Editor: QR2 - diendanlequydon
“…” Diệp Nam Kỳ cố nén cười, nghĩ thầm, người nào cmn có hẹn với cậu.
Nhưng mà Thẩm Độ đặc biệt xuất hiện giải vây, Diệp Nam Kỳ còn không đến mức tranh cãi vào lúc này, cố ý nhích lại gần vào trong ngực Thẩm Độ, hơi áy náy: “Tôn tổng, Trần đạo diễn, thật xin lỗi, lúc nãy tôi đang muốn nói…”
“…” Muốn nói mà còn phí lời nhiều đưa đi đẩy lại như vậy?
Trần đạo diễn âm thầm oán giận một câu, trong tiệc rượu này có quá nhiều nhân vật nổi tiếng, mặc dù ông không biết Thẩm độ, nhưng bị khí thế của cậu ta ngăn chặn, không dám lên tiếng, tính nhờ giúp đỡ, lúc nghiêng đầu nhìn Tôn tổng, mới phát hiện nét mặt Tôn tổng không tốt lắm.
Thẩm gia không chỉ có tài sản hùng hậu, hơn nữa còn có bối cảnh quân đội, coi như lôi kéo không được cũng tuyệt đối không thể đắc tội. Thẩm Độ mới vừa tốt nghiệp đã bắt đầu từ từ tiếp quản sản nghiệp Thẩm gia, mặc dù khiêm tốn, ít lộ diện nhưng Tôn tổng không đến nỗi nhận không ra vị này.
Trong lòng biết đạp phải đinh sắt, Tôn tổng vội vàng cười ha ha, khoát tay nói xin lỗi: “Thì ra là Thẩm tổng… Ha ha, không sao, Nam Kỳ khách khí quá rồi.”
Thẩm Độ được voi đòi tiên, bàn tay hạ xuống, đổi thành ôm vòng eo của Diệp Nam Kỳ mà cậu đã mơ ước từ lâu.
Giống như đứa trẻ nhìn lén mật ong thật lâu nhưng lại không dám đụng vào, len lén nếm thử, trong lòng tất cả đều là cảm giác thỏa mãn kỳ diệu.
Diệp Nam Kỳ hơi cương cứng một chút, Thẩm Độ lại không coi ai ra gì, đè đầu cậu ta vào lồng ngực của mình, lạnh nhạt nói: “Thời gian tới Nam Kỳ đều không rảnh, uổng phí ý tốt của Tôn tổng rồi.”
Tôn tổng lại cười ha ha, trơ mắt nhìn Thẩm độ nắm tay Diệp Nam Kỳ rời đi, trên mặt thu lại nụ cười hòa ái vừa rồi.
Trần đạo diễn đổ mồ hôi đầy đầu: “Thì ra là trèo lên cành cây cao Thẩm gia này, khó trách mắt chó nhìn người thấp, người này vẫn luôn nổi như vậy… Tôn tổng, về việc đầu tư bộ phim này…”
Tôn tổng cười như không cười, cắt đứt lời của ông: “Để nói sau.”
Trong hội trường người đến người đi, nhìn mỗi người giống như không chút để ý, kì thực tùy thời đều chú ý động tĩnh xung quanh. Trong trường hợp này Diệp Nam Kỳ không tiện đẩy Thẩm Độ ra, đành dứt khoát chắp tay sau lưng, kề vai sát cánh, làm bộ không có một chân.
Tâm tình Thẩm Độ không tệ, ánh mắt nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, cầm một miếng bánh ngọt đưa tới trước mặt Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ nhìn thấy, phát hiện lúc nãy mới ăn được nửa cái bánh ngọt vị anh đào thì bị cắt ngang, không thể không buông tha cho cái bánh, cũng không thèm quan tâm đến móng vuốt của Thẩm Độ đang đặt trên vai cậu, mất tự nhiên nói cám ơn, cầm lấy, cắn một cái, miệng hơi phồng lên, giống như một chú chuột nhỏ đang chiếm kho thóc.
Thích ăn ngọt?
Thẩm Độ yên lặng nhìn, rất muốn chọc một cái vào mặt của cậu.
Còn chưa có hành động thực tế, sau lưng chợt truyền đến giọng nói quen thuộc: “Đàn anh và… Thẩm tổng?”
Diệp Nam Kỳ chợt nghẹn lời: “…”
Thẩm Độ lưu loát thu tay lại: “…”
Hai người vội vội vàng vàng xoay người, cũng sinh ra loại cảm giác chột dạ quỷ dị. Diệp Nam Kỳ khó khăn nuốt xuống miếng bánh trong miệng, thật sự hoảng sợ đến nghẹn, Thẩm Độ lập tức cầm ly rượu đưa tới, cậu nhận lấy uống xong, có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết.
Ngẩng mặt nhìn thấy Khương Nguyên Dư đang nhìn hai người bọn họ với ánh mắt phức tạp, Diệp Nam Kỳ cảm giác cho dù mình có đạp Thẩm Độ vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Khương Nguyên Dư rối rắm nhưng vẫn rất trấn định, nói: “… Chào buổi tối.”
Diệp Nam Kỳ nặn ra một nụ cười: “ Chào buổi tối, đàn em. Lúc trước cũng không thấy em, mới tới sao?”
Khương Nguyên Dư hàm súc nói: “Dạ… Tới đúng lúc các anh nói chuyện với Trần đạo diễn.”
Thẩm Độ: “…”
Ba người rơi vào trầm mặc.
Không biết một loạt hành động của Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ bị Khương Nguyên Dư thấy được bao nhiêu, cậu ta tiến lên, cầm tay Diệp Nam Kỳ, giống như khích lệ vỗ vai Diệp Nam Kỳ một cái, lại nở nụ cười với Thẩm Độ: “Đàn anh của tôi nói chuyện luôn nghĩ một đằng nói một nẻo, đừng tin những câu nói ngoài miệng của anh ấy…Thẩm Tổng cần phải đối xử tốt với anh ấy nhé.”
Diệp Nam Kỳ giống như đang trở lại cái ngày bị mẹ Thẩm “Bắt gian tại trận”, xanh cả mặt: “Không phải! Đàn em, em hiểu lầm rồi!”
“Anh với em mà còn xấu hổ sao?” Khương Nguyên Dư cười híp mắt.
Khương Nguyên Dư cười lên thật sự rất giống Diệp Mi năm đó, Diệp Nam Kỳ hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt nụ cười như vậy, vì vậy nghiêng đầu sang chỗ khác, giao vấn đề này lại cho Thẩm Độ.
Thẩm Độ yếu ớt giải thích: “Nguyên Dư, cậu thật sự hiểu lầm rồi.”
“Coi như là em đã hiểu lầm rồi đi… Ai, anh Phương đang tìm em, hôm nào gặp lại, em đi trước.” Khương Nguyên Dư thấy điện thoại di động rung lên, cúi đầu nhìn thoáng qua, cười với bọn họ, phất tay một cái, nhẹ nhàng bước đi.
Tâm tình Thẩm Độ có chút nặng nề.
Trong lòng Diệp Nam Kỳ việc muốn bảo vệ Khương Nguyên Dư so với việc yêu Khương Nguyên Dư thì nặng hơn nhiều. Ngày Khương Nguyên Dư kết hôn cậu đã buông xuống tình cảm đó, bị Khương Nguyên Dư hiểu lầm như vậy, không nhịn được đồng tình, nhìn về phía Thẩm Độ.
Thật lâu, Thẩm Độ mới thu hồi vẻ mặt phức tạp “Tôi nên làm như thế nào?” “Cậu ấy hiểu lầm tôi rồi.” “Tôi có nên nhảy vào sông Hoàng Hà dạo một vòng hay không?”, chậm rãi mở miệng: “… Ăn ngon không?”[QR2[diendanlequydon]
Ánh mắt Diệp Nam Kỳ nhìn cậu ta vô cùng quỷ dị, suy tính một chút, gật đầu.
Thẩm Độ im lặng, lại cầm một miếng bánh ngọt khác đưa cho Diệp Nam Kỳ: “… Còn ăn nữa không?”
Bình thường căn bản không có cơ hội ăn bánh ngọt, Diệp Nam kỳ giãy giụa trong chớp mắt, tự giận mình, nhận lấy nhét vào miệng.
Hai người vốn nên trở thành nhân vật tiêu điểm lại trốn ở góc phòng ăn điểm tâm lấp đầy bao tử, Thẩm độ chỉ miếng bánh ngọt Diệp Nam Kỳ đã ăn một nửa, nói: “Cái này làm thật kém, tôi cũng biết làm.”
Diệp Nam Kỳ kinh ngạc: “Tổ tiên của cậu là ngự trù hả?”
Thẩm độ còn đang chìm đắm trong bi thống khi bị người mình yêu hiểu lầm, mắt điếc tai ngơ, nói: “Bánh này khắc hoa quá kém.”
Diệp Nam Kỳ có cảm giác có lẽ cậu ta bị đả kích quá mức, vì vậy tiếp lấy đề tài: “Cậu còn có thể khắc hoa?”
Thẩm Độ: “Cái này có thể khắc thành con thỏ nhỏ.”
Diệp Nam Kỳ hứng thú, cười nói: “Còn gì nữa không?”
“Mèo con, cún con, cá nhỏ chim nhỏ, đều được.”
“Hôm nào…” Diệp Nam Kỳ vốn đang muốn nói “Hôm nào bộc lộ tài năng”, đột nhiên nhớ ra hai người vẫn đang đối chọi gay gắt, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, khẩn cấp dừng lại.
Thẩm Độ nghiêng đầu liếc cậu một cái, ánh mắt kia quá mức phức tạp, Diệp Nam Kỳ không phân tích được. Hình như Thẩm Độ biết những lời cậu nuốt xuống là cái gì, nói: “Được.”
Diệp Nam Kỳ hơi chấn động.
… Đây là, bị kích thích quá hay sao?
Sau khi lấp đầy bụng, hai người giống như kẻ gian chuồn êm ra khỏi hội trường. Cuối mùa thu, ban đêm gió mát thổi ào ào, đón cơn gió mát, cả người cũng phấn chấn tinh thần hơn rất nhiều.
Hai người một trước một sau an tĩnh đi được một lát, bước chân của Thẩm Độ đột nhiên dừng lại, Diệp Nam Kỳ đang vô cùng chăm chú nghịch điện thoại, đầu đụng vào lưng Thẩm Độ, theo bản năng kêu “Ai“.
Thẩm Độ xoay người, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi: “Điện thoại di động chơi hay như vậy sao?”
“Tôi báo tin cho tài xế đấy...” Diệp Nam Kỳ nói xong, ngẩng đầu lên, dưới bầu trời đêm đen nhánh, bên cạnh có ánh sáng nhu hòa của một cửa hàng chiếu tới đây, Thẩm Độ khoanh tay, tựa vào bên cửa xe, rảnh rang nhìn tới đây, ánh mắt trầm tĩnh. Tướng mạo của Thẩm Độ rất tuấn mỹ lại có khí thế sắc bén, nửa bên mặt được ánh sáng chiếu vào, so với ngày thường nhu hòa không ít, vẻ mặt cũng không còn kiêu căng như vậy nữa.
Không biết có phải là bị lời nói của Khương Nguyên Dư làm ảnh hưởng hay không, tim đập của Diệp Nam Kỳ tự dưng lỡ mất một nhịp, ngón tay vô ý thức siết chặt di động, cảm giác hình như có một loại cảm giác lạ lẫm chui qua phòng tuyển trong lòng cậu, cậu không những không có cảm giác uy hiếp, ngược lại có sự sợ hãi và mong đợi.
Một lúc lâu sau, Diệp Nam Kỳ mới từ trong sự sợ hãi lấy lại tinh thần, không thoải mái nghiêng đầu sang chỗ khác: “Quên nói, lúc nãy cảm ơn.”
Thẩm Độ nói: “Nếu biết Nguyên Dư nhìn thấy, tôi còn lâu mới xen vào việc của người khác.” Dứt lời, chủ động vươn tay, mở cửa xe cho Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ không để lời của cậu ta trong lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cậu thật không có uống rượu say?”
Thẩm Độ một tay cầm tay lái, một tay nới lỏng cà vạt, ngậm điếu thuốc, cười có chút vô lại: “Cậu có thể thử xem.”
Diệp Nam Kỳ ôm thái độ hoài nghi, ngồi lên xe. Thẩm Độ đang định hút thuốc, giống như chợt nhớ tới chuyện gì, quay đầu hỏi: “Để ý mùi thuốc lá không?”
Diệp Nam Kỳ thành thật nói: “Để ý.”
“…” Thẩm Độ dừng một chút, vẫn cất thuốc lá đi, vừa lái xe, vừa suy nghĩ nên đối mặt với Diệp Nam Kỳ như thế nào?
Lúc trước trong lòng cậu rất chán ghét, chưa từng nghĩ muốn điều tra cụ thể bất cứ việc gì, ít liếc mắt nhìn Diệp Nam Kỳ cũng cảm thấy có thể sống thêm vài năm.
Tối hôm qua mẹ Diệp nói chuyện về Diệp Nam kỳ, nói với cậu rất nhiều, cuối cùng người mẹ có số mệnh nhiều đau khổ này nắm tay của cậu, nước mắt trong mắt ẩn hiện, nhẹ giọng nói: “Mẹ sợ… Sợ đứa nhỏ này làm chuyện ngu xuẩn gì đó, mấy năm này mẹ vẫn rất sợ. Thẩm Độ, mẹ là một người mẹ ích kỷ, con là đứa bé ngoan, coi như không thích Nam Nam, về sau cũng xin con hãy giúp đỡ nó…”
Vẻ mặt kia không phải giả, trong lòng cậu khẽ động, sau đó mới sai người đi điều tra cẩn thận.
Buổi trưa hôm nay, ở trong phòng làm việc, sau khi đọc xong phần tư liệu thật mỏng kia, Thẩm độ mới phát hiện mình chưa bao giờ hiểu rõ người tình địch này.
Không nhất định tất cả tài liệu đều là thật, xuyên qua những thứ này cũng không nhìn ra dáng vẻ chân chính của Diệp Nam Kỳ nhưng so với trong ấn tượng của cậu, nhất định chính là hai người.
—— Lúc ở trường cấp 3, vừa đi học vừa đi làm kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình, nghiêm túc học tập. Vốn dĩ có thể ổn đậu đại học A, cuối cùng lại lựa chọn con đường biểu diễn chuyên nghiệp.
Như vậy mấy năm qua, Diệp Nam Kỳ từng bước từng bước bò lên, trong vòng truyền đi scandal thật thật giả giả, thật ra tất cả đều là giả.
Không thể tưởng tượng nổi, đống scandal lộn xộn lung tung trên người Diệp Nam Kỳ phần lớn đều do chính bản thân cậu ta tung ra ngoài.
Cái chết của Diệp Mi hình như có điểm kỳ hoặc, chỉ trong chốc lát không tra ra cái gì, Thẩm Độ đọc xong tư liệu, ở trong phòng làm việc ngồi yên một buổi trưa, trong đầu đều là Diệp Nam kỳ.
Nhớ lời cậu ta cố ý khiêu khích, còn có những lời cậu nói trước kia.
Cậu giống như đã phạm một sai lầm lớn nhưng Diệp Nam Kỳ bị hiểu lầm cũng không những không giải thích, ngược lại cười híp mắt tiếp nhận ánh mắt coi thường này, coi nó như một vũ khí phòng thân.
Rốt cuộc cậu ta là dạng người gì? Lời mẹ Diệp nói có ý gì? Diệp Nam Kỳ bởi vì Diệp Mi nên mới có sự lựa chọn như vậy?
Thẩm Độ muốn hỏi một chút nhưng trực giác nói cho cậu biết, Diệp Nam Kỳ sẽ không thích cậu điều tra cậu ta, lại càng không nguyện ý nói chuyện của bản thân.
Cậu ta vẫn luôn cảnh giác, mở ra giới hạn với cậu, ném khuôn mặt ngụy trang và khinh thường ngụy trang cho cậu.
Người trong ấn tượng đột nhiên lật nghiêng, trong chốc lát Thẩm Độ thật đúng là không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với Diệp Nam Kỳ.
Diệp Nam Kỳ không biết sự rối tắm trong lòng Thẩm Độ, chỉ coi như cậu ta bị đả kích, bị Thẩm Độ vô tình hay cố ý nhìn chòng chọc một đường làm sau lưng lạnh cả người, chỉ sợ Thẩm Độ nóng nảy đả thương người, về đến nhà việc đầu tiên chính là mở ti vi, chuyển sang kênh chuyên mục pháp chế.
Vừa đúng lúc phát chủ đề bạo hành gia đình.
Thẩm Độ: “… Cậu làm gì đấy?”
Diệp Nam Kỳ trầm tĩnh: “Học để biết pháp luật.”