Edit: Ryal
Chẳng phải lớp trưởng trâu bò lắm ư, dù sao chính cậu cũng đã tưởng tượng về việc này không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí Uông Thịnh cũng chẳng nhớ rõ rằng mình đã nhớ thương Thi Hạ Dương từ lúc nào nữa, chỉ biết đến lúc tỉnh ra, thì người này đã hoàn toàn trở thành đối tượng để mình thèm muốn rồi.
Hắn cực kì thích Thi Hạ Dương, thích cả chút dâm đãng không biết xấu hổ trên người cậu nữa.
Người khác chẳng ai biết về chút dâm đãng ấy, nhưng hắn lại phát hiện được.
Đối với hắn mà nói, Thi Hạ Dương là hồ ly tinh quyến rũ con người, quyến rũ tới mức hắn như bị quỷ ám.
Uông Thịnh ngậm thứ kia của Thi Hạ Dương trong miệng, phun ra rồi lại nuốt vào, hai tay cũng chẳng nhàn rỗi mà kích thích khắp người Thi Hạ Dương khiến cậu thở hổn hển, trước mắt choáng váng đầy sao.
Một tay cậu túm ga trải giường, một tay vùi trong tóc Uông Thịnh.
Thi Hạ Dương có hơi muốn hút thuốc, vừa làm chuyện không dành cho trẻ em vừa học người lớn mà hút một điếu, nghĩ sao cũng thấy thích chết đi được.
Nhưng dĩ nhiên rồi – cậu nghĩ lại, còn lâu Uông Thịnh mới cho mình hút thuốc trong nhà cậu ta.
Thân dưới trần trụi của cậu nằm ngay nơi đó, trong phòng tĩnh lặng vô cùng, tới mức nghe được cả tiếng Uông Thịnh mút mát thứ kia.
Thi Hạ Dương chẳng biết có phải Uông Thịnh đang cố ý hay không, nhưng tiếng động kia đúng là lớn đến mức khiến cậu thấy kích thích đến gai người.
Cậu kịch liệt thở dốc, lúc thì trợn mắt lúc lại nhắm mắt, có lúc sướng lại dùng hai chân kẹp lấy đầu Uông Thịnh theo bản năng.
Hắn túm mắt cá chân cậu, phun thứ bị mút liếm tới mức ướt nhẹp kia ra rồi cười: “Làm gì đấy? Mưu sát à?“.
Thi Hạ Dương đang sướng mà cái tên này lại dừng, cậu nhíu mày thúc hông về phía trước, còn vươn tay ấn đầu Uông Thịnh vào giữa háng mình nữa.
Uông Thịnh dở khóc dở cười, dùng tay cầm lấy thứ kia, đầu lưỡi liếm dọc theo đùi cậu.
“Cậu nghiện rồi đấy à?“. Uông Thịnh chồm người đè lên, một tay ấn mạnh chân Thi Hạ Dương xuống, một tay sờ mó phía sau. “Hôm nay tôi gọi cậu đến đây đâu phải để thổi kèn cho cậu“.
Thi Hạ Dương nhìn hắn, dường như cậu thấy chút tàn nhẫn lóe qua đôi mắt kia.
Chẳng hiểu sao cậu bắt đầu thấy sợ.
Uông Thịnh nói: “Thò tay xuống dưới gối đi“.
Thi Hạ Dương ghét nhất là bị người khác ra lệnh, nhưng lại ngoan ngoãn nghe theo như trúng bùa.
Cậu mò mẫm, sờ được một cái chai nhỏ.
Thi Hạ Dương cầm cái chai kia lên, đưa tới trước mắt nhìn nhìn.
“... Cái này để làm gì?“.
Uông Thịnh bật cười: “Ngốc“.
Hắn cúi người, kề sát tai Thi Hạ Dương, hơi cắn nhẹ: “Để chịch cậu đấy“.
Giọng hắn vừa trầm vừa gợi cảm, chẳng giống một nam sinh cấp ba mười bảy tuổi chút nào.
Thi Hạ Dương giật nảy mình, duỗi tay muốn đẩy hắn ra rồi bị đè nghiến lại.
“Lâm trận còn bỏ chạy à?“. Uông Thịnh nói. “Muộn rồi“.
Hắn lấy chai bôi trơn trong tay Thi Hạ Dương ra, xoay cả người cậu lại.
Thi Hạ Dương hơi hoảng, bị ấn xuống giường mà cả người cứ mềm oặt.
Cậu quay đầu lại: “Uông Thịnh, không đúng!“.
“Cái gì không đúng?“. Uông Thịnh bóp bôi trơn ra tay rồi ném cái chai sang một bên, chưa đợi Thi Hạ Dương đáp đã sờ tới khe sâu giữa hai cánh mông người nọ.
Thi Hạ Dương sợ tới mức linh hồn bé nhỏ cũng sắp sửa bay đi, cậu túm ga trải giường muốn bò vào trong.
Uông Thịnh bèn đè lên người cậu, ôm cậu vào lòng, giọng nói mang theo ý cười: “Tự cậu dâng mình tới cửa, giờ lại đòi bỏ cuộc à?“.
“Tôi đã bỏ cuộc đâu!“. Thi Hạ Dương đột nhiên phát hiện, cái tên lớp trưởng này chẳng làm được cái nết gì phù hợp với đạo đức học sinh cả.
Này này, chẳng phải mấy tên mọt sách đều là gà ốm hết ư? Cả ngày ngồi yên tại chỗ học thì phải gầy như que củi mới đúng, sao thằng nhãi này lại giống vận động viện thế?
Thi Hạ Dương quay đầu gào to: “Để tôi chịch cậu!“.
Uông Thịnh hơi ngẩn ra, rồi bật cười thành tiếng.
“Cậu không có vấn đề ở đây đấy chứ?“. Uông Thịnh hỏi. “Cậu biết làm không? Cậu biết mở rộng, biết phải làm thế nào tiếp theo không? Đến bôi trơn còn chẳng biết thì đòi chịch ai!“.
Hắn đột nhiên đánh một cái lên mông Thi Hạ Dương, để lại dấu tay rát đỏ trên cánh mông sạch sẽ nõn nà.
Uông Thịnh cười lạnh: “Ngoan ngoãn nằm xuống đi, xong việc khắc thấy sướng“.