Editor: Mặc Uy
Beta: Lan Lan
"Hửm?" Thẩm Độ không thuận theo cũng không buông tha: "Nam Nam?"
Diệp Nam Kỳ đỏ mặt, sau khi đối diện với hắn một lúc lâu lại đột nhiên nhanh trí.
"Ai lớn hơn người đấy là ông xã đúng không?" Anh mỉm cười, ngả ngớn mà sờ sờ mặt Thẩm Độ: "Em giai, kêu ông xã cho anh nghe một chút."
Thẩm Độ nhướng mày, lật người ôm eo anh đè trên bàn làm việc, cúi người nâng cằm anh, cười nhẹ nói: "Muốn gọi ông xã cũng được. Bảo bối, vậy anh có thể ở trên cởi quần áo em sao?"
Diệp Nam Kỳ nghiêm nghị không sợ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?"
Thẩm Độ nghiêm nghị nói: "Xử lí văn kiện."
Nói rồi, hắn cầm bút máy trên bàn di nhẹ trên trán Diệp Nam Kỳ một chút, từ từ nói: "Xử lí văn kiện, muốn xem tỉ mỉ, chậm rãi phân tích..."
Bút máy di xuống phía dưới, kéo cổ áo anh ra.
"Kiểm tra xem có lỗ hổng sai lầm hay không..."
Bút máy lạnh băng dán lên da thịt ấm áp, Diệp Nam Kỳ run rẩy, Thẩm Độ nhìn thẳng anh, ánh mắt nặng nề: "... Cuối cùng mới có thể kí tên đóng dấu."
Diệp Nam Kỳ chớp chớp mắt: "Eo em vẫn mỏi, mông còn đau."
Thẩm Độ trong một giây từ cầm thú quay lại làm người, xoa xoa eo anh, nghĩ một lát cũng không xoa loạn xuống mông, ôm người từ trên bàn lên, hôn xuống bên tai hắn: "Ông xã, hôm nay tha cho em."
Lần đầu tiên được gọi là ông xã, Diệp Nam Kỳ cảm giác rất mới lạ, dư vị thay đổi vài lần, đuổi theo Thẩm Độ muốn nghe thêm vài tiếng nữa, Thẩm Độ lại không chịu. Anh lại đội mũ đeo khẩu trang một lần nữa, tâm tình không tồi cùng Thẩm Độ xuống lầu.
Lúc Thẩm Độ tan tầm vốn dĩ đã vắng bớt, hiện tại sắc trời đã đen, mặt khác nhân viên cũng đã về hết rồi, cả toà nhà lớn trống rỗng.
Thẩm Độ dắt tay Diệp Nam Kỳ vào thang máy, không biết nghĩ tới cái gì bèn nghiêng đầu hỏi: "Nam Nam, vì sao em thích đóng phim?"
Diệp Nam Kỳ nghe vậy ngẩn ra.
Anh chưa từng nói với Thẩm Độ về vui buồn yêu ghét của mình, tất cả đều là Thẩm Độ bất động thanh sắc mà quan sát phân tích.
Đó là dịu dàng săn sóc của riêng Thẩm Độ, chỉ là nếu cái gì cũng bắt hắn suy đoán, cậy sủng mà kiêu quá mức thì hắn cũng sẽ mệt.
Đúng ra anh nên tâm sự nhiều với Thẩm Độ, cuộc tình này không phải một mình Thẩm Độ theo đuổi, tình yêu là việc của hai người.
Anh thích đóng phim, là bởi vì có thể tạm thời thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hiện thực trầm trọng, tạm thời trở thành một người khác.
Ai cũng tốt, chỉ cần có thể quên đi một số việc, anh đều sẽ vui vẻ nhập vai.
Nếu nói ra như vậy không khỏi làm Thẩm Độ đau lòng lo lắng. Vì thế anh thay đổi lý do để thoái thác, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Bởi vì... Có thể trải nghiệm cuộc đời của người khác một chút, rất thú vị."
Thẩm Độ nghe xong lại không hé răng, nhìn chằm chằm anh trong chốc lát mới chuyển tầm mắt đi.
Diệp Nam Kỳ cảm giác dường như Thẩm Độ có thể nhìn thấu được anh, chần chờ một chút, muốn nói cho Thẩm Độ biết bây giờ anh đã không còn chán ghét hiện thực như vậy, bỗng nhiên Thẩm Độ duỗi tay xoa xoa vành tai anh.
"Em thích thì tốt rồi." Thẩm Độ dắt anh đi ra khỏi thanh máy, dường như vui đùa, từ từ thở dài: "Anh còn tưởng nếu em chỉ muốn kiếm tiền, chờ mọi việc kết thúc, không bằng đến công ty anh làm đi."
Diệp Nam Kỳ dở khóc dở cười: "Em cái gì cũng không biết, đến công ty làm gì? Đi làm thư ký cho anh?"
Thẩm Độ nói: "Vật quý giá dễ vỡ phải để trong văn phòng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy thì anh mới yên tâm."
"Cả ngày nhìn em....." Diệp Nam Kỳ cười nói, biểu tình lại rất nghiêm túc, "Tiết Hướng Du nói rất có đạo lý, việc thích là có kỳ hạn, cả ngày chỉ ôm khối đá sẽ càng làm phản ứng hoá học tăng lên, làm thích xói mòn càng nhanh."
Không phải anh không tin vào tình cảm của Thẩm Độ, ngược lại, tình yêu Thẩm Độ dành cho anh rõ ràng mà nồng nhiệt, anh hiểu rõ vô cùng. Nhưng tất cả mọi việc trên đời đều có điểm chung, tuy Thẩm Độ thành thục hơn rất nhiều người, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, có lẽ về sau sẽ thích anh cả đời, cũng có lẽ không quá mấy năm sẽ chán ngấy.
Đây cũng không phải là anh bi quan về tình yêu, chỉ là Diệp Nam Kỳ đã lăn lộn nhiều năm mà ngộ ra đạo lý này.
Đáng tiếc Thẩm Độ là ánh sáng tận đáy lòng anh, vậy nên dù ngày nào đó Thẩm Độ không còn cảm giác với anh nữa, anh cũng sẽ không buông tay Thẩm Độ.
Không khí ngừng lại một lát, Thẩm Độ không vội vàng phản bác, chậm rãi suy nghĩ một lát, chỉ lộ ra ý cười không rõ ý vị: "Chờ xem đi."
Vừa đến nhà, Thẩm Độ có điện thoại, Diệp Nam Kỳ không quấy rầy hắn, xuống xe đi bộ trong viện, thuận tiện liên hệ với Lý Hằng Nhiên.
Nghe xong đoạn ghi âm cuộc đối thoại của Tiết Hướng Du và Diệp Nam Kỳ, Lý Hằng Nhiên đã có nhận thức rõ ràng hơn rất nhiều đối với tổ chức tội phạm này, rất nhiều điểm đáng ngờ cũng dần sáng tỏ, thương lượng với Diệp Nam Kỳ một lát, mệt mỏi thở dài: "Thẩm Độ đã giúp một việc lớn, thay tôi cảm ơn cậu ta."
Diệp Nam Kỳ thấp giọng nói: "Là tôi nên cảm ơn anh và anh ấy."
Thành phố A phồn hoa như nước, thường xuyên xảy ra đủ loại án mạng, đội trưởng đội hình sự vốn dĩ rất bận.
Trước đây âm thầm điều tra, Lý Hằng Nhiên còn phải lo các vụ án mạng khác, hiện tại đã được công khai lại phải đề phòng đồng đội có thể là kẻ địch, mệt hơn bất kì ai khác.
Gần đây mỗi ngày anh ta đều hút thuốc để nâng cao tinh thần, giọng nói cũng sắp hỏng rồi.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Diệp Nam Kỳ ngồi ở ghế đá trong sân như đi vào cõi thần tiên. Thẩm Độ tìm lại đây, ngồi cạnh anh, nói: "Nói chuyện với đội trưởng Lý xong rồi?"
Diệp Nam Kỳ lấy lại tinh thần, hơi hơi gật đầu, ánh mắt hơi ảm đạm: "Giống như em không làm được việc gì cả."
"Không phải như thế." Sắc mặt Thẩm Độ nhàn nhạt, bình tĩnh phản bác, "Em làm được, nhưng em sẽ bị thương, vậy nên anh không cho phép em đi. Nam Nam, em khiến anh quá không yên tâm, ván cờ này không thể đến gần tự đánh. Anh có ích kỉ riêng, không muốn em bị đụng tới một sợi tóc. Em có thể cho rằng dục vọng khống chế của anh mạnh, nói anh biến thái, nhung anh muốn dung túng em một chút, bảo vệ em thật tốt."
Diệp Nam Kỳ nhìn hắn không nói gì.
Thẩm Độ không né không tránh, nhìn thẳng anh như cũ: "Có tin tốt. Lúc trước án mạng của Đàm Kỳ có rất nhiều điểm đáng ngờ, kết án qua loa, hồ sơ cũng rất đơn giản. Anh nhờ người tra xét cụ thể việc xảy ra lúc trước một lần, vụ này còn có người nhúng tay."
"Thế nào?" Diệp Nam Kỳ hơi khẩn trương hỏi.
Đàm Kỳ bị đâm hơn mười dao, chết ở hẻm tối.
Đôi tay dùng để vẽ tranh cùng chụp ảnh bị cắt nát đến máu tươi đầm đìa, gần như bị chặt bỏ, tình trạng tử vong vô cùng thê thảm.
Chín năm trước thành phố D còn chưa có camera trang bị khắp phố lớn ngõ nhỏ, một cái camera duy nhất gần đấy cũng trùng hợp bị hỏng --- cũng có thể là sau khi xong việc có người cố ý đập hỏng.
Sáng sớm khi người dọn vệ sinh đi qua phát hiện thi thể, có một tên côn đồ say khướt nằm bò ra cách đó không xa, trên người dính máu, trong tay cầm dao.
Tên côn đồ và bạn bè lêu lổng xong, vui vẻ say sưa đến ngã trái ngã phải, lại cướp đi một tính mạng.
Những người từng tham gia vào vụ án này lúc trước phần lớn đã về hưu, qua từng cuộc điều tra có người đã quên chi tiết trong đó. Vốn tưởng rằng không điều tra được gì, đến lúc cùng đường thế nhưng lại tìm được một đoạn video giám sát từ một cảnh sát lúc trước từng tham gia vào vụ án mạng kia.
Thứ ghi hình lại là cái camera đã rơi hỏng kia. Tên côn đồ xui xẻo kia tuy rằng không thân không thích nhưng lại có một người anh em tốt bộ dạng kỳ quái đã trộm băng giám sát giao cho cảnh sát.
Nhưng tình thế không đúng, vị cảnh sát nhỏ đề phòng, lưu lại băng ghi hình trước rồi mới giao nộp lên trên, quả nhiên không thấy tin tức, không lâu sau tên côn đồ đã bị phán tử hình.
Ông ngửi thấy trong đó có điều bất thường, cũng không dám nói nữa.
Video giám sát không quá rõ ràng, nhưng có thể thấy mặt người ở trong. Kẻ đâm chết Đàm Kỳ không phải là tên côn đồ, chậm rãi đi ra từ trong hẻm tối chính là tên phú nhị đại trẻ tuổi trước đó không lâu còn xuất hiện trên báo, tên côn đồ là không lâu sau đó bị hai người kéo vào, đã uống say không biết trời đất, bất tỉnh nhân sự tuỳ người sắp xếp.
Có khả năng vị kia cảm thấy giết một người không phải chuyện gì to tát, tính cảnh giác quá thấp nên xong việc mới phát hiện máy theo dõi.
"Video giám sát đã gửi đến hòm thư của anh." Thẩm Độ nói xong, một trận gió đêm thổi tới, có phần lạnh.
Diệp Nam Kỳ không tự chủ được mà rùng mình một cái, Thẩm Độ cởi áo khoác, rất tự nhiên mà khoác thêm cho anh, nhìn sắc trời, mây đen rất dày, có lẽ sắp mưa.
Diệp Nam Kỳ xoa xoa thái dương, đi theo Thẩm Độ về phòng.
Diệp Mi, Đàm Kỳ, Hứa Trú.
Còn có rất nhiều người không biết tên họ, bởi vì dục vọng của đám người này mà cả đời, thậm chí tính mệnh cũng phải bồi vào.
Những kẻ này không đáng được chết tử tế.
Trước khi xem video, Thẩm Độ dành trước một chút, gửi một bản cho Lý Hằng Nhiên.
Kẻ trong video cũng là người quen mặt, rất lâu trước đây khi Diệp Nam Kỳ lần đầu tiếp xúc với tổ chức này cũng từng gặp hắn, tên của hắn cũng nằm trên danh sách Tiết Hướng Du gửi.
Thẩm Độ bình tĩnh xem xong video, nói: "Bọn chúng không để ý đến cái chết của Đàm Kỳ đại khái là vì không nghĩ có người sẽ điều tra lại. Trực tiếp xuống tay ở vụ án mạng của Đàm Kỳ, đánh cho chúng trở tay không kịp, hẳn sẽ khiến nội bộ bên trong bọn chúng càng loạn."
Lý Hằng Nhiên bên kia không thể bị nắm mũi dắt đi, bây giờ tung ra chiêu này, đối phương dù là những kẻ cao cao tại thượng ghê tởm cũng phải tạm thời ngừng tay.
Diệp Nam Kỳ hô hấp cũng không dám quá mạnh, mấy lần nhìn video giám sát, thở dài một hơi, đi ra ngoài liên lạc với Lý Hằng Nhiên. Thương lượng xong, anh trở lại thì thấy Thẩm Độ vẫn ngồi chờ ở chỗ cũ, giống như một con chó lớn chỉ chờ chủ nhân về, trong lòng mềm nhũn, sờ sờ mặt hắn: "Vất vả cho anh."
Thẩm Độ nghiêng đầu nhìn anh: "Bảo bối, em có thấy mấy câu này còn thiếu cái gì không?"
Diệp Nam Kỳ thử thăm dò nói: "Ông xã?"
Lúc này Thẩm Độ mới vừa lòng gật gật đầu.
Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm không cần so đo với trẻ con, xem Thẩm Độ kéo tay áo, cái vòng trên cổ tay liền lắc lư, cảm thấy vô cùng thắc mắc: "Rõ ràng là bác gái tặng vòng tay cho em, tại sao anh cũng có một cái?"
"Hửm?"
Diệp Nam Kỳ miễn cưỡng sửa miệng: "Bác gái... Mẹ."
Sửa lại xưng hô sai, Thẩm Độ mới kéo tay Diệp Nam Kỳ, xắn ống tay áo của anh lên, thấy anh vẫn còn đeo vòng tay, khoé môi chứa ý cười: "Bởi vì vòng không phải mẹ đưa, là chồng tặng cho em."
Diệp Nam Kỳ nghĩ nghĩ, mặt đầy hồ nghi: "Khi anh tặng em vòng tay, quan hệ của chúng ta vẫn chưa tốt lên. Nói xem, khi đó anh có ý đồ gì?"
Thẩm Độ ngượng ngùng cúi đầu giống như đứa bé phạm lỗi, rũ mắt, tay ấn gáy Diệp Nam Kỳ, cúi đầu hôn anh một cái mới không đủ tự tin nói: "Có ý đồ. Nếu anh nói thì đêm nay có thể không ngủ sô pha không?"
"Có thể." Diệp Nam Kỳ nghĩ thầm, trừ sô pha anh còn có thể ngủ chỗ khác.
Thẩm Độ không biết tính toán trong lòng anh, thành thật kể: "Đây là máy nghe trộm kiêm máy định vị, bất kỳ lúc nào cũng có thể tìm được vị trí của em... Bảo bối, khi đó anh cũng lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện mới cho người làm cái này."
Diệp Nam Kỳ im lặng.
Tình trạng khi đó của anh và Thẩm Độ... Mất công Thẩm Độ còn có lòng tốt như vậy.
Thẩm Độ khẩn trương như sắp mở thầu, nhìn chằm chằm Diệp Nam Kỳ không chớp mắt. Một lúc lâu sau Diệp Nam Kỳ mới sờ sờ cái vòng kia, như suy tư chuyện gì nói: "Lúc trước mẹ kể, trên đường đi làm anh còn giúp một cô bé tìm mèo, cuối cùng còn đến muộn, như thế này... Hoá ra là sự thật?"
Thẩm Độ: "...."
Không cần Thẩm Độ trả lời, hai tai hơi hơi đỏ lên của hắn đã nói lên tất cả.
Diệp Nam Kỳ nhìn thấy rõ ràng, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, muôn vàn suy nghĩ, không đoán trước được lão chồng nhà mình vậy mà còn thiện lương cùng cẩn thận đến mức này, ngoài lạnh trong nóng.
Thoạt nhìn Thẩm Độ chính là quý công tử ngạo mạn cao cao tại thượng, còn có chút khắc nghiệt, có phần hung dữ, phần lớn thời gian nói chuyện cũng không hoà nhã.
Thẩm Độ quan sát thần sắc của anh: "Tức giận?"
Diệp Nam Kỳ nào còn lo lắng tức giận, cười nói: "Vậy cái trên tay anh là từ đâu ra?"
Da mặt Thẩm Độ đủ dày, thần sắc tự nhiên trở lại, thấy Diệp Nam Kỳ cười, cũng không tức giận bèn nói: "Là một đôi với cái của em, vạn nhất máy định vị của em bị hỏng, cái này sẽ phát ra cảnh báo, báo lại vị trí cuối cùng của em."
Diệp Nam Kỳ hiểu rõ, kéo tay áo xuống, vui đùa nói: "Không bỏ được em đến vậy à?"
Thẩm Độ phối hợp với anh, ra vẻ buồn rầu: "Đúng vậy, bảo bối, bây giờ biết làm sao? Từ nhỏ cha đã dạy anh, đàn ông một khi đã nhận định cái gì thì nhất định không được từ bỏ. Anh chính là đã đặt em trong lòng nên không bỏ xuống được."
Vốn dĩ Diệp Nam Kỳ định thuận miệng trêu chọc một câu: "Vậy không cần làm đàn ông nữa", lúc giương mắt nhìn lại vô ý chìm trong ánh mắt thâm tình của hắn, nhất thời quên mất câu chữ, thanh âm cũng không tự chủ được thấp xuống: ".... Vậy không cần buông xuống."
Dù sao anh cũng không buông xuống được.
Không đợi Thẩm Độ nói gì, anh thò lại gần ôm eo Thẩm Độ, đỏ mặt ám chỉ: "Eo không mỏi... Mông cũng không đau."
Hô hấp Thẩm Độ thoáng ngừng lại, lực tay ôm hông anh lớn hơn rất nhiều, cắn răng nói: "Yêu tinh."
Diệp Nam Kỳ cảnh giác mà nheo mắt lại: "Anh gọi em là gì?"
Thẩm Độ bế anh lên đi vào phòng tắm, thoải mái hào phóng nói: "Yêu tinh."
Diệp Nam Kỳ bực mình, véo cơ bắp mỏng ở sườn hắn: "Biết yêu tinh chuyên làm gì không?"
Thẩm Độ cười: "Mê hoặc tâm hồn người ta?"
"Không phải", Diệp Nam Kỳ nhân lúc hắn không phòng bị áp sát, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn: "Chuyên ép khô những người như anh vậy."