Edit: Chiêu Chiêu
Beta: Lan Lan
Giật mình trong chốc lát, Thẩm Độ sinh ra một loại tâm tình khó mà có thể miêu tả, lập tức ôm lấy Diệp Nam Kỳ, bàn tay khẽ vuốt vành tai, gương mặt anh, trấn an anh, ấn anh vào trong ngực mình.
Sẵn tiện làm cho chính mình bình tĩnh lại, rồi nhìn Diệp Nam Kỳ vừa kinh ngạc vừa vui mừng
Hắn muốn hỏi Diệp Nam Kỳ làm sao mà lại tới, Trương Minh đâu, vì sao không ở trong thôn chờ, nơi này rất nguy hiểm.
Người trong ngực ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, còn chảy nước mắt, hắn lập tức mềm lòng, trong lòng vừa chát vừa đau, thấp giọng nói: “Bảo bối, lo lắng sao? Đã không có việc gì rồi……”
Nói còn chưa dứt lời, trên môi đột nhiên dán lên một đôi môi lành lạnh nhưng mềm mại.
Diệp Nam Kỳ giữ chặt gương mặt Thẩm Độ, bất chấp mọi thứ mà hôn hắn.
Nhưng do anh nhào đến quá mạnh, trên mặt đất lại trơn, Thẩm Độ không đứng vững, hai người đồng thời ngã xuống đất, Diệp Nam Kỳ ngã vào trong ngực hắn.
Cũng may đất xốp nên không thấy đau cho lắm. Trong chốc lát, tất cả mọi dây thần kinh cảm giác của Thẩm Độ giống như đều tập trung ở trên môi, cảm nhận được con thú nhỏ Diệp Nam Kỳ đang hoảng sợ muốn gặm cắn người ta, khẩn trương túm tay áo hắn, khẽ run rẩy.
Nụ hôn của anh vô cùng sâu, môi lưỡi giao triền, dáng vẻ như là dâng toàn bộ thân mình đến cửa, mãnh liệt đến nỗi cái rét lạnh của đêm mưa đều tựa như bị xua đuổi rồi.
Thẩm Độ nhất thời cũng đã quên bên cạnh còn hai người, tay ấn vào sống lưng gầy yếu của Diệp Nam Kỳ, đảo khách thành chủ, đáp lại Diệp Nam Kỳ.
Nụ hôn kịch liệt triền miên qua một lúc lâu mới kết thúc, nỗi sợ ngưng tụ dưới đáy lòng của Diệp Nam Kỳ chưa có hoàn toàn tan đi, đôi mắt đỏ hoe, nhìn chắm chằm Thẩm Độ, sợ đây chỉ là ảo ảnh. Một lát sau, anh mới nói: “Cậu nói gì đi.”
Thẩm Độ cảm thấy hốc mắt của mình ươn ướt, người mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm, giờ phút này trong mắt, trong lòng người ấy đều là hắn, chết cũng đáng.
Hắn dùng sức ôm lấy Diệp Nam Kỳ, từ trên mặt đất ngồi dậy, đại thiếu gia tính tình kì quái lúc này không hề để ý bản thân đang dính đầy bùn đất, trán chạm vào trán Diệp Nam Kỳ, ánh mắt ôn nhu, hỏi: “Nam Nam của anh, muốn nghe cái gì?”
Diệp Nam Kỳ cọ cọ lung tung trong ngực hắn, tim đập kịch liệt dần dần bình tĩnh trở lại, bên tai đột nhiên nóng lên. Thẩm Độ hôn vành tai anh, giọng nói ở bên tai nhẹ mà chậm, lại rất kiên định nói: “Anh yêu em.”
“Lần này đã nghe rõ, đã nghe hiểu chưa?”
“Anh có thể nói vô số lần, chỉ cần em muốn nghe.”
Trái tim vừa bình ổn lại đập rộn lên, Diệp Nam Kỳ đối diện Thẩm Độ, đôi môi hơi run run. Thẩm Độ cũng khẩn trương, còn chưa có nghe được câu chính mình nằm mơ cũng muốn nghe, Trương Bình xấu hổ mà khụ một tiếng: “Cái kia…… Diệp tiên sinh, nếu tìm được người thì không cần lưu lại, mưa đã tạnh, chúng ta trở về đi.”
Diệp Nam Kỳ bị người ta đánh gãy lời nói, thu hồi suy nghĩ, tất cả hành động vừa rồi khiến anh đỏ mặt, càng không có mặt mũi làm trò hai người âu yếm lẫn nhau.
Ngượng ngùng mà từ trong ngực Thẩm Độ đứng dậy, kéo Thẩm Độ lên, sau đó anh cũng không rút tay về, gắt gao nắm lấy tay Thẩm Độ, theo sau hai người kia.
Lúc đi sang đường khác, may mà gặp được Trương Minh, người đều đến đông đủ, cả đêm chấn động lòng người cuối cùng cũng kết thúc.
Trên đường đi, Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ ai cũng không hề nói một câu, đi một lúc lâu, khi trở lại thôn, đã là ba giờ sáng.
Trương Minh đi sửa sang một chút, rồi qua phòng cách vách ở. Diệp Nam Kỳ và Thẩm Độ vào phòng, không có những người khác quấy rầy, Thẩm Độ cầm chặt cổ tay Diệp Nam Kỳ, ánh mắt sáng quắc, đem vấn đề mình thắc mắc cả đường hỏi ra: “Nam Nam, em vừa rồi muốn nói cái gì?”
Rốt cuộc đã có một chỗ tạm thời có thể che mưa chắn gió, người mình vướng bận lại bình an không có việc gì mà trở lại. Tuy rằng hoàn cảnh xung quanh có hơi cũ nát và mộc mạc, Diệp Nam Kỳ lại chưa từng cảm thấy thỏa mãn như thế.
Anh tránh khỏi tay của Thẩm Độ, lui ra phía sau một bước, ánh mắt trong suốt sáng ngời. Ngọn đèn dầu trong phòng lắc lư, khiến cho cảnh vật xung quanh âm trầm, phảng phất lại nhớ tới cái nhà ma kia.
“Thẩm Độ.” Giọng nói Diệp Nam Kỳ nhu hòa: “Tôi sẽ nói thật rõ ràng.”
“Tôi rất muốn sống đến một trăm tuổi, nhưng tôi chỉ ước gì chúng ta đều có thể sống lâu trăm tuổi. Đã phí hơn hai mươi năm, chỉ còn thừa bảy mươi mấy năm. Mấy chục năm còn lại này, chúng ta ở bên nhau đi.”
Thẩm Độ sau khi nghe được trong lòng liền nóng như lửa, hận không thể đem Diệp Nam Kỳ nhào nặn trong ngực mình. Hắn còn nghi ngờ, nghe chưa đủ, cũng xem chưa đủ, bước lên phía trước một bước rồi lại thêm một bước, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Nói lại rõ ràng một chút, Nam Nam, đừng làm anh hiểu lầm.”
“Đứa ngốc, cậu cho rằng vì sao tôi muốn mạo hiểm mà đi tìm cậu?” Gương mặt căng thẳng cả đêm của Diệp Nam Kỳ rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười, bình thản nói, “Em thích anh.”
Không ngoài dự tính của anh, trận mưa to này đánh tan sương mù dưới đáy lòng, trận núi lở làm anh sợ tiếng lòng mình bị chặt đứt.
Ỷ lại và cảm kích vẫn có, nhưng anh rõ ràng đã biết cảm giác của mình với Thẩm Độ.
Anh thích Thẩm Độ, muốn hôn môi người đàn ông này, bảo hộ người đàn ông này, cùng hắn nắm tay, cùng hắn ở một chỗ…… Đều cùng hắn ở một chỗ.
Khi núi lở, Thẩm Độ cũng không có kinh hoảng, ba chữ [1] Diệp Nam Kỳ thốt ra lại làm hắn nhất thời ngây người. Nhưng hắn cũng nhanh chóng phản ứng lại, bắt lấy tay Diệp Nam Kỳ, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, giọng nói oa oa: “Không được, tiểu Nam Kỳ, còn chưa đủ.”
[1] Thật ra là bốn chữ là bởi vì 我喜欢你 có nghĩa là Anh yêu em/ Em yêu anh trong tiếng Việt. Mình xin phép đổi sang ba chữ để khớp với bên trên.
Diệp Nam Kỳ đối với Thẩm Độ luôn kiên nhẫn và khoan dung, đối diện với hắn, cười nhẹ nói: “Anh đang làm nũng sao?”
Thẩm Độ ôm eo anh, ánh mắt quang minh chính đại, đúng lý hợp tình: “Ừ.”
Diệp Nam Kỳ theo ý hắn, đem câu nói tuy rối loạn nhưng làm người nghe động tâm nói lại một lần nữa: “Em cũng yêu anh.”
Lực cánh tay Thẩm Độ trên eo anh ngày càng chặt, ánh mắt sâu thẳm: “Nam Nam, anh thật ra rất tham lam.”
“Muốn em nói lại bao nhiêu lần?” Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt, ôm lấy Thẩm Độ, đầu dựa vào vai hắn, ở bên tai chậm rãi dùng hết mấy ngôn ngữ mình được học, lặp lại câu nói “Em yêu anh”.
Giọng nói mang theo vài phần trêu đùa, quyến luyến nồng đậm, còn có vẻ thâm tình mà ngay cả chính bản thân anh cũng chưa nhận ra.
Lúc Diệp Nam Kỳ vẫn đang còn bảy phần thật tình ba phần trêu đùa mà cố tình đè thấp giọng nói, bỗng nhiên bị ném đi, ấn ở trên giường.
Chóp mũi bị Thẩm Độ cắn, cảm giác được sự nhiệt tình của Thẩm Độ, anh liền trở nên luống cuống, nhưng khi nhìn mặt Thẩm Độ, tâm hồn lại bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Bảo bối.” Thẩm Độ thân mật cọ cọ vào người anh, ánh mắt càng thâm tình, giọng nói dụ dỗ, “Trên người ướt hết rồi, mặc quần áo ướt không tốt, anh giúp em cởi ra, được không?”
“Không hay đâu.” Diệp Nam Kỳ xoa mặt hắn, không hiểu phong tình chút nào, học kiểu nói của hắn, “Bảo bối, bình tĩnh một chút. Chúng ta mới vừa ướt mưa nên không thể tắm, hơn nữa đây là giường của người ta.”
Thẩm Độ đương nhiên biết, huống hồ bốn phía lọt gió, đạo cụ gì cũng không có. Nếu đem Diệp Nam Kỳ ăn sạch sẽ ở chỗ này, không chừng anh sẽ phải chịu không ít đau khổ, hắn đau lòng.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói nhỏ bên tai Diệp Nam Kỳ.
Mặt Diệp Nam Kỳ nháy mắt đỏ lên, cắn răng nói: “…… Ai dạy anh nói mấy lời lưu manh này thế?.”
Mẹ nó, một quý công tử ở Đế Đô, được giáo dưỡng tốt mà lại có thể nói: "Nhìn thấy em nó liền cứng lên, muốn được xử em cả tối luôn!"
…… Chắc chắn, chắc chắn là do mấy cuốn tiểu thuyết tên Triệu Sinh cho.
Thẩm Độ còn nghiêm túc ghi chép lại.
Nhưng lúc này Thẩm Độ rất không vui khi nhắc tới người đàn ông khác, ai cũng không được. Sức ghen của hắn rất khủng khiếp, tới một người dìm chết một người.
Xoa xoa eo Diệp Nam Kỳ, hắn xoay người lấy ra một bộ quần áo mỏng trong ba lô đem lên núi, lại móc ra mấy viên kẹo sữa, vừa lột giấy gói kẹo, vừa nói: “Tự học thành tài, khi gặp lại em thì cũng học được rồi.”
Nói xong, hắn liền ngậm kẹo vào miệng, xoay người nắm chặt cằm của Diệp Nam Kỳ, miệng đối miệng đút cho anh.
Diệp Nam Kỳ mở miệng muốn nói tiếp, bị Thẩm Độ nhân cơ hội ăn cướp, lưỡi mềm bị khi dễ đến hơi thở thoi thóp, môi đỏ như vừa mới đánh son, hơi thở gấp không đều, mới được buông tha. Thẩm Độ ôm vợ mình đang run rẩy, đưa tay ra muốn lột quần áo anh.
Diệp Nam Kỳ có hơi choáng váng, ậm ờ nói: “Không được, lát nữa Hứa Trú sẽ trở lại……”
“Hả?” Thẩm Độ vốn không muốn "làm" anh ở chỗ này, trêu đùa, “Thật sự không được?”
Mặt Diệp Nam Kỳ đỏ hồng, nhìn hắn, không hé răng.
Đêm nay người chưa hết hoảng hồn là Thẩm Độ, sống sót sau tai nạn cũng à hắn. Cái việc kinh động lòng người như thế, hiện tại anh có thể ngoan ngoãn phục tùng Thẩm Độ.
Còn muốn bồi thường cho Thẩm Độ rất nhiều, rất nhiều.
…… Nói cách khác, không phải thật sự là không được.
Thẩm Độ vác đá nện vào chân mình, nhỏ giọng mắng “thao”. Thính giác Diệp Nam Kỳ rất nhạy bén, híp mắt nói: "Thao ai?"
“Thao em.” Thẩm Độ mặt không đổi sắc, “Nhưng mà thời điểm chưa được tốt, ngoan ngoãn, thay quần áo trước đi.”
Đã rõ tâm ý của người ta, Diệp Nam Kỳ cũng không ngượng ngùng, tùy ý cho Thẩm Độ cởi hết quần áo bị ướt trên người, ngẫu nhiên chiếm tiện nghi sờ hai bả vai, lại quay đầu hôn Thẩm Độ một chút.
Từng người đốt lửa cho nhau, hậu quả là hai người đều muốn hát quốc ca.[2] Thẩm Độ dứt khoát ôm anh đặt lên giường, giũ chăn, coi như cũng khá sạch sẽ, bọc Diệp Nam Kỳ lại thành một cục.
[2] Chúng ta thường làm gì khi hát quốc ca? Tự đoán đi nha, Chiêu không ghi rõ đâu, mất hay =)))
Lúc này bỗng dưng lại thành quân tử, phi lễ chớ nhìn.
Diệp Nam Kỳ hoài nghi mị lực của mình quá yếu, đẩy chăn ra, thò lại gần nói: “Không muốn nhìn em một chút sao?”
Thẩm Độ lộ ra nụ cười có phần đáng sợ, nghiêng đầu lành lạnh nói: “Bảo bối, em sẽ hối hận.”
Diệp Nam Kỳ không những không sợ, ngược lại còn thò lại gần, liếm khóe môi dưới của Thẩm Độ, yểu điệu nói: “Muốn làm chết em sao, em thực chờ mong.”
Thẩm Độ sợ anh luôn, quả thực hắn hoài nghi cách sống của mình, nghĩ lại xem mình có phải sủng người ta quá mức rồi hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy sủng như vậy còn chưa đủ. Diệp Nam Kỳ chịu quá nhiều khổ, hắn chưa từng phải trải qua nhiều như thế, nên hắn luôn muốn giúp đỡ anh.
Cậy sủng mà kiêu thì cậy sủng mà kiêu đi…… Cùng lắm thì cũng chỉ kiêu ngạo với một mình hắn thôi
Mình sủng ái vợ mình, đương nhiên là phải sủng cả đời.
Thẩm Độ quay đầu lại nhìn Diệp Nam Kỳ đã mặc quần áo vào, liền tùy tiện cởi quần áo ướt của mình, không chút để ý mà nghĩ, phải sủng thêm kiếp sau nữa.
Ban đêm quá lạnh, quần áo mỏng cũng như không, Diệp Nam Kỳ nằm trong chăn run bần bật. Thẩm Độ chui vào, hắn không có quần áo sạch sẽ để mặc, phải tạm chấp nhận thân mình trần trụi một chút.
Diệp Nam Kỳ duỗi tay sờ cơ bắp hữu lực của hắn, nhịn không được nhéo nhéo vài cái, chớp chớp mắt, dang tay ôm lấy eo Thẩm Độ, muốn thử xem loại tư thế ngủ thân mật này.
Thân thể Thẩm Độ ấm áp, quả nhiên thực thoải mái.
Tay không hề thành thật mà lại sờ sờ, Thẩm Độ nhịn không nổi, ấn tay anh: “Ngủ đàng hoàng đi.”
Diệp Nam Kỳ nhỏ giọng nói: “Em muốn sờ một chút coi thử có mấy múi.”
Thẩm Độ: “Tám múi.”
Diệp Nam Kỳ: “Thật sao?”
Thẩm Độ dứt khoát buông tay tùy anh sờ, sờ xong rồi xoa bóp lỗ tai hắn, buồn cười nói: “Ông chủ, có hài lòng không?”
Mặt Diệp Nam Kỳ nóng lên, cố gắng tự trấn định: “Miễn miễn cưỡng cưỡng, bình thường, tạm được.”
“Thật sự?”
Diệp Nam Kỳ im lặng một lát, lúc Thẩm Độ cho rằng anh sẽ không lên tiếng, mới nghe được anh nói: “Giả.”
Yên ổn không bao lâu, kẹo sữa ở trong miệng đã tan hết, Diệp Nam Kỳ lại động đậy, thì thào: “Kẹo sữa có hương vị không tồi.”
Trong lòng hay trên người Thẩm Độ đều là lửa nóng, ôm Diệp Nam Kỳ căn bản không thể ngủ được, cũng muốn trò chuyện dời đi lực chú ý, nhìn về phía cái bàn: “Còn muốn ăn sao?”
“Không muốn, ăn dính răng đến phát sợ.” Diệp Nam Kỳ đẩy tay hắn ra, nụ cười có chút ngượng ngùng lại cổ quái, hưng phấn lại tò mò, thấp giọng nói, “Em muốn so sánh một chút, xem thử "sữa" của anh và kẹo sữa cái nào ăn ngon hơn.”
Đột nhiên không kịp chuẩn bị mà nổ máy xe, Thẩm Độ còn chưa có qua khúc ngoặt, Diệp Nam Kỳ đã chui vào ổ chăn.
Thẩm Độ: “……”
Đêm nay Diệp Nam Kỳ giống như đặc biệt chủ động, theo mọi nghĩa.
Kết thúc, Thẩm Độ che lại thái dương, ổn định hô hấp, xốc chăn lên, không rên một tiếng mà bế Diệp Nam Kỳ lên.
Người ta liếm liếm khóe môi, cười một tiếng: “Quả nhiên, vẫn là kẹo sữa ăn ngon hơn.”
Thẩm lưu manh lần đầu bị làm cho nói không nên lời, đắp chăn cho anh, không biết hắn có buồn hay không, mặt hơi đỏ lên, đôi mắt trong suốt như nước, ngẩng đầu thoáng nhìn, đều là phong tình.
Thẩm Độ nhớ tới thật lâu trước kia, một mình Diệp Nam Kỳ đi giằng co với bọn cướp, thương tích đầy người.
Đêm sau khi xuất viện, hắn bôi thuốc cho Diệp Nam Kỳ, bóng lưng trần trụi của Diệp Nam Kỳ, ánh mắt trong suốt nhìn qua, ánh sáng rơi rụng ở trên người anh, xương hông hoàn mỹ như thần, đẹp giống như một bức tranh sơn thủy.
Diệp Nam Kỳ còn đang nói chuyện: “…… Nhưng mà của anh có giá trị dinh dưỡng cao, ngẫu nhiên có thể uống một chút.”
Thẩm Độ thiếu chút nữa hỏng mất.
Cái gì mà tranh sơn thủy, rõ ràng chính là yêu tinh.
Giằng co hơn phân nửa thời gian, hai người đều mệt mỏi, bóng đêm dần dần rút đi, tiếng gà gáy trong thôn vang lên hết đợt này tới đợt khác
Trương Minh đi tìm vài hộ thôn dân, mua hai bộ quần áo đem đến, Thẩm Độ mới vừa mặc vào, tiếng gà gáy càng hăng say, ngay sau đó xa xa gần gần mà truyền đến các loại âm thanh.
Diệp Nam Kỳ mới vừa chợp mắt một lát, đã bị dàn hợp tấu của thôn quê đánh thức. Anh xoa xoa đôi mắt, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy. Thẩm Độ phủ thêm cái áo khoác, quần áo đang mặc không hợp với hắn, cũng không có ý ghét bỏ.
Hai người ra khỏi phòng, vừa vặn liền nhìn thấy một người đàn ông đi vào sân.
Khi trở về, có người nói với anh ta là nói có khách đến, trong đó một người gọi là Diệp Nam Kỳ.
Nếu không phải nghe được cái này tên, anh ta đã chạy.
Ngay cả như vậy, anh ta vẫn là có chút khẩn trương, thần sắc cảnh giác.
Diệp Nam Kỳ đối diện với anh ta, hít sâu một hơi, nói: “Hứa Trú, chào buổi sáng.”
“Tôi là em trai của Diệp Mi.”