Edit: Ryal
Đúng là sau khi tan học Thi Hạ Dương không hề ngoan ngoãn về nhà, nhưng cậu cũng chẳng tới tiệm net chơi game.
Cậu rẽ mấy lần trong con ngõ nhỏ, đẩy cửa một tiệm bán quà vặt chưa treo biển hiệu.
Thi Hạ Dương bước vào, thanh niên đang vắt chéo chân sau quầy vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại bèn đứng lên, cười: “** má chỉ đợi mỗi mày thôi đấy!“.
Gã cũng chỉ mới tầm hơn hai mươi, mấy tháng chưa cắt tóc nên phần đuôi vừa lởm chởm vừa xỉn vàng, trông đã xấu lại còn lôi thôi.
Thi Hạ Dương cầm một cái kẹo cao su trên quầy, rồi theo bước người nọ vào phía sau.
Họ đẩy cửa gỗ ra, bên trong là hai nam sinh vẫn mặc nguyên đồng phục.
Đồng phục của hai cậu này khác với Thi Hạ Dương, nhìn cái là biết ngay không cùng một trường.
Hồi cấp hai họ học chung lớp, cùng học hút thuốc rồi lén uống rượu, còn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau nữa.
“Tình cách mạng hữu nghị” họ thành lập năm ấy vẫn được gìn giữ tới tận bây giờ.
Họ quen ông chủ tiệm quà vặt này sau một trận đánh nhau, cụ thể tên họ gã là gì thì chẳng biết, đám Thi Hạ Dương cứ thế gọi đại ca.
Bốn người ngồi trên một tấm thảm, đại ca cười cười lấy một đĩa CD trong ngăn kéo ra rồi mở máy tính.
“Lần này là hàng nóng thật đấy“. Đại ca ngậm thuốc lá, vừa nghịch máy tính vừa nói. “Có biết Rola Takizawa không? Dáng hơi bị ngon!“.
Đây là lần đầu tiên Thi Hạ Dương tham gia vào chuyện này. Lúc trước cậu gần như chẳng nghĩ đến phương diện ấy, với cậu mà nói thì chơi game còn quan trọng hơn.
Cũng như ở nhà thì cậu chẳng quan trọng bằng bài bạc vậy.
Hôm nay Thi Hạ Dương tới đây là vì hai ngày trước lúc nói chuyện phiếm với đại ca cậu bị gã chê là thằng trai tân, gã nói thứ kia của cậu bé tí chẳng ra làm sao.
Sao Thi Hạ Dương nhịn được? Cậu lập tức tham gia kế hoạch xem phim, phải cho họ thấy chỗ này không chỉ không bé tí mà còn là con đại bàng sải cánh vươn xa.
Bộ phim bắt đầu, bốn tên choai choai hạ rèm xuống, bắt đầu cởi khóa quần móc anh em ra.
Thi Hạ Dương hơi chần chừ, cậu thấy hơi kì quặc.
Nhưng cậu chỉ cho rằng vì đây là lần đầu tiên nên mình còn lạ lẫm mà thôi.
Lúc trước cậu chưa từng tới nhà tắm công cộng bao giờ, cũng chưa thấy ai khác ngoài mình trần truồng phơi chim.
Cậu hơi hoảng.
Nhưng dù hoảng, thì Thi Hạ Dương vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Cậu móc nó ra, nhìn chằm chằm màn hình máy tính như mọi người, nhưng càng xem càng thấy nhạt nhẽo.
Rola Takizawa có xinh không?
Xinh chứ.
Dáng người cô nàng nóng bỏng không?
Hót hòn họt luôn ấy chứ.
Nhưng nó có gợi lên dục vọng trong cậu không?
Không hề.
Thi Hạ Dương liếc mấy người bên cạnh qua khóe mắt. Họ đã bắt đầu đỏ mặt vuốt ve thứ dưới quần, mắt thì lóe tà dâm trong tiếng thở dốc yêu kiều của Rola Takizawa, đến nỗi cậu càng xem càng hốt hoảng.
Cậu lo, vì cậu không hề cương cứng.
Để tránh bị phát hiện, Thi Hạ Dương thừa lúc mấy người kia chìm đắm trong khoái cảm lúc tự xử mà hơi nghiêng người, cau mày châm điếu thuốc, bắt đầu học theo họ mà chà đạp thằng em đang mềm nhũn như bún của mình, vừa làm vừa bực.
Sao mày không đứng dậy?
Chẳng lẽ cậu bị lãnh cảm?
Thi Hạ Dương hơi sợ, cậu càng sốt ruột thì thằng “anh em chí cốt” kia càng không thèm phối hợp. Để không bị phát hiện rồi bị cười vào mặt, cậu chẳng còn cách nào khác mà phải bắt chước mấy người kia vừa thở dốc vừa thi thoảng phun một câu “** mẹ” hay “Sướng”, cậu sợ tới mức sắp khóc luôn rồi.
Thi Hạ Dương nghĩ: Mình mới có mười bảy, ** má không thể bị liệt dương được!