Edit: Phong Nguyệt
Diệp Nam Kỳ bối rối một chút, tỉnh táo lại, nhìn cái tin nhắn này, khe khẽ bật cười.
Ngược lại gần đây cậu trở nên được hoan nghênh rồi, ai cũng muốn gặp cậu một lần.
Cười cười, cậu ngồi dậy, ngồi tựa vào đầu giường, đờ đẫn một lát.
Năm đó Diệp Mi dùng tên giả “Diệp Thanh thanh” tiến vào làng Giải Trí, bằng vào gương mặt xinh đẹp kinh người và có kỹ thuật diễn xuất tự nhiên, nhanh chóng nổi tiếng, bận tối mày tối mặt, trong một đoạn thời gian rất dài, Diệp Nam Kỳ và mẹ Diệp cũng chưa từng nhìn thấy cô, cho đến một ngày, đột nhiên tuôn ra scandal động trời, Diệp Mi trở về nhà với dáng vẻ thảm hại, mẹ Diệp lửa giận công tâm tán một bạt tai.
Từ đầu tới đuôi, cô đều không có nói cho người trong nhà mình gặp chuyện gì, tình huống ác liệt nhất trong vòng mấy tháng kia, Diệp Mi trốn đông núp tây, thỉnh thoảng trở về nhà một lần, cũng bị mẹ Diệp đuổi ra khỏi nhà. Đoạn thời gian đó Diệp Nam Kỳ đang chuẩn bị thi cấp ba, học tập và chuyện trong nhà pha trộn thành một đống, thường có chó săn chạy đến nhà cậu nằm vùng, trong lòng vừa loạn vừa hoảng, phát triển thất thường, không có thi đậu trường chuyên cấp 3, trong lòng có chút hận ý đối với Diệp Mi.
Tại sao muốn tiến vào cái giới đó?
Tại sao lại bị mất phương hướng trong giới đó?
Tại sao tăng thêm loạn trong nhà vốn dĩ trong nhà đã loạn rồi?
Trước sau mấy tháng, Diệp Mi cũng không có trở lại nữa, những ngày cuối năm của năm đó, vốn là ngày vui chúc mừng năm mới, Diệp gia lại phá thành mảnh nhỏ, cha an nghỉ dưới lòng đất, mẹ đi khắp nơi để tìm công đạo, em gái nằm ở bệnh viện, Diệp Nam Kỳ một mình đợi trong nhà, phát sốt cao, khi tỉnh lại thì ở trong bệnh viện, thì nghe nói chị của cậu nhảy lầu.
Trên internet ùn ùn kéo đến lời bình luận lạnh lẽo “Nhảy tốt lắm, làm sao còn mặt mũi mà sống tiếp”, Diệp Nam Kỳ nằm ở trên giường bệnh, mẹ Diệp nắm tay của cậu, kinh ngạc mà nhìn xem ngoài cửa sổ, cậu nghe cô y tá ríu ra ríu rít thảo luận chuyện này ở bên ngoài phòng bệnh, gió tuyết bao phủ, trong lòng trống vắng. dddd###D9D9^**Lê*8Quy1 Đôn&*
Vậy mà sự kiện kia rất nhanh chóng bị ép xuống, về tất cả sự tình của Diệp Mi bị xóa sạch sẽ, cái ngôi sao “Diệp Thanh Thanh” này giống như cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện qua, ánh mắt dân mạng có mới nới cũ lại theo đuổi chuyện của ngôi sao mới khác.
Hôm nay mỗi lần nhớ lại, trong lòng Diệp Nam Kỳ nặng trĩu, giống như có thứ gì đó đè ép, thở không ra hơi.
Lúc đó Diệp Mi có bao nhiêu khổ sở chứ?
Mà người nhà của cô, đều ở đây làm cái gì? dddd###D9D9^**Lê*8Quy1 Đôn&*
Chuyện như vậy quá mức tàn nhẫn, Diệp Nam Kỳ lựa chọn một mình chịu đựng, một nguyên nhân trong đó, chính là sợ mẹ cậu không chịu nổi.
Trong đoạn thời gian tuyệt vọng nhất của cô, bọn họ lạnh lùng đẩy cô về phía vực sâu.
Quãng thời gian cuối cùng Diệp Mi còn sống, cùng ngay lúc ấy còn ở chung một chỗ với Phương Hành Viễn. Năm đó sau khi Diệp Mi xảy ra chuyện, cái người trợ lý này hoàn toàn biến mất, biết chuyện khi Diệp Mi còn sống, cũng chỉ có Phương Hành Viễn.
Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sắc mặt tái nhợt lạnh lẽo của Diệp Nam Kỳ, kéo theo máu và nước mắt từ trong ký ức trở về hiện tại, nói một câu tốt.
Sau khi tỉnh lại Diệp Nam Kỳ không ngủ nữa, dứt khoát tiếp tục tra các ngôi sao trong phần danh sách kia.
Cậu lựa chọn mấy ngôi sao nào phía sau có kim chủ thần bí thật thật ảo ảo, lục soát một chút sự tích năm gần đây, phát hiện hoàn toàn không có tung tích.
Giống như biến mất khỏi thế gian này vậy.
Có một cái tay thần bí, lặng yên không một tiếng động lau sạch dấu vết từng tồn tại của bọn họ.
Diệp Nam Kỳ nhíu nhíu mày, cái cảm giác này nhất định là mấu chốt, quyết định tìm thêm người đi điều tra một chút sau này bọn họ đã đi đâu.
Buổi sáng khoảng bảy giờ, cửa phòng Diệp Nam Kỳ bị gõ.
Cậu yên lặng khép máy vi tính lại, đi qua mở cửa, vẻ mặt bên ngoài đang cười nhưng trong lòng không cười: “Thẩm Độ, những lời này trả lại cho anh——có phải anh rất rảnh rỗi hay không?”
Tấm lòng Thẩm Độ rất rộng lớn, không so đo với cậu: “Sau khi rửa mặt, xuống ăn điểm tâm.”
Hai người giống như đã quên chuyện không vui tối qua, ăn ý không nhắc lại chuyện này, mặt Diệp Nam Kỳ hoài nghi: “Về phần anh thì sao?”
“Bác gái nói cậu ăn ba bữa cơm không có quy luật, để cho tôi giám thị cậu thật tốt.” Thẩm Độ nói năng hùng hồn, miệng đầy dẻo quẹo không thiếu lý do biện hộ cho chính mình. Diệp Nam Kỳ đóng cửa lại, vẫn không có thích ứng thái độ biến chuyển này của Thẩm Độ.
Ăn một chén “Bế môn canh (Không cho khách vào nhà)” cho có lệ, Thẩm Độ sờ sờ lên cái cằm.
Anh vẫn hoài nghi cái chết không đơn giản của Diệp Mi, mặc dù khi còn bé gặp nhau không nhiều lắm, nhưng đối với tính tình của Diệp Mi vẫn luôn có mấy phần hiểu rõ, không giống như sẽ làm những chuyện kia. dddd###D9D9^**Lê*8Quy1 Đôn&*
Đáng tiếc năm đó Thẩm gia đang loạn, đoạn thời gian đó anh lại bị đưa ra nước ngoài đi học, ba mẹ Thẩm chưa bao giờ chú ý tới chuyện Làng Giải Trí, mới nghe tên “Diệp Thanh Thanh” lần đầu, sau đó chuyện này bị đè xuống, hiện tại muốn điều tra, cơ hồ không có chỗ xuống tay.
Huống chi Diệp Nam Kỳ đề phòng anh, cái gì cũng không chịu nói, còn trốn tránh, anh nghĩ giúp một tay lại có tâm vô lực.
Duy nhất Thẩm Độ có thể để xác định chính là, gần đây Diệp Nam Kỳ thần thần bí bí, khẳng định đang điều tra chân tướng chuyện đó.
Mẹ Diệp sợ anh góp đi vào, thế nhưng anh phải giám sát người mọi thời điểm, đừng làm mất người là được.
Nuôi dạ dày dễ hỏng của Diệp đại minh tinh không tốt lắm, Thẩm Độ phải tránh cậu ăn kiêng, lại phải chú ý đến dạ dày và món ăn ngon, bữa ăn sáng bỏ ra công sức khá nhiều, Diệp Nam Kỳ ăn rất hài lòng, giống như con mèo được vuốt lông.
Thẩm Độ thuận miệng hỏi: “Hôm nay có công việc?”
Diệp Nam kỳ nhất thời không có phòng bị, nhẹ nhàng nói: “Không có.”
“Hôm nay sao dậy sớm vậy?” Thẩm Độ kinh ngạc nhướng nhướng mày.
Diệp Nam Kỳ nghẹn nghẹn, đáp lễ nói: “Hôm nay thứ bảy, anh dậy sớm làm gì?”
Thẩm Độ cũng không chột dạ, bình tĩnh nói: “Chạy bộ sáng sớm, nấu điểm tâm cho cậu. Cậu đang tính ra khỏi nhà?”
Phương Hành Viễn hẹn gặp lúc chín giờ, Diệp Nam Kỳ xác thực muốn ra khỏi nhà.
Cậu yên lặng rồi lại yên lặng, mỉm cười nói: “Đúng vậy, đi gặp kim chủ. Yên tâm, sẽ không để cho chó săn có cơ hội vỗ tới, bác gái sẽ không nghe được cái lời đàm tiếu gì.”
Thẩm Độ: “......” Thiếu chút nữa thì tin cậu rồi.
Khương Nguyên Dư nói đúng, con người Diệp Nam Kỳ này, nghĩ một đằng nói một nẻo, cho tới bây giờ trong lòng nghĩ và nói ngoài miệng cũng không giống.
Cơm nước xong, Diệp Nam Kỳ đi ra khỏi nhà.
Thẩm Độ đang do dự một lát sau, đổi chiếc xe rẻ tiền, lặng lẽ đi theo.
Không chút nào nghĩ đến sẽ bị theo dõi Diệp Nam Kỳ không để ý phía sau không xa không gần có người đi theo xe của mình, Phương Hành Viễn nói chỗ đó có chút xa, sáng sớm thứ bảy Thành A vẫn náo nhiệt kẹt xe như cũ, không có ngày nghỉ buông lỏng. Một đường vừa đi vừa nghỉ, đến địa điểm hẹp gặp thì vừa đúng chín giờ.
Diệp Nam Kỳ chú ý chung quanh một chút, không có phát hiện chó săn, mới cẩn thận xuống xe vào quán cà phê tĩnh lặng này. Diệp Nam Kỳ gọi một ly cà phê, nhìn lướt qua, bởi vì đoạn đường vắng vẻ, lúc này quán cà phê nhỏ cũng không có khách, Phương Hành Viễn ngồi ở trong góc, thấy Diệp Nam Kỳ tới, chỉ gật đầu với cậu một cái.
Chờ Diệp Nam Kỳ ngồi vào trước mặt anh rồi, anh ta mới mở miệng: “Đây là quán cà phê của chị cậu.”
Tay Diệp Nam Kỳ khẽ run lên.
Phương Hành Viễn nhấp miếng cà phê, trong giọng nói giống như mang theo hoài niệm: “Trước khi cô ấy đi, giao nơi này cho tôi.”
Diệp Nam Kỳ trầm mặc nhìn anh ta, không hiểu anh ta nói điều này có ý tứ gì.
Phương Hành Viễn nhất định biết một chút gì đó, mà ngay cả ở công ty đó mấy năm, cậu đều chưa từng có nói qua chuyện này. Diệp Nam Kỳ không phân rõ anh ta rốt cuộc là địch hay bạn, thiện hay ác, chỉ có thể cẩn thận mà chống đỡ.
“Chị của cậu...... Không phải như cậu nghĩ.”
Sau một đoạn thời gian rất dài, Phương Hành Viễn mới nói ra những lời này. Anh ta dừng một chút, rốt cuộc giương mắt, dò xét cẩn thận gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp của Diệp Nam Kỳ, lắc đầu một cái: “Thôi, nói cậu những chuyện này cũng đều vô dụng.”
Diệp Nam Kỳ nhẫn nhịn, trên môi mang theo nụ cười, trong mắt lại hoàn toàn không có nụ cười, nói: “Anh Phương đặc biệt gọi tôi tới đây, chính là muốn nói những thứ này?”
Cái bộ dạng này cậu đã nắm rõ trong tay, hiểu rõ cái gì thì tự tiện quyết định cái đó nhưng khuôn mặt bây giờ thật sự tức giận, Diệp Nam Kỳ rất muốn đánh anh ta một đấm, sợ xảy ra xung đột nên kiềm chế lại.
Phương Hành Viễn luôn không có khả năng hẹn cậu mà nói những thứ lời nói đáng đánh này.
Quả nhiên, Phương Hành Viễn khuấy cà phê trong ly, trầm giọng hỏi: “Tiểu Diệp, có phải cậu tiếp xúc với người của Tiết gia rồi phải không?”
Diệp Nam Kỳ dừng lại, không ngờ tới Phương Hành Viễn lại có thể len lén chú ý đến động thái của cậu, ngón tay thon dài theo thân ly cà phê vuốt ve một chút, lộ ra một nụ cười kỳ dị: “Tiết gia không tốt sao? Anh Phương cũng không muốn mang theo Tiểu Khương đi gặp cao tầng của tập đoàn Vinh Vũ?”dddd###D9D9^**Lê*8Quy1 Đôn&*
Phương Hành Viễn cứng đờ, đôi môi giật giật, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
“Tiểu Khương...... Là đối phương chỉ tên muốn gặp. Diệp Nam Kỳ, cậu coi như vì chị của cậu, đừng có dính líu đến người của Tiết gia.”
Diệp Nam Kỳ cẩn thận dè dặt chuyện ngày xưa xuống, lạnh nhạt nói: “Tại sao tôi phải vì chị ấy buông tha cơ hội của mình? Anh Phương, tôi nể anh là tiền bối, trước kia anh là người đại diện của chị ấy, chị ấy làm chuyện gì anh cũng biết, đến bây giờ mẹ tôi cũng không muốn nhận chị ấy. Đây là chuyện nhà tôi, anh xen vào làm cái gì?”
“...... Cô ấy không phải.” Cổ họng Phương Hành Viễn khô khốc, lập lại một lần nữa: “Cô ấy không phải vậy đâu. Diệp Nam Kỳ, vốn là tôi không có ý định nói cho cậu biết cái gì, thế nhưng cậu lại có dính líu đến người của Tiết gia......”
Bộ dáng Diệp Nam Kỳ nhấp miếng cà phê, một bộ dáng lạnh lùng.
Sắc mặt Phương Hành Viễn xám xịt lại, nhỏ giọng nói: “ Sở dĩ chị của cậu bị như vậy, tất cả đều là do người Tiết gia làm.”
Diệp Nam Kỳ không biến sắc: “Người nào của Tiết gia?”
Phương Hành Viễn cảnh giác lắc đầu một cái: “Có một số việc, cậu không biết là tốt nhất. Tôi có thể nói những thứ này, hôm nay bảo cậu tới đây, còn có một câu khuyến cáo.”
Diệp Nam Kỳ đưa mắt nhìn anh ta chốc lát, Phương Hành Viễn dời đi tầm mắt, nói: “Diệp Nam Kỳ, cậu tốt nhất nên ẩn lui đi.”
Sự tức giận không tên tràn ngập đầy ngực, Diệp Nam Kỳ bật cười, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Phương Hành Viễn, giọng nói lạnh vài lần: “Phương Hành Viễn, anh tự cho anh là ai. Có một số việc, anh không muốn nói, tôi chẳng hay biết gì. Coi như anh chết không có nói ra chuyện này, tôi cũng có thể biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra.”
Cậu mơ hồ nói cho Phương Hành Viễn chuyện tự mình biết, hơn nữa đang điều tra chuyện này, Phương Hành Viễn rõ ràng chấn động, bộ mặt ngạc nhiên, cũng rất mau thu cảm xúc, lại cụp mắt xuống.
Diệp Nam Kỳ chờ giây lát, nhìn anh vẫn như cũ cái gì cũng không chịu nói, có chút thất vọng, cũng sẽ không trông cậy ở chỗ của anh ta lấy được tin tức gì. Cậu mặc áo khoác ngoài vào, xoay người rời đi, kéo cửa của quán cà phê ra, vừa đi ra ngoài, Thẩm Độ cũng chuẩn bị tiến vào thì đối diện gặp nhau.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhất thời ngẩn ra.
“......” Gần đây Diệp Nam Kỳ cảm giác số lần mình gặp Thẩm Độ hơi nhiều, bộ mặt hoài nghi: “Làm sao anh ở chỗ này?”
Thẩm Độ làm việc chu đáo, nửa đường kêu đồng bọn tới, không chút hoang mang chỉ Triệu Sinh mặt bát quái (hóng chuyện) ở bên cạnh mình, mặt không đổi sắc nói: “Ra ngoài mua đồ đụng phải cậu ta, bị cậu ta kéo tới đây.”
Từ trên trời rớt xuống một cái nồi lớn như vậy, trong lòng Triệu Sinh lườm một cái, trên mặt cười ha hả: “Rất lâu không có đi dạo phố cùng Thẩm Độ, nhìn xung quanh, đúng lúc đi ngang qua nơi này.”
Thẩm Độ: “......”
Diệp Nam Kỳ: “......”
Thẩm mẹ nó đi dạo phố giữa mùa đông mà còn đi ngang qua.