Kết Hôn Với Tình Địch

Chương 9: Chương 9: Chương 8




Edit: Phong Nguyệt

Tâm trạng khá hơn nữa cũng không nhịn được cái dạng cáp treo lên xuống này, Diệp Nam Kỳ yên lặng một lát, mới áp chế lại cơn tức giận, giọng nói coi như bình tĩnh: “Xảy ra chuyện gì?”

Văn Sâm lo lắng cậu bị chọc tức, dè dặt nói: “Vốn là sáng nay gọi điện thoại, thương lượng cũng đã chuẩn bị xong, đạo diễn Từ sẽ chọn cậu —— ai biết buổi tối gọi điện thoại tới, lời nói khó mà biểu đạt được định chọn một người khác.”

Văn Sâm nói xong, cơn tức giận cũng nổi lên, vỗ bàn một cái, giận dữ nói: “Coi chúng ta như khỉ để đùa giỡn hả?!” Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn

Diệp Nam Kỳ ngắt ấn đường, bắt buộc mình tỉnh táo lại: “Là người nào?”

Văn Sâm đã thăm dò được, trả lời ngay: “Ngày đó cậu đi thử vai lúc đụng phải tiểu thịt tươi, gọi Lý Tuy, kỹ thuật diễn quá tệ, đạo diễn Từ mù mới chọn cậu ta.”

Trước kia Diệp Nam Kỳ cũng đã gặp qua không ít chuyện bị cướp đoạt vai diễn, nhưng vẫn là lần đầu tiên gần tới thành công lại bị thò một chân vào, loại cảm giác này không thua gì xếp đống gỗ đã lâu, mắt thấy muốn dựng tốt, bị người nhẹ nhàng đẩy, không còn gì hết.

Sắc mặt cậu nặng nề, muốn nuốt xuống cơn giận này thật sự rất khó khăn.

Huống chi cậu không có lý do gì để im hơi lặng tiếng.

Văn Sâm nghe được không ít, người đại diện của Lý Tuy giở trò quỷ, người đại diện kia hình như thông qua các loại quan hệ, mời người đầu tư ăn cơm, không biết nói cái gì, làm cho đối phương đồng ý thay đổi người.

Cũng không thể nói thay người, dù sao còn chưa chân chính đánh trận. Đạo diễn Từ coi như không vui, cũng không thể không khuất phục nhà tư bản, lùi lại một vạn bước dù dì cũng chỉ là nam số ba, ồn ào một lát, cũng đồng ý thôi. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn

Diệp Nam Kỳ Tư suy tư một lát, chậm rãi nói: “Chúng ta cũng có thể mời người đầu tư ăn bữa cơm chứ? Thương nhân coi trọng tiền tài, vai nam số ba có ảnh hưởng không nhỏ đối với điện ảnh, huống chi là nhân vật Thôi Hạo này. Giá trị nhân phẩm của em, so với Lý Tuy lớn hơn.”

“Anh hết sức rồi.” Văn Sâm suy nghĩ một chút, sửa lại: “Không, tiệc rượu này cậu chờ đi, rất nhanh. Mẹ nó, còn dám cướp vai diễn của cậu.”

Diệp Nam Kỳ vì thử vai bỏ ra bao nhiêu mồ hôi, chỉ có Văn Sâm rõ ràng, cho nên anh gọi điện thoại trước khi đi tới đây, trong lòng mơ hồ có chút không nhịn nói cho Diệp Nam Kỳ nghe.

Diệp Nam Kỳ vẫn còn cứng nhắc.

Văn Sâm phát động tất cả nhân mạch ở làng giải trí trong những năm gần đây, động tác rất nhanh, ngày hôm sau nói cho Diệp Nam Kỳ thời gian và địa điểm của tiệc rượu này.

Diệp Nam Kỳ đã nghĩ sẵn trong đầu, còn ngại không đủ, lấy ra giấy bút, lưu loát viết một đống ưu nhược điểm của mình và Lý Tuy. Cậu rất sáng suốt khi xác định vị trí ngôi sao làng giải trí, thật muốn xem giá trị nhân phẩm của mình làm sao không bằng cái tiểu thịt tươi kia, viết xong lại xóa giản lược câu văn, xem đi xem lại, trầm tư một lát, dứt khoát vò giấy thành một cục ném đi.

Dù sao kế hoạch biến hóa khó lường, đối phương không nhất định vui lòng nghe cậu bàn luận viễn vông.

Tiệc rượu được tổ chức vào bảy giờ tối, Diệp Nam Kỳ thay quần áo trước. Văn Sâm so với cậu còn khẩn trương hơn: “Nghe nói nhà tư sản này là một Phú Nhị Đại, tùy tiện cầm tiền chơi đùa một chút, tính khí có chút quái, có thể ra bài không theo lẽ thường đúng không?”

Diệp Nam Kỳ suy nghĩ một chút, nói: “ Hướng giới tính của anh ta?”

“......” Vẻ mặt của Văn Sâm một lời khó nói hết: “Cậu vì nhân vật nam số ba nên chuẩn bị hiến thân hả?”

Vẻ mặt Diệp Nam Kỳ rất nghiêm túc: “Em cảm thấy dáng dấp của em cũng không tệ lắm.”

Đâu chỉ không tệ, tướng mạo của cậu thật tốt, da trắng muốt, khuôn mặt đẹp đẽ, mỉm cười an tĩnh ngồi một bên, cũng làm người ta không dời mắt được. Lời nói chua ê răng: “Giống như người được vẽ từ trong tranh“. Mới vào nghề chỉ diễn nhân vật người qua đường nói có hai câu thoại trước ống kính, lúc đó có một chút nhan sắc, lập tức để cho một người nhỏ bé như cậu, lúc này mới được công ty coi trọng, từng bước một leo lên.

Có thể thấy được bất luận là người cổ đại hay là người hiện đại vẫn coi trọng sắc đẹp, truyền thống này bắt đầu thời xa xưa, muôn đời không ngừng.

Văn Sâm: “...... Có phải là chồng cậu chọc cậu tức giận hay không? Vậy thì cậu bị cái gì kích thích?”

“Kích thích? Không có.” Diệp Nam Kỳ coi thường câu nói của anh: “Thật ra thì suy nghĩ kỹ một chút, được bao nuôi cũng không tệ, trong giới này người nào không có mấy cái xì căng đan thật thật giả giả. Em nhiều xì căng đan như vậy, không ngồi vững một hai đều cảm thấy có chút thua thiệt, huống chi ngồi vững còn có rất nhiều chỗ tốt.”

Văn Sâm nói không ra lời: “......”

Nhìn dáng vẻ của anh không nói lên lời, lúc này Diệp Nam Kỳ mới dừng lại trò đùa quán đản của mình, nhướng mày cười lên: “Chỉ đùa với anh, khẩn trương cái gì? Người đại diện của nhà khác hận không được cho nghệ sĩ tắm rửa sạch sẽ đưa đến trước mặt kim chủ, làm sao bộ dáng của anh giống như có thâm cừu đại hận vậy.”

Văn Sâm lườm cậu một cái: “Trách cậu mấy năm này giữ sạch sẽ để bò lên giường hả, anh không nỡ bỏ cái cây non hoa Thủy Tiên như cậu để cho cậu nhảy vào trong đống bùn.”

Diệp Nam Kỳ chỉ cười, không lên tiếng. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn

Trên đường có chút kẹt xe, tới tiệc rượu theo ước hẹn, thì cũng bảy giờ kém mười phút, Diệp Nam Kỳ cảm giác mình đi ra ngoài quả thật rất sáng suốt, cùng Văn Sâm đụng một cái đấm quyền, đi vào phòng trước.

Vì tiệc rượu tối nay, Diệp Nam Kỳ cắn răng mở ra vài bình rượu gần đến con số năm, chuẩn bị trước tiên chuốc say người để dễ nói chuyện.

Cậu và Văn Sâm vừa nói chuyện, trong lòng vô duyên vô cớ run lên, luôn có một loại dự cảm xấu.

Chuyện không tốt có thể là cái gì?

Không khác gì bị người đối diện không thèm để ý chính mình, hoặc là đối phương đồng ý lại đổi ý, nói đi nói lại chính là bị cự tuyệt. Diệp Nam Kỳ cũng không có cảm thấy nhất định có thể bắt lại, trong lòng đã sớm chuẩn bị chuyện xấu nhất.

Vậy mà trong lòng cậu cứ đập thình thịch, hoảng sợ có chút ngồi không yên.

Bảy giờ, cửa phòng đúng lúc vang lên tiếng gõ.

Diệp Nam Kỳ ổn định tinh thần, trước tiên mở cửa, nụ cười đúng mức: “Triệu tiên sinh......”

Lời nói còn chưa dứt, khi nhìn thấy người ở sau cánh cửa, nụ cười Diệp Nam Kỳ thiếu chút nữa nứt ra, nghẹn họng một chút, mới nói cho hết lời.

Người đầu tư tên Triệu Sinh, quả nhiên là người Phú Nhị Đại trẻ tuổi, mắt sáng như sao, dáng dấp không tệ, có chút tùy tiện, không có chú ý Diệp Nam Kỳ đang mất tự nhiên, tùy ý khoát tay, rất hăng hái nhìn Diệp Nam Kỳ mấy lần: “Hai người tới ngược lại rất sớm—— Thẩm Độ, giới thiệu cho cậu một chút, Diệp Nam Kỳ là một ngôi sao lớn.”

Cầu xin người khác không tính mất thể diện gì, lúc cầu xin người khác đụng phải tình địch có chút quá đáng rồi.

Thẩm Độ đứng ở bên cạnh Triệu Sinh, ôm tay ung dung nhìn Diệp Nam Kỳ biểu diễn. Anh mặc âu phục, dáng người đẹp đẽ, khuôn mặt đẹp trai xuất sắc, tầm mắt không có cố ý cúi thấp xuống, cố tình cho người ta có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống.

Diệp Nam Kỳ cười đến mặt muốn cứng lại, hết sức duy trì tự nhiên, làm bộ coi Thẩm Độ như người xa lạ, lại cười nói: “Triệu tiên sinh quá khen, cũng không phải ngôi sao lớn gì, tới sớm là có thái độ nhờ vả anh.”

Cậu trực tiếp nói ra mục đích, Triệu sinh ngược lại ngẩn người, cười ha ha, kéo Thẩm Độ cùng ngồi xuống, lúc này mới chỉ Thẩm Độ: “Không ngại chứ, bạn thân của tôi, trùng hợp gặp phải, tới đây ăn bữa cơm.”

Diệp Nam Kỳ nghe anh ta giới thiệu, cùng Thẩm Độ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương có sự ghét bỏ.

Văn Sâm không hiểu cảm thấy không khí giữa Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ có chỗ không đúng, thật cũng không suy nghĩ nhiều, cười híp mắt lại gần.

Diệp Nam Kỳ vốn chuẩn bị một bụng khoác lác vô sỉ, lời kịch xấu hổ đến tận cùng, trong nháy mắt thấy Thẩm Độ thì chết từ trong trứng nước, dứt khoát không quanh co, kính hai ly rượu, nói trực tiếp mục đích của mình đến đây.

Triệu Sinh nhẹ nhàng xuống bàn một cái, nói: “Chuyện này...... Có thể không tốt lắm đâu, tổ diễn kịch đã xác định muốn dùng Lý Tuy, tôi chỉ bỏ tiền, cái gì cũng không hiểu, không dễ can thiệp.” Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn

Lúc này Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm thấy da mặt dày của anh ta cảm thấy khiếp sợ.

Văn Sâm cười híp mắt nói: “Chuyện này, thật ra thì chúng tôi cũng không phải là đi mời Triệu gia khổ sở nói với tổ diễn kịch, chẳng qua muốn cầu xin cái cơ hội, đạo diễn Từ cũng đã nói Nam Kỳ rất thích hợp nhân vật này......”

Cái lời nói “Triệu gia” này ngược lại làm Triệu Sinh nghe được thấy cả người thoải mái, nhưng vẫn là bộ dạng không cứng không mềm, không có nhả ra.

Diệp Nam Kỳ chưa ăn miếng cơm nào vẫn đang uống rượu, trong dạ dày không quá thoải mái, hít nhẹ một hơi: “Thật xin lỗi, tôi đi toilet một chút.”

Văn Sâm lo âu nhìn cậu một cái. Diệp Nam Kỳ cười cười, đứng dậy đi toilet, nôn ọe mấy cái, không có khạc ra cái gì, day day huyệt thái dương, dùng nước lạnh rửa mặt.

Cậu ngửa đầu nhắm mắt lại, suy nghĩ như thế nào mới có thể khiến Triệu Sinh nhả ra, vả lại bên cạnh còn có một tên lạnh như băng, môi mỏng mím chặt thành một đường.

Người thường xuyên cười, một khi không cười, có vẻ như có chút ủ dột.

Diệp Nam Kỳ vuốt mặt, không có chú ý tới cửa phòng phía chỗ rửa tay vừa mở ra, hiện tại đóng lại hoàn toàn.

Trở lại trong phòng, Văn Sâm cười híp cả mắt đánh thái cực (trong Triết học cổ đại Trung Quốc thái cực là nguồn gốc của vũ trụ) cùng với Triệu Sinh giống như ngươi tới ta đi.

Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm liếc mắt nhìn nhau, cũng không ngờ tới nhà tư sản không não trong truyền thuyết lại khó nói chuyện như vậy. Giằng co một lát, Thẩm Độ vẫn thờ ơ lạnh nhạt thình lình mở miệng: “Trước quyết định là Diệp Nam Kỳ, tạm thời sửa lại?”

Triệu Sinh kinh ngạc liếc anh một cái.

Đầu óc của Diệp Nam Kỳ có chút hỗn độn, không hiểu rõ Thẩm Độ muốn bày tỏ cái gì, cậu đối với tửu lượng của mình rất tự tin, muốn chuốc say Triệu Sinh để dễ nói chuyện, ai biết tửu lượng của Triệu sinh quá lớn, cậu đã hơi say rượu, đối phương còn nói cười tự nhiên.

Văn Sâm nhận lời: “Tổ diễn kịch còn chưa có định nhân vật đâu, ha ha.”

Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm, anh Văn Sâm biết ha ha đại biểu mắng đối phương ngu hay không?

Mặc dù nghĩ như vậy, cậu còn là muốn hùa theo thật tốt.

Thẩm Độ nhìn Diệp Nam Kỳ, anh ngược lại không ngờ tới bị bạn thân dẫn tới tiệc rượu này sẽ gặp “Lão bà” trên phương diện pháp luật này, nhìn cậu uống đến sắc mặt trở nên hồng, không nhịn được cau mày.

Nhà Triệu Sinh có một hầm rượu, giấu tất cả rượu ngon, Triệu Sinh từ nhỏ đã tiếp xúc với rượu, chân chính ngàn chén không say, Diệp Nam Kỳ uống đến chết cũng không uống thắng được cậu ta.

Anh suy tư một lát, nói vào tai của Triệu Sinh đôi câu. Triệu Sinh vốn là vì Thẩm Độ đột nhiên mở miệng cảm thấy kinh ngạc không hiểu, nghe xong thiếu chút nữa phun ra một ngụm rượu vào trên mặt anh, đột nhiên bạn thân đổi tính giống như bị trúng tà.

Tốt xấu gì đè xuống sự khiếp sợ rồi tính, Triệu Sinh nhanh chóng phản ứng, đảo tròn mắt, giả bộ như uống say lại cụng ly với Diệp Nam Kỳ, vỗ bàn một cái: “Tôi cũng vậy cảm thấy cậu thích hợp hơn, như thế này tôi gọi điện thoại cho đạo diễn Từ nói cái vấn đề này một chút. Lão tử đầu tư tiền, cũng đừng thua lỗ.”

Diệp Nam Kỳ chỉ cảm thấy tâm tình phức tạp.

Mấy ngày trước còn lời ngay thẳng nói không cần bất kỳ trợ giúp nào, vừa quay đầu mặt thật đúng là đau. Mặc dù không phải là cầu mong gì Thẩm Độ giúp một tay, nhưng Thẩm Độ tùy ý nói hai câu, đúng là anh ta sẽ không cự tuyệt.

Cậu cười cười, nghiêm túc chăm chỉ nói cám ơn, kỹ năng diễn của Triệu Sinh rất vụng về, có lẽ bình thường nhìn bạn bè đều say gục t, vì vậy ngược lại cũng đi nằm ngủ hết, một tiệc rượu cứ như vậy kết thúc. Dien##dan@@le**&&quý$&*Đôn

Tửu lượng của Văn Sâm kém hơn so với Diệp Nam Kỳ, dồn hết sức lực để uống..., đã sớm lờ mờ quay vòng vòng, còn có thể đi bình thường sao, mồm miệng nói không rõ ràng, thật là người kỳ lạ.

Diệp Nam Kỳ dìu anh ta, đỡ người lên xe, tiếp theo bước lên xe, mình cũng say đến ngã trái ngã phải, ý thức vẫn còn rất rõ ràng, Văn Sâm say khướt nói: “Cứ như vậy là được rồi? Có phải Thẩm Độ nói cái gì đó với Triệu Sinh hay không...... Nấc, có phải Thẩm Độ coi trọng cậu hay không, dáng dấp không tệ, giống như cũng thật có tiền...... Nấc......”

Diệp Nam Kỳ nhanh tay lẹ mắt, bóp cái cằm của anh để cho anh ngẩng đầu lên: “Chớ ói trên xe —— coi trọng cái rắm.”

Văn Sâm nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói mình như vậy......”

Diệp Nam Kỳ vừa buông tay, đầu Văn Sâm đập xuống ghế ngồi phía trước mặt, lập tức tỉnh táo không ít, khàn một tiếng: “Nhãi con cậu nghĩ muốn mưu sát anh ở đây? A, mới vừa nói cái gì chứ? A, đúng rồi, anh cảm thấy được chính là coi trọng cậu, nếu không làm sao vô duyên vô cớ nói với người khác, hai người còn không thể nói đến mức đến tháng sáu tuyết rơi chứ?”

Diệp Nam Kỳ nói: “Khả năng này thật sự để ý em rồi.”

Văn Sâm còn chưa lên tiếng, cậu thâm trầm nói: “Coi trọng tài hoa của em.”

Văn Sâm: “Ọe!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.