Văn Sâm, đầu đầy sương mù.
Tối hôm qua không biết sao lại lăn cùng một chỗ với Thẩm Độ, đến bây giờ toàn thân cậu vẫn còn rất khó chịu, đặc biệt là nửa thân dưới, có thể ngồi ở đây mặt không đổi sắc thảo luận với Văn Sâm đã là cực hạn rồi. Sắc mặt cậu điềm đạm tự nhiên, nhưng mà ở trong lòng không biết đã “thăm hỏi” Thẩm Độ bao nhiêu lần.
Trong lòng Văn Sâm nảy ra rất nhiều chủ ý, đang muốn thương lượng với Diệp Nam Kỳ thì vừa ngẩng đầu đã thấy vết hằn còn chưa tan trên cổ tay bị động tác lơ đãng của cậu làm cho lộ ra, mà chỉ cần cậu cúi đầu là sẽ thấy hết mấy dấu hôn trên gáy.
Văn Sâm: “...”
Lời vừa đến môi đã bị Văn Sâm nuốt xuống, sau đó ôn tồn nói: “Hơi không liên quan một tý, nhưng mà anh vẫn phải nhắc cậu, còn trẻ thì nên chú ý thân thể, không nên sung quá.”
Diệp Nam Kỳ: “...”
Văn Sâm giả ngu, đầu đầy sương mù tự vấn nhân sinh: “Anh hỏi cậu này, thù lao đóng phim của cậu còn bao nhiêu?”
Diệp Nam Kỳ hơi khựng lại, bất đắc dĩ nói: “Chuyện em gái của em chắc anh cũng biết.”
Huống chi cậu vừa mới nổi lên từ hai bộ phim trước, tiền đồ khả quan, nhưng bây giờ trong túi cũng không có nhiều tiền lắm.
Văn Sâm gật đầu, vỗ vai cậu an ủi: “Nếu không được thật thì để anh cho cậu mượn. Qua chuyện này thì nhận thêm vài hợp đồng quảng cáo là được.”
Diệp Nam Kỳ lập tức lắc đầu, Văn Sâm mới kết hôn, thuê nhà ở thành phố A sao mà dễ như những chỗ khác được, đâu ra lắm tiền như vậy để cho cậu mượn. Đang suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại cậu reo lên, cau mày một lát, cậu nhìn thoáng qua tên người gọi.
Là Thẩm Độ.
Tâm lý của Diệp Nam Kỳ rất muốn từ chối cuộc gọi này, nhưng mà trên phương diện lý trí thì vẫn nhịn cơn giận xuống mà tiếp điện thoại.
Giọng nói Thẩm Độ trầm thấp tràn đầy từ tính, rất có lực sát thương mà vang lên bên tai: “Đang ở đâu?”
Diệp Nam Kỳ giơ tay lên, đang muốn quăng điện thoại đi.
Thẩm Độ nói: “Chuyện mấy tấm ảnh đó đã giải quyết xong. Mẹ tôi với mẹ anh đang đợi chúng ta về bàn bạc vài chuyện.”
Diệp Nam Kỳ sửng sốt. Cậu nghĩ là nếu thật sự phải bán thận cũng sẽ không tìm sự trợ giúp từ Thẩm Độ, nhưng mà không ngờ nhanh như vậy Thẩm Độ đã giải quyết xong vụ này rồi.
Cậu nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì cơ?”
Thẩm Độ cười một tiếng, giống như cảm thấy chuyện này thật vô nghĩa: “Bàn bạc xem chọn ngày nào để kết hôn.”
------------
NHÀ TỚ ĐANG TUYỂN EDITOR. MỌI NGƯỜI CÓ HỨNG THÚ THÌ INBOX CHO CHÚNG TỚ NHÉ. HOAN NGHÊNH GIA NHẬP!
CHÚC MỌI NGƯỜI ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ!