Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Diệp Nam Kỳ cả kinh, hồn vía đều bay lên trời.
Bất thình lình bị hôn môi khiến anh triệt để ngây ra, những gì anh vẫn luôn tránh né, lại bị Thẩm Độ bày ra trước mặt, một chút nhượng bộ cũng không có.
Nhưng anh không đủ kiên định để kháng cự.
Đáy lòng anh vừa do dự vừa chờ mong, lại bởi vì anh là một người từng trải nên luôn cảm thấy lo âu bất an. Anh thu chính mình vào cái vỏ ốc, không dám ló đầu ra, trừ khi có người đập vỡ cái vỏ ốc này, để cho anh nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, lôi anh ra ngoài.
Diệp Nam Kỳ hơi hoảng hốt trong chốc lát.
Người này sẽ là Thẩm Độ sao?
Thật vất vả để tìm về ý thức, Diệp Nam Kỳ hơi kháng nghị, Thẩm Độ tốt bụng mà buông ra. Anh há miệng, còn chưa kịp nói chuyện, Thẩm Độ đã nhân cơ hội hôn tiếp.
Lời nói còn chưa nói ra, ngược lại bị hôn sâu hơn, nụ hôn mạnh mẽ làm hô hấp Diệp Nam Kỳ bắt đầu không thoải mái, tim đập thịch thịch thịch, tựa như ở ngay bên tai.
Diệp Nam Kỳ đẩy Thẩm Độ không được, muốn nói chuyện lại thất bại, chỉ có thể chờ mong hắn hôn đủ rồi buông ra, nào biết người ta hôn không dứt, vừa hôn vừa cắn, như là muốn nuốt anh vào bụng mới bằng lòng bỏ qua, tay cũng bắt đầu làm những việc có hạnh kiểm xấu.
Diệp Nam Kỳ bực bội, sức lực không bằng Thẩm Độ, dứt khoát dùng trí. Anh hé miệng, thử thăm dò rồi hơi đáp lại, Thẩm Độ có chút kích động, lực kiềm chế tay chân anh yếu đi không ít. Diệp Nam Kỳ nhân cơ hội một phen quật ngược lại, ngồi dậy, thuần thục dùng một chân đạp hắn xuống giường.
Thẩm Độ tập mãi cũng thành quen, cũng không ngoài ý muốn, từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn chằm chằm đôi môi Diệp Nam Kỳ bị hôn đến sưng đỏ như sói rình mồi, chưa đã thèm mà liếm liếm khóe môi một cái.
Nhìn động tác này khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh, mặt Diệp Nam Kỳ còn phiếm hồng, miệng đóng đóng mở mở, nhất thời không biết nói cái gì cho tốt.
Hơn nửa ngày, anh mới dựng lông mày, cắn răng nói: “Cậu……”
Khi nói chuyện, môi lưỡi vẫn còn tê dại, cảm giác bị hôn mút còn lưu lại, lời Diệp Nam Kỳ nói đều không hoàn chỉnh, sau lưng từng trận tê dại.
Thẩm Độ cúi người nhìn Diệp Nam Kỳ, ánh mắt nóng rực lại chăm chú: “Hả? Tôi cái gì? Thằng đểu? Lưu manh? Muốn tôi phụ trách? Yên tâm, tôi sẽ phụ trách cả đời.”
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Diệp Nam Kỳ nhắm mắt, cho Thẩm Độ cái lý do: “……Cậu có phải bị tôi đá nên hỏng đầu rồi không?”
“Đã như vậy rồi, anh còn muốn trốn tránh.” Sắc mặt Thẩm Độ ảm đạm, chớp mắt một cái, nói, “Anh không phải đã biết đáp án của tôi rồi sao.”
Đầu óc Diệp Nam Kỳ có hơi loạn, thái độ Thẩm Độ xác thật rất rõ ràng……
Nhưng hắn và Khương Nguyên Dư lại là sao thế này?
Người hắn thích không phải Khương Nguyên Dư sao?
Lúc anh đang mờ mịt, Thẩm Độ đột nhiên nắm lấy cằm anh, không cho phép anh dời ánh mắt, động tác mạnh mẽ, giọng nói lại nhu hòa: “Kỳ thật tôi chuẩn bị đã rất lâu, vốn định sẽ nói những lời này vào thời điểm thật lãng mạn, nói không chừng tim anh sẽ mềm nhũn, như ý tôi.”
Ánh mắt hắn quá chăm chú, ôn nhu, Diệp Nam Kỳ cảm thấy chói mắt, tầm mắt dời không ra được, thậm chí anh muốn nhắm mắt lại. Anh biết Thẩm Độ muốn nói cái gì, trong lòng còn cảm thấy vô lý và không chân thật, Thẩm Độ đã đặt lên trán anh một nụ hôn, mềm nhẹ nhưng kiên định nói: “Tôi thích em.”
“Làm bộ nghe không rõ, tôi không quan tâm. Trốn tôi cũng không sao cả, tôi có thể nói rất nhiều lần.”
“Tôi thích em, Diệp Nam Kỳ.”
“Thật sự rất thích em.”
…
Hợp đồng hết hạn, Diệp Nam Kỳ đi đến công ty kết thúc hợp đồng. Công ty uyển chuyển nói mấy câu giữ lại, thấy giữ không được, cũng không nói thêm nữa.
Đơn xin từ chức của Văn Sâm cũng đưa lên rồi, hai người cùng nhau rời công ty. Khi bước ra cửa lớn, Văn Sâm quay đầu lại nhìn tòa cao ốc này, thở dài: “Cũng 5 năm rồi.”
Diệp Nam Kỳ vốn dĩ đang ngây người, nghe anh ta mở miệng, cười: “Đúng vậy, đã 5 năm.”
Văn Sâm mang theo hoài niệm nói: “Lúc mới quen, cậu còn chưa cao bằng anh đâu……”
Diệp Nam Kỳ thật thà nói: “Đó là bởi vì anh béo lên.”
Văn Sâm cả giận nói: “Cách nói chuyện càng ngày càng giống chồng em.”
Đột nhiên nhắc tới Thẩm Độ, Diệp Nam Kỳ trầm mặc. Khi lên xe thấy tài xế Trương Minh, vẻ mặt không thay đổi quay đầu: “Văn ca?”
Văn Sâm cười tủm tỉm: “Trương Minh nói tính tình cậu tốt, muốn đi theo cậu. Anh suy nghĩ, trợ lý thành thật đáng tin cậy như vậy cũng không nhiều lắm. Thế nào, vui không? Tuy rằng hoàn cảnh thay đổi, nhưng bên người vẫn là những người quen thuộc.”
Trương Minh quay đầu, lộ ra nụ cười thật thà.
Nhìn cực kỳ thành thật, ai có thể nghĩ đến trước đó không lâu cậu ta một mình phá vỡ cửa chung cư trong chuyện Tiền Tiềm kia.
Lời nói đến miệng Diệp Nam Kỳ liền nuốt trở vào, anh rõ ràng biết Trương Minh là người của ai, nhưng mà nghĩ Thẩm Độ, thật giống như…… Giữa răng môi đều còn lưu lại hơi thở của hắn, ngày đó mỗi từ hắn nói, đều in dấu dưới đáy lòng.
Qua vài ngày, Diệp Nam Kỳ vẫn luôn lảng tránh, không phải cố tình, nhưng mà luôn lơ đãng nhớ tới, lòng tràn đầy nóng nảy, vừa hoảng vừa loạn.
Anh không có nhận được thông báo của Thẩm Độ, Thẩm Độ cũng không đáp ứng ly hôn.
Rời Thẩm gia, Diệp Nam Kỳ liền trở về nhà mình mua trước kia, người giúp việc đã quét dọn sửa sang lại, có thể trực tiếp ở. Ngày hôm qua anh nhận được một gói chuyển phát nhanh, là đơn ly hôn. Thẩm Độ rồng bay phượng múa ký ba chữ to.
“Đừng có mơ!” [1]
[1] Bản gốc của nó là 想得美, nhưng mình đổi nhưng vậy cho hợp văn cảnh.
Mặt Diệp Nam Kỳ không cảm xúc mà xé nát đơn ly hôn, quay lại liền cho toàn bộ phương thức liên hệ với Thẩm Độ vào danh sách đen. Anh muốn bình tĩnh lại, cách Thẩm Độ xa một chút, suy nghĩ Thẩm Độ mắt bị mù hay sao mà coi trọng anh.
Diệp Nam Kỳ cảm thấy kết cục cuối cùng của mình sẽ không tốt, đồng quy vu tận là rất ngu, nhưng cũng ở trong kế hoạch của anh. Anh không nghĩ tới tình ái, lúc theo đuổi Khương Nguyên Dư cũng không phải bày ra toàn bộ chân tình, Khương Nguyên Dư cũng phát giác ra, cậu ấy từ chối anh vô cùng kiên định, nói: “Sư huynh, anh không phải thích em.”
Thẩm Độ thổ lộ, giống như lái chiếc xe đi lung tung, quấy rầy đến đường đi đã sớm định ra của anh.
Đã là lần thứ hai.
Trong cuộc đời tối tăm của anh, Thẩm Độ giống như là yếu tố bất ngờ vậy.
Hôm nay là chủ nhật, Diệp Nam Kỳ và Văn Sâm đã bàn bạc xong, ngày mai đi công ty mới, Trương Minh đưa Văn Sâm trở về nhà trước, ngay sau đó rất tự nhiên mà lái về hướng nhà Thẩm Độ.
Diệp Nam Kỳ đau cả đầu, vội vàng nói: “Không phải bên này.”
Trương Minh còn chưa biết Thẩm Độ thổ lộ thất bại, hai người hiện tại là trạng thái ở riêng, nên mờ mịt quay đầu lại. Vừa vặn Lý Hằng Nhiên gọi điện thoại tới, mang đến tin tức tốt.
Lúc còn sống Diệp Mi bị chứng u uất, lén uống qua rất nhiều thuốc, cũng đi gặp bác sĩ tâm lý một mình.
Chuyện này chị ấy ghi một câu rất ngắn trong nhật ký, nguyên lời là “Bác sĩ Trần nói mình cứ như vậy sẽ điên mất”.
Bác sĩ họ Trần nhiều đếm không xuể, Lý Hằng Nhiên cũng đau đầu. Giới hạn được thời gian, tra xét bệnh viện lớn nhỏ nào có bác sĩ tâm lý họ Trần ở thành phố D, thật sưn không tra xuể.
Huống chi chỗ tư vấn tâm lý tư nhân cũng không ít, theo tình cảnh Diệp Mi ngay lúc đó, khả năng đi tìm bác sĩ tâm lý tư nhân rõ ràng rất cao.
Vốn là đã hết đường xoay xở, có manh mối cũng vô dụng, ai ngờ vậy mà lại tra được.
Diệp Nam Kỳ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, trong lòng có chút kích động, nhờ Trương Minh quay đầu đi đến quán trà đã hẹn với Lý Hằng Nhiên.
Tới nơi, Diệp Nam Kỳ nghĩ Trương Minh sẽ ở nơi này coi chừng, trong lòng không thoải mái, quay đầu lại nói: “Cậu đi về trước đi, không cần luôn đi theo tôi. Tôi tới gặp Lý Hằng Nhiên, sẽ không có nguy hiểm.”
Trương Minh nghe anh nói, lắc đầu: “Xin lỗi, Thẩm thiếu gia bảo tôi bảo vệ anh, đặc biệt là khi anh đi gặp người khác.”
Diệp Nam Kỳ nghẹn nghẹn, dường như giận dỗi lẩm bẩm: “Tôi đi hẹn hò cậu cũng đi theo?”
Trương Minh suy nghĩ một chút: “Cái này…… Tôi sẽ thông báo cho Thẩm thiếu.”
Xem cậu ta chắc là sẽ không đi rồi, Diệp Nam Kỳ đành phải nói: “Vậy đừng ở chỗ này chờ tôi, đi lên uống ly trà đi.”
Lý Hằng Nhiên còn ở cục cảnh sát rất bận bịu, lát nữa mới có thể đến đây. Diệp Nam Kỳ chọn ấm trà Ô Long, cầm trà bánh lên nếm thử, ý nghĩ đầu tiên trong lòng thế nhưng là: Không ngon bằng Thẩm Độ làm.
Khóe miệng anh hơi co giật, cảm thấy mình có khả năng bị trúng độc, vốn là miệng anh rất kén chọn, cảm thấy không thể ăn sẽ không ăn. Tính tình này vừa bộc lộ, anh lại buộc chính mình ăn thêm vài khối bánh, cuối cùng áp xuống cái ý nghĩ kia.
Trương Minh ngồi ở đối diện Diệp Nam Kỳ, cho dù là ngồi, dáng ngồi cũng cực kỳ đoan chính, phía sau lưng thẳng tắp. Diệp Nam Kỳ ăn xong bánh, có hơi nghẹn, ợ một cái nho nhỏ, ánh mắt rơi xuống trên người Trương Minh, không nhịn được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Trương Minh, cậu thật sự đi bộ đội sao?”
Trương Minh nhìn anh hơi mỉm cười: “Trước kia là bộ đội đặc chủng.”
Diệp Nam Kỳ ngây người một chút, không nghĩ tới Thẩm Độ sắp xếp người bên cạnh anh, vậy mà còn sắp xếp cho một bộ đội đặc chủng.
Trương Minh nhìn anh trầm mặc, giải thích: “Thẩm thiếu chỉ bảo tôi bảo vệ anh, không có yêu cầu kỳ quái khác, anh yên tâm.”
Yêu cầu kì quái? Có thể là cái gì?
Diệp Nam Kỳ nhớ tới Thẩm Độ thổ lộ với anh, đại khái chính là thích anh, thích một người, muốn làm chuyện kỳ quái…… Yêu cầu kỳ quái gì, dường như không khó để đoán được.
Tai anh đột nhiên ửng đỏ, trong lòng mắng Thẩm Độ hai câu, vội vàng uống trà để che dấu.
Lý Hằng Nhiên không để Diệp Nam Kỳ chờ lâu. Khi anh ta vào, Trương Minh liền rời khỏi phòng bao, canh giữ ở ngoài cửa.
“Người bác sĩ tâm lý kia tên là Trần Mân.” Lý Hằng Nhiên không nói chuyện khác, lấy ra tư liệu, bí mật mang theo danh thiếp đẩy cho Diệp Nam Kỳ, “Có thể tra được anh ta, còn phải đa tạ Thẩm tổng. Hai vợ chồng các cậu làm sao vậy, Thẩm Độ tra được tư liệu, lại nhờ tôi chuyển cho cậu.”
Diệp Nam Kỳ xấu hổ cười cười: “Không có gì.”
Lý Hằng Nhiên hiếm khi nhiều lời vài câu: “Tôi biết tình huống của cậu, nhưng mà Thẩm Độ nhìn là biết thật tình với cậu, có người như vậy cũng không tồi.”
Diệp Nam Kỳ không hé răng, cúi đầu xem tư liệu của bác sĩ tâm lý này.
Vừa vặn, bởi vì điều động công tác, vị bác sĩ Trần này đã dọn tới thành phố A, mấy năm nay tự mở một phòng khám tư vấn tâm lý tư nhân. Chỉ là gần đây, quê anh ta có người già qua đời, tạm thời rời thành phố A.
Quê Trần Mân là một sơn thôn nhỏ ở phía nam, mịt mù trong núi cao, không tra ra địa chỉ cụ thể, nóng vội cũng vô dụng.
Chỉ có thể chờ anh ta trở lại rồi nói.
Diệp Nam Kỳ thu danh thiếp, thảo luận với Lý Hằng Nhiên một lát, nói đến vấn đề Tiền Tiềm.
“Xin lỗi, gần đây xảy ra án mạng liên hoàn, vẫn luôn bận rộn, qua mấy đêm, đến tối hôm qua mới bắt được người.” Lý Hằng Nhiên nhéo nhéo thái dương, mặt đầy vẻ mệt mỏi, “Lần trước việc Tiền Tiềm chưa nói rõ ràng. Người trong đội của tôi, cậu đi cục cảnh sát chắc hẳn là đều đã gặp, cùng ngày thay phiên canh gác có ba người, đều là ân tình thay tôi chắn đạn khi truy kích và tiêu diệt ma túy …… Tôi không nghĩ là sẽ hoài nghi bọn họ, đáng tiếc sự thật không cho phép.”
Anh nói, lấy di động ra, tìm ra được một tấm ảnh chụp chung, theo thứ tự chỉ ra ba người kia: “Lúc trước tôi rất tín nhiệm bọn họ, lại lộ ra tin chúng ta tra vụ án này…… Nếu về sau người nào đó trong số bọn họ đơn độc tiếp cận cậu, nói gì đó, không nên tin, gọi điện thoại cho tôi hoặc Thẩm tổng, không được một mình ra tay. Chúng ta không biết những người đó là tai mắt ở đâu xếp vào, muốn bảo vệ mình, chỉ có thể không tín ai.”
Dừng một chút, anh nói: “Ngay cả tôi, cũng không cần tin quá mức. Tôi không biết có thể bị bọn họ làm tôi ngộ nhận cái gì hay không, trong cục hẳn là còn có người của bọn họ.”
Diệp Nam Kỳ nhớ kỹ mặt ba người kia, gật gật đầu, thấp giọng nói: “Vất vả cho anh rồi.”
Lý Hằng Nhiên lắc lắc đầu: “Tôi vẫn luôn thật áy náy…… Năm đó, không giúp đỡ chị cậu.”
Chuyện này là một cây kim trong lòng anh, qua nhiều năm, cây kim không bị rút ra, đâm càng sâu trong lòng, muốn trừ tận gốc, phải đem nhổ ra.
Sau khi nói chuyện với nhau xong, lên xe Diệp Nam Kỳ suy nghĩ vấn đề khác, đến một cái đèn đỏ mới lấy lại tinh thần, nhìn đường đi, buồn bã nói: “Trương Minh, nhà tôi không ở hướng này.”
Trương Minh muốn “trộm” người mang về bị phát hiện, lộ ra nụ cười thật thà, ngoan ngoãn thay đổi phương hướng, lái xe về phía nhà Diệp Nam Kỳ.
Không có Thẩm Độ chiếu cố thỏa đáng cẩn thận, Diệp Nam Kỳ lại không nghĩ sẽ chế tạo “thức ăn gia súc” ngược đãi chính mình, mấy ngày nay mua một đống sủi cảo đông lạnh và mì gói. Buổi tối nấu mì gói, thích hợp lấp đầy dạ dày, đầu lưỡi kén chọn không được nếm mỹ vị, mì gói cũng không có vị gì.
Diệp Nam Kỳ cuối cùng cũng hiểu câu: “Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó”.
Anh buồn bực cả đêm, mơ thấy anh trở lại nhà Thẩm Độ, Thẩm Độ nấu một bàn đồ ăn anh thích, khi anh đang muốn hạ đũa, Thẩm Độ ngăn lại, nâng cằm, cười tủm tỉm nói: “Muốn ăn đồ ăn của tôi, trước tiên phải thành người của tôi.”
Nửa đêm Diệp Nam Kỳ bừng tỉnh, đầu hạ, đêm đã bắt đầu oi bức, tay chân anh lại vẫn lạnh lẽo, lăn qua lộn lại, rốt cuộc không ngủ được nữa.
Hôm sau đi công ty mới, Văn Sâm ăn mặc chỉnh tề, muốn làm đỏm dáng mà xịt chút nước hoa, muốn vẻ vang hơn, cho Diệp Nam Kỳ thêm mặt mũi.
So sánh với Văn Sâm tinh thần sảng khoái, Diệp Nam Kỳ có hơi héo hon.
Anh thất thần, không nghĩ tại sao lại có thể xuất hiện ở công ty mới. Tới nơi, chỉ cúi đầu đi theo Văn Sâm, giấc ngủ không đủ làm cho tinh thần hoảng hốt.
Hai người bọn họ muốn đi gặp lão tổng của Bác Thịnh trước.
Diệp Nam Kỳ đã tra trước, lão tổng Bác Thịnh là người có bụng phệ to như Địa Trung Hải, tuy rằng nhìn có hơi đáng khinh, một lời khó nói hết, nhưng tính tình rất chính trực, hẳn là sẽ không xuất hiện chuyện quy tắc ngầm.
Hai người đợi thư ký trong chốc lát, dẫn bọn họ đi vào văn phòng. Diệp Nam Kỳ không chút để ý mà ngẩng đầu, theo thói quen tươi cười ôn nhu: “Chu tổng……”
Nói còn chưa dứt lời, còn lại một nửa nghẹn ở trong cổ họng.
Thẩm Độ ngồi ở ghế chủ tịch, nét tươi cười trên mặt đầy đắc ý, cải chính: “Là ‘ Thẩm tổng ’.”
Diệp Nam Kỳ mặt không cảm xúc, phát hiện Văn Sâm đã lặng lẽ lui ra, còn thực tri kỷ mà đóng cửa lại, trong văn phòng to như vậy chỉ có hai người bọn họ.
Rất tốt, không cần tra hỏi, tòng phạm Văn Sâm này là mình dẫn theo.
Thẩm Độ quan sát vẻ mặt của anh, khóe miệng cười cười, thêm một câu: “Nhưng mà gọi ‘Thẩm tổng’ nghe thật xa lạ, nếu như em đồng ý gọi "chồng yêu", tôi sẽ rất vui.”