Kết Hôn Với Tình Địch

Chương 83: Chương 83: Gặp mặt Tiết Cảnh Sơn




Edit: Lâm Quán

Beta: Lan Lan

Sắc mặt Chu Nghiêu Xuân cũng biến đổi, quay đầu nhìn Chim Én: “Chim Én! Đi gọi điện thoại xác nhận một chút!”

Chim Én lạnh mặt gọi điện thoại cho cấp dưới.

Diệp Nam Kỳ suy đoán Tiết Cảnh Sơn sẽ xuống tay với những người xung quanh anh, nhắc nhở chồng Khương Nguyên Dư, Khương Nguyên Dư mang theo vệ sĩ bên mình, sẽ không vấn đề gì. Văn Sâm và vợ anh ấy cũng được Thẩm Độ cho người bảo vệ.

Ngàn tính vạn tính, thế nhưng lại sơ ý không yêu cầu cảnh sát bảo về Trần Mân.

Tiết Cảnh Sơn tựa hồ đã biết quỷ kế của mình bị nhìn thấu, thiếu một cái nhược điểm có thể kiềm chế Diệp Nam Kỳ, vừa quay đầu thế mà lợi dụng sơ hở bắt lấy Trần Mân. Hiện tại phía cảnh sát muốn đi theo Diệp Nam Kỳ, đều e ngại ném chuột sợ vỡ bình.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, Chim Én hỏi vài câu, cúp điện thoại, nói: “…..Xác nhận bác sĩ Trần không ở nhà, cũng không ở văn phòng tư vấn tâm lý.”

Không cần nhiều lời.

Diệp Nam Kỳ hít nhẹ một hơi, nhanh chóng hồi đáp: Anh muốn tôi làm thế nào?

Tiết Cảnh Sơn trả lời: Trước hết rời khỏi Cục cảnh sát.

Diệp Nam Kỳ đưa email cho Chu Nghiêu Xuân xem, khi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chu Nghêu Xuân lấy ra một chiếc máy theo dõi nhỏ bằng cúc áo đưa cho anh: “Không cần lo lắng, tin tưởng chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho người đi theo anh.”

Chim Én đang muốn nói, Nguyên Li đã dơ tay tự tiến cử: “Đội trưởng, để tôi dẫn người đi. Tôi là phụ nữ, đối phương hẳn sẽ không cảnh giác cao với nữ cảnh sát.”

Chim Én nói: “Nếu không em cũng đi theo phía sau?”

“Cậu xen vào làm cái gì”. Nguyên Lí trừng anh ta một cái, “Cậu to xác như vậy, mục tiêu quá rõ ràng. Dẫn người sẵn sàng tiếp viện chúng tôi, chuẩn bị tốt công tác kế tiếp.”

Thấy Chim Én còn muốn nói chuyện, Chu Nghiêu Xuân ngắt lời: “Vậy chị Nguyên Li đi đi. Chim Én, phục tùng mệnh lệnh.”

Chim Én đành phải nuốt lời nói trở về.

Diệp Nam Kỳ và Chu Nghiêu Xuân liếc nhau một cái, gật gật đầu rồi anh xoay người rời đi.

Tiết Cảnh Sơn tựa như ở trong bóng tối nhìn chằm chằm, biết rõ nhất cử nhất động của Diệp Nam Kỳ, mới rời khỏi Cục cảnh sát thì hắn ta đã nhàn nhã gửi một tin nhắn thoại đến: Buổi tối gặp. Lúc gặp mặt không cần mang theo mấy người linh tinh rối loạn đến, bằng không sáng mai mày sẽ nhặt được thi thể vị bác sĩ tốt bụng của mày ở bãi rác.

Diệp Nam Kỳ tâm phiền ý loạn, cúi đầu, biểu tình giãn ra một chút, cùng Trương Miinh đứng chờ bên ngoài lên xe về nhà.

Trương Minh nghe điện thoại liền đoán ra được bảy tám phần, hiếm khi nhiều lời, hỏi: “Diệp ca, thế nào rồi?”

“Đã bàn bạc xong với cảnh sát Chu.” Diệp Nam Kỳ hơi hơi mỉm cười, “Hết thảy đều thuận lợi, giờ chỉ còn chờ bắt ba ba trong rọ.”

Vẻ mặt của anh tự nhiên, Trương Minh không nhìn ra điều gì, không hề nghi ngờ anh.

Tiết Cảnh Sơn đích thực là một tên biến thái, Thẩm Độ hoảng hốt cả ngày, sau khi tan tầm, về đến nhà, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy dáng vẻ mặt ủ mày chau của tiểu Nam Kỳ, nào có ngờ cái con người vô tâm vô phế này đang ngồi ở sô pha, đắp chăn mỏng, ngồi mơ màng xem phim đến sắp ngủ, hoàn toàn không có cảm giác khẩm trương.

Tấm rèm che lại ánh sáng, trong phòng lại không bật đèn, phim câm đen trắng không biết đang biểu diễn cái gì. Nghe được tiếng động, Diệp Nam Kỳ từ chăn mỏng thò đầu ra, thấy một khuôn mặt buồn đến đỏ bừng, đôi mắt giống như nhiễm một tầng nước: “Sớm như vậy đã trở về, Thẩm tiểu Độ, có phải lại trốn việc hay không.”

Vẻ mặt của anh không có gì khác thường, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười nhàn nhạt, nhất thời Thẩm Độ không phân biệt được thái độ nhẹ nhàng này là thật hay giả, ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Người phát tiền lương chính là chồng em, trốn việc cũng sẽ không bị trừ tiền lương, yên tâm.” Dừng một chút, không nhịn được mà hỏi ra miệng: “Trao đổi với Tiết Canh Sơn nhế nào rồi?”

Diệp Nam Kỳ nhìn hắn, nắm tay hắn, chậm rãi nói: “Đêm mai gặp mặt, cảnh sát Chu là người đi theo em, yên tâm, sẽ không có việc gì.”

Thẩm Độ trầm mặc một lát, bỗng bắt lấy tay anh, ở mu bàn tay anh đặt lên một nụ hôn, cánh môi ấm áp, nụ hôn đầy trân trọng dịu dàng: “Nam Nam, anh thật sự không muốn cho em đi…..”

Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt: “Lần trước em cho anh đi, lần này anh cho em đi, như vậy mới công bằng”.

Thẩm Độ xoa xoa ngón tay anh, không trả lời.

Diệp Nam Kỳ sán lại gần, dựa vào lòng anh: “Đừng có làm mặt ủ mày chau như vậy, mọi chuyện rất nhanh có thể giải quyết, đến lúc đó em sẽ dẫn anh đến gặp chị.”

Thẩm Độ không nói chuyện, bế anh lên, giữ nguyên tư thế, ấn vào trong lồng ngực, hôn lên thái dương anh: “Bảo bối, anh nên làm như thế nào?”

Diệp Nam Kỳ ngưng một lát, đè hắn xuống sô pha, chủ động hôn, phảng phất muốn đem tất cả mọi thứ của bản thân dâng hết cho người đàn ông này, đến khi bị đảo khách thành chủ áp đảo trên tấm thảm ở phòng khách, môi anh dán ở bên tai Thẩm Độ, mỗi một lời nói đều chân thành như những nụ hôn.

“Chờ em trở lại.”

Buổi tối lúc 10 giờ rưỡi, Diệp Nam Kỳ mở mắt ra.

Thẩm Độ nằm ở bên cạnh anh, cho dù trong giấc mộng, mày cũng bất an mà nhăn lại, đem anh ôm vào trong ngực, giống như một con rồng đang bảo vệ kho báu quý giá.

Thời gian cùng Tiết Cảnh Sơn ước định sắp đến, tay chân anh nhẹ nhàng từ trong lồng ngực Thẩm Độ chui ra, thay đổi quần áo, cài khuy xong thì quay đầu lại nhìn nhìn Thẩm Độ rồi cúi xuống đặt trên hắn một nụ hôn: "Ngủ ngon."

Tiết Cảnh Sơn không nói cho Diệp Nam Kỳ địa điểm gặp mặt chỉ đưa tới yêu cầu, bảo anh đến trước chờ trong một biệt thự ở trung tâm thành phố.

Đại án bắt giữ tập đoàn tội phạm giằng co trong một thời gian dài đã khiến cho thành phố A về đêm không còn phồn hoa nữa, Diệp Nam Kỳ lái xe đến nơi thì chuyển sang đi bộ, quan sát xung quanh. Trên đường có rất nhiều người, nhìn không ra người nào muốn giao dịch với anh.

Ánh mắt đảo quanh bốn phía, cách đó không xa có một cô gái đang đứng, mặc váy hai dây, trang điểm tông khói, trên tay còn kẹp điếu thuốc, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện tầng sương lạnh, khiến người xung quanh muốn đến gần cũng không dám tiến lên.

Diệp Nam Kỳ im lặng thu hồi ánh mắt, nghĩ: Đầu năm nay ăn cơm nhà nước cũng không hề dễ dàng.

Đợi được 10 phút, một người từ trong đám đông đi ra, diện mạo bình thường, thuộc dạng nếu ném vào trong biển người thì liếc mắt một cái liền trở nên mờ nhạt trong biển người người. Diệp Nam Kỳ đứng thẳng nhìn đối phương đến gần, mỉm cười nói: "Đợi đã lâu. Ăn kẹo không?"

Người đàn ông lạnh lùng liếc anh một cái, ít khi nói cười, không để ý đến kẹo sữa anh đưa qua: "Diệp tiên sinh, xin mời đi theo tôi."

Diệp Nam Kỳ cũng không nói gì, bóc giấy gói kẹo rồi tự mình ăn.

Vốn tưởng rằng người đàn ông này sẽ lập tức dẫn anh đi gặp Tiết Cảnh Sơn, khi ngồi trên chuyến tàu điện ngầm cuối cùng Diệp Nam Kỳ mới phản ứng lại. Tiết Cảnh Sơn không yên tâm anh, muốn đi đường vòng bỏ lại đám người.

Nguyên Li đi cùng một đám người, làm bộ dạng say khướt mà theo kịp. Cô cực kì hy sinh bản thân, đem đầu tóc cắt nhuộm lại, đủ mọi màu sắc trông rất đặc sắc, cho dù Tiết Cảnh Sơn có ảnh chụp nhân viên cảnh sát, liếc mắt một cái thì tám phần cũng không nhìn ra đây là cùng một người.

Biểu hiện rõ ràng như thế, ngược lại dễ dàng bị bỏ qua. Người đàn ông đi cùng Diệp Nam Kỳ nhìn Nguyên Li, liền bỏ qua một bên, chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một cô bé.

Xuống tàu điện ngầm, lại vòng đến một công viên. Diệp Nam Kỳ khí định thần nhàn, cũng không sợ hãi, người đàn ông nhìn anh, đáy mắt chứa đầy sự mỉa mai.

Lúc gần rạng sáng, một chiếc xe đỗ ở ven đường.

Diệp Nam Kỳ không cần tiếp đón, tự mình lên xe. Người đàn ông cũng ngồi vào xe, không biết từ đâu lấy ra hai viên thuốc, đưa cho Diệp Kỳ: "Ăn hết đi."

"Đây là thứ gì?" Diệp Nam Kỳ nhăn mày lại, lo lắng về thứ kì kì quái quái Tiết Cảnh Sơn muốn anh ăn.

"Thứ làm cậu an tâm ngủ một giấc." Người đàn ông nói, bỗng nhiên kéo Diệp Nam Kỳ qua, đem đồng hồ ở cổ tay anh ném xuống dưới, kéo chiếc cúc áo thứ ba trên áo của anh ném ra ngoài xe.

Diệp Nam Kỳ dừng một chút, nhún nhún vai, tiếp nhận viên thuốc, bình tĩnh mà nuốt xuống.

Trong xe tối tăm chật hẹp, viên thuốc có tác dụng rất nhanh, mí mắt Diệp Nam Kỳ ngăn không được mà trĩu lại, trước khi mất đi ý thức, trong đầu chỉ có ý niệm: Đáng tiếc, không phải cái kia.

Không được tính là đang ở trong tình cảnh tốt, nặng nặng nề nề trong mơ thế nhưng cũng không tệ lắm.

Khi vừa mới dọn đến khu tập thể, Diệp Nam Kỳ mười tuổi, ông nội Thẩm đã giúp đỡ một nhà bọn họ, Diệp gia ở cách vách Thẩm gia, ông nội Thẩm thường xuyên tới tìm ông nội Diệp uống rượu chơi cờ, Diệp Nam Kỳ ở một bên, ăn kẹo, nhìn hai người già chém giết trên bàn cờ, nói những cái anh nghe không hiểu nổi.

Thẩm Độ từ nhà ông ngoại trở về, lại bị mẹ lừa gạt mặc lên chiếc váy nhỏ, bị mẹ Thẩm mang qua khoe khoang, ba Thẩm trợ trụ vi ngược, không chút nào thèm để ý con trai khi lớn lên sẽ có bóng ma tâm lý cỡ nào.

Diệp Nam Kỳ trộm nhìn tiểu Thẩm Độ mặc váy nhỏ, thầm nghĩ bé gái này thật đáng yêu. Xoay người, ba anh đang cân nhắc sửa chữa đồng hồ Tây Dương bị hỏng, ba Thẩm đi qua, anh một lời tôi một ngữ mà thảo luận sự tinh tế của đồ vật Tây Dương.

Đây là mộng sao? Diệp Nam Kỳ nhìn những hình ảnh hạnh phúc hòa thuận vui vẻ nghĩ.

Không bao lâu, cổng sân bị đẩy ra, Diệp Mi cùng mẹ đi mua đồ ăn đã trở lại. Chị mặc váy trắng, ra dáng thiếu nữ yểu điệu mà ngây ngô, lúc cười rộ lên khóe mắt hơi cong, thật sự rất đẹp. Anh ngẩn người, chạy tới, kêu một tiếng "chị", Diệp Mi sờ sờ đầu của anh, đem một viên kẹo nắm chặt trong tay đưa cho anh, tiếng nói thực ôn nhu: "Uyển Uyển sắp thay răng, ăn viên kẹo dính một chút, nói không chừng sẽ rụng xuống."

Diệp Nam Kỳ cười: "Không có của em sao?"

Diệp Mi cũng cười: "Con trai sao lại thích ăn kẹo."

Diệp Nam Kỳ mơ mơ hồ hồ nghĩ: Không phải.

Khi anh còn nhỏ không thích đồ ngọt như vậy, trưởng thành ăn nhiều khổ, mới bắt đầu mới có sở thích này.

Rốt cuộc vẫn là cảnh trong mơ, so với thực tế có rất nhiều sự khác nhau.

Xung quanh thật an tĩnh, Diệp Nam Kỳ vẫn còn dư vị của những cảnh tốt đẹp trong mơ kia, chậm rãi mở mắt ra.

Cảnh xung quanh thật xa lạ, ánh sáng tối tăm, nhìn không ra là chỗ nào, giờ là lúc nào. Quan sát ánh sáng từ cửa sổ trên cao rọi xuống một lúc lâu, Diệp Nam Kỳ mới nhận ra, đây có lẽ là chỗ kho hàng nào đó.

Tiết Cảnh Sơn tựa hồ đối với anh rất yên tâm, không hề trói anh lại, kiểm tra đồ vật trên người một chút, Diệp Nam Kỳ đứng lên, sờ soạng, cửa lớn bỗng nhiên bị đẩy ra, "Bang" một tiếng bốn phía sáng lên.

Ánh đèn đột ngột đối với đôi mắt đã thích ứng bóng tối không được tốt cho lắm, Diệp Nam Kỳ che che mắt, khi mở lại, Tiết Cảnh Sơn - người đã lâu không gặp cuối cùng cũng tìm đến anh.

Đằng sau có vài người đi theo, tuy rằng nhìn không rõ ràng, nhưng Diệp Nam Kỳ sẽ không hoài nghi bên hông bọn họ có đồ thú vị gì.

"Đã lâu không gặp." Tiết Cảnh Sơn mỉm cười: "Ngủ ngon không? Bị truy đuổi, điều kiện không tốt lắm, tao cũng không muốn để mày ngủ ở trên mặt đất như vậy."

Diệp Nam Kỳ không để ý đến lời hỏi han ân cần của hắn, trực tiếp hỏi: "Trần Mân đâu?"

Tiết Cảnh Sơn dừng một chút, vỗ vỗ tay, không bao lâu, liền có người mang Trần Mẫn đến.

Nhờ có sự tu dưỡng của nghè nghiệp khiến cho Trần Mân không lộ ra thần sắc kinh hoảng, cho dù bị người dùng súng chĩa vào phần eo, đi đường cũng ổn định vững chắc. Diệp Nam Kỳ thấy anh ta lông tóc cũng không hao tổn gì, nhẹ nhàng thở ra "Tiết thiếu đưa tôi đến đây là muốn làm cái gì?"

Diệp Nam Kỳ vốn cho rằng Tiết Cảnh Sơn là muốn trả thù, nhưng sau khi gặp mặt, suy nghĩ này lập tức bị lật đổ. Có lẽ là thật sự muốn trả thù anh, nhưng lại không chỉ có mục đích này.

Tiết Cảnh Sơn nhẹ nhàng cười nhưng, đáy mắt lại lạnh băng, duỗi tay nâng lên cằm Diệp Nam Kỳ, khiến cho anh ngẩng đầu lên, lộ ra chiếc cổ yếu ớt: "Rốt cuộc nên nói tiếc nuối hay là may mắn, gương mặt này của mày, không giống với chị mày."

Phía sau lưng Diệp Nam Kỳ hơi hơi chảy ra mồ hôi lạnh.

Tiết Cảnh Sơn giống như một con rắn độc, khi nói chuyện với một người đều như là phun lưỡi rắn, không ai biết được hắn ta có trở mặt mà cắn cho người ta một miếng ngay sau đó hay không.

Hắn ta có sát ý, nhưng hắn lại có điều băn khoăn.

Có thể khiến Tiết Cảnh Sơn băn khoăn…….. Chỉ có một người.

Diệp Nam Kỳ đột nhiên hiểu được.

Tiết Cảnh Sơn phí sức như vậy, là muốn dùng anh dẫn ra Bạch Dụ?

- ----

Vốn là muốn đăng hết chính văn trong hai ngày mà bận quá. Tớ sẽ cố mỗi ngày một chương để chuyện mau hoàn. Tớ biết có rất nhiều bạn đọc chờ hoàn mới nhảy. Kéo lâu thế này tớ cũng rất ngại. Thật sự xin lỗi mọi người nhiều ạ.

_LanLan_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.