Kết Tóc Làm Phu Thê

Chương 15: Chương 15: Công tử vô song




Nắng sớm mờ mờ, yên lặng như tờ, tia sáng mặt trời chiếu xạ trong phòng ấm áp, sáng sớm sương mù mỏng tràn ngập ở trong không khí, hô hấp trong phòng mát mẻ.

Lúc ta tỉnh lại, Ngôn Mộc còn đang ngủ, lông mi thật dài tạo ra bóng đen nhàn nhạt, mặt mày cong cong, môi vừa lộ ý cười nhàn nhạt, sợi tóc đen như mực ngổn ngang rối tung ở phía sau lưng trắng mịn như ngọc.

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, buộc chặt áo bào ngồi ở bên giường, nhìn thụy nhan y điềm tĩnh, phảng phất cảm thấy được năm tháng thật yên bình.

Lúc Ngôn Mộc hơi mờ mịt mở mắt ra, nhìn ta tựa như kinh ngạc, kéo nhẹ chăn mỏng đắp lên trên người, nhẹ nói một tiếng: “Phu quân, Ngôn Mộc dậy trễ.”

“Tối hôm qua chơi đùa lâu, giờ này không vội. Dựa vào ta, ta giúp ngươi xoa bóp eo.”

Ngôn Mộc bắt đầu điềm tĩnh nở nụ cười, mặt mày như nước, thân thể đắp chăn mỏng tự nhiên dựa vào ta, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Tay của ta vuốt ve eo y, cường độ vừa phải chuẩn bị nắm eo bủn rủn của y. Da thịt trong tay bóng loáng như ngọc, mỗi một lần nhào nặn đều có thể nghe được tiếng Ngôn Mộc kêu rên thoải mái.

“Thoải mái sao?”

Ta cũng không có kinh nghiệm giúp người xoa bóp, chỉ làm theo bản năng giúp Ngôn Mộc giảm bớt mệt mỏi.

“Phu quân, thoải mái.” Hai mắt nhắm chặt mở, mỉm cười nhìn ta.

Nắng sớm thưa thớt tia sáng chiếu vào dung nhan thanh tú của Ngôn Mộc, mặt trắng nõn từ từ ửng đỏ.”Phu quân đối với ta thật tốt.” Y nhẹ giọng ở bên tai ta nói nhỏ, ta có chút buồn cười mở miệng: “Chỉ như vậy ngươi đã thỏa mãn thành dáng vẻ này.”

Ta nhẹ điểm một cái lên trán của y, nhìn y hưởng thụ tùy ý ta làm, khóe môi như có như không ý cười làm ta rất được lợi.

“Chờ một chút có người đến, ta phải đi rồi.”

Thân thể của y hơi dừng lại một chút, tay sờ soạng tóc của ta.”Phu quân, ta giúp ngươi chải tóc được không?”

“Được, vậy Ngôn Mộc giúp ta chải chuốt xong, ta sẽ đi.”

Thấy ta đồng ý, gương mặt vui vẻ kia phảng phất như sáng bừng lên, thật chói mắt.

Ngồi ở trước gương đồng, đầu ngón tay bạch ngọc nắm chặt mái tóc dài đen như mực, một tay cầm lược tay kia linh hoạt quấn tóc thành một búi, ta nhìn Ngôn Mộc cầm trong tay cây trâm mặc ngọc xen vào trong tóc, dưới nắng sớm nhàn nhạt in ở hai con mắt ôn nhu như nước, cứ như thế đoạt đi ánh mắt của ta.

Đợi chải vuốt xong xuôi, ta ôm lấy thân thể thon dài của y thật lâu, để cho y ngồi ở trên đùi của ta.

“Ngôn Mộc tay nghề thật tốt, ta rất thích.” Ấm áp hôn vào hai má, tú nhan như sương tuyết nhiễm phải nhàn nhạt màu hồng, nam tử trong lồng ngực một bộ hồng y diêm dúa lẳng lơ như lửa, thân thể tinh tế dán vào lồng ngực ta, hô hấp đều là mùi vị quen thuộc trong veo điềm tĩnh.

“Cảm tạ phu quân yêu thích.”

Lời nói nhu thuận mềm mại, gương mặt tuấn tú mang cười ta hôn lên trán của y, ôm người trong lồng ngực lên giường, “Chờ một chút là có thể nhìn thấy ngươi.”

Nhìn Ngôn Mộc gật đầu, ta đi tới bên cửa sổ, dưới ánh mắt nóng rực của Ngôn Mộc, nhẹ nhàng nhảy một cái.

Thời điểm lần thứ hai nhìn thấy Ngôn Mộc, là lúc y xuất hiện ở gia yến buổi sáng. Vì lễ lại mặt quy định, cần ăn xong bữa cơm, phu phu mới có thể trở về nhà.

Lúc y xuất hiện, ta đã nhìn ra thân thể y không khỏe, bước đi có chút chậm chạp, lại bị che giấu đến mức rất là nhã nhặn.

Ta đứng dậy đi qua ôm y, Ngôn Mộc rất tự nhiên dựa vào trên người ta, hai người ngồi trong bữa tiệc, cùng người nhà của y ăn cơm.

Sau giờ ngọ ánh sáng hơi lười biếng, vòng sáng nhàn nhạt vung vãi, tia sáng màu vàng bầu trời long lanh chiếu rọi trong vắt làm sương đọng lại. Bầu trời sau giờ ngọ trong trẻo, xe ngựa chạy chắc chắn đi trên đường.

Ta ôm Ngôn Mộc trong lồng ngực, nhìn y dựa vào trên đùi ta hơi híp con mắt, ta thưởng thức mái tóc màu đen ở trong tay.

Khi đến lúc xe ngựa dừng lại, ta kinh ngạc nhấc lên vải mành xe ngựa, liếc mắt đã thấy nam tử cưỡi ngựa ở phía trước, che ở trước một chiếc xe ngựa màu xanh hào hoa phú quý.

Xe ta cùng với xe ngựa này là tương đương, càng không thể dễ đi qua.

“Phu quân.” Ngôn Mộc đứng dậy, bị ta ôm chặt vào lòng ngực, cách tầm mắt của người, thật hiếu kỳ nhìn quanh.

“Phu quân, xe ngựa này hẳn là công tử của thành Lăng Dương vô song công tử, mà người trên lưng ngựa ở phía trước kia nghe người ta nói là thanh mai trúc mã của vô song công tử, từ nhỏ đã ái mộ vô song công tử.”

Khi Ngôn Mộc nói ta nhẹ xoa bóp một vài sợi tóc của y, có chút tức giận lườm y một cái, nhanh chóng mổ lên môi của y.

“Ngôn Mộc cũng biết cái này, không phải nên chỉ để ý ta.”

“Không phải, cũng chỉ là nghe nói, trong lòng ta chỉ có phu quân.” Con ngươi Ngôn Mộc hiện lên hơi nước mỏng manh, sắc mặt trở nên ửng đỏ, thật không khéo léo cúi thấp đầu xuống, làm ta buồn cười ôm y càng chặt hơn.

“Có con đường vòng qua không?”

Ta hỏi người đánh xe ngựa, người kia lắc đầu nói rằng: “Có, thế nhưng rất xa, xin thiếu gia chờ chút.”

Ta không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn phía nam tử cưỡi ngựa mặc áo xanh kia.

“Phong Dược, nếu ngươi nhất định phải thú kẻ bệnh kia, ta vì sao không thể thay thế được hắn.”

Nam tử ven đường bi phẫn mở miệng, ánh mắt lộ ra đau đớn, nắm chặt song quyền hận không thể nằm úp sấp trên con ngựa để nhìn thấy người bên trong bức mành kia, khuôn mặt phẫn hận thật là vặn vẹo.

Một cái tay trắng nắm lên tấm mành, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc đập vào mi mắt.

Nam tử trên xe ngựa một bộ bạch y, gió nhẹ thổi lất phất tóc dài phiêu dật hào hiệp, ánh mắt lạnh lùng lộ ra lãnh đạm, mặt mày lạnh như Hàn Tuyết, sâu thẳm như sen ở trong vũng bùn mà không nhiễm nước bùn, phong hoa tuyệt đại.

“Chỉ bằng cử chỉ ngươi bây giờ, đã không có cách nào thay thế hắn.” Thả xuống thanh mành, nam tử kia nhắm mắt, lạnh lùng mở miệng nói: “Đi thôi.”

Khi tên nam tử Phong Dược kia buông xuống thanh mành, ta hơi lấy lại tinh thần, nhẹ ôm Ngôn Mộc, thả xuống mành xe ngựa, gọi người đánh xe ngựa tiếp tục tiến lên.

Công tử vô song, phong hoa tuyệt đại, người đời nói không sai.

Xe ngựa vừa đi, ta liền đặt Ngôn Mộc ở dưới thân, nhìn y đỏ bừng mặt, đồ vật dưới khố rục rà rục rịch.

“Phu quân, muốn ở trên xe ngựa sao? Có thể bị nghe hay không... Ân...”

“Vậy Ngôn Mộc nhỏ giọng chút, âm thanh dễ nghe như vậy ta không muốn bị người khác nghe.”

Ấm áp hôn môi mềm mại, khí tức nóng bỏng mê người cạy ra đôi môi, tiến vào bên trong. Môi lưỡi mút vào mật ý cùng ngọt ngào trong miệng, đầu lưỡi nóng bỏng liếm láp khoang miệng ấm áp, đầu lưỡi quấn lấy nhau càn quấy.

Ngôn Mộc ừ một tiếng, rên rỉ ngọt ngào êm tai, làm dục vọng ta càng tăng vọt.

Môi lưỡi trườn xuống dưới, liếm giọt nước ẩm ướt trắng nõn ở cổ, gặm hôn hầu kết Ngôn Mộc, nghe hơi thở bất ổn bên tai, dồn dập hô hấp, môi ta dần dần hôn lên tai mẫn cảm của Ngôn Mộc.

“Phu quân... Ân...”

Lỗ tai bị gặm cắn đến nổi lên ửng đỏ mỏng manh, thân thể trong lồng ngực run rẩy hơi lắc lư, hai con mắt mơ hồ bị tình dục làm cho hơi ngơ ngác.

Vành tai bị ngậm tùy ý mút vào, đầu lưỡi nóng bỏng mơn trớn mỗi một nơi, nước bọt nơi đầu lưỡi làm vành tai hồng thấu sung huyết nhiễm phải màu đỏ như máu, bên tai bị liếm láp tươi đẹp làm cho ta không dời mắt nổi.

Hơi di chuyển, ta dùng miệng nhẹ nhàng mở ra áo bào trắng, áo bào trên vai mở rộng đập vào mi mắt chính là dây lưng màu đỏ, ta như có cảm giác kéo quần áo xuống bên hông, vật kia không ngoài dự đoán chính là cái yếm nữ tử.

Tầm mắt ta cực nóng làm Ngôn Mộc ngượng ngùng khóe mắt ửng đỏ, hai tay thẹn thùng che ở trên cái yếm, vô tình hay cố ý che ở chỗ tròn trịa lõm vào, ánh mắt ngượng ngùng hơi cúi thấp xuống.

“Không cần thẹn thùng, Ngôn Mộc rất dễ nhìn, ta rất thích.”

Đó là một cái yếm màu đỏ, thân thể trắng mịn được màu đỏ tôn lên càng lộ vẻ trắng nõn.

Cái yếm thiêu hoa mai nho nhỏ, vú bị bao lại hơi đẩy lên, rãnh vú bị cái yếm vây lại giao nhau dây buộc từng vòng bao khỏa, khắc ra bộ ngực mềm tròn trịa mê người. Dây buộc ở trên cái cổ trắng ngần, vì áo bào màu trắng kia là cổ cao, làm cho ta không một chút nào phát hiện.

Ta biết y nhất định vì lấy lòng ta, nắm chặt hai tay của y làm cho y lướt xuống, nhìn con ngươi nổi lên gợn sóng lớn. Tay của ta từ giữa cái yếm giao nhau trắng noãn như tuyết khẽ vuốt nhẹ qua, thân thể Ngôn Mộc hơi run rẩy vú lắc lư, ta nóng rực nhìn chăm chú, đầu nhũ gợn sóng từng tia từng tia nhiễm trắng như tuyết.

Đầu nằm sấp xuống, hàm răng thoải mái mở ra dây lưng buộc, hô hấp nóng bỏng làm tiếu nhan xinh đẹp tuyệt trần ôn nhuận hơi nổi lên màu hồng, tay trắng mịn khẩn trương nắm lấy cái đệm trên xe ngựa.

Mãi đến khi chỉ còn lại một cái dây buộc cuối cùng, ta mới dừng tay. Cái yếm màu đỏ lỏng lỏng lẻo lẻo che đậy ở nơi vú sưng to no đủ, từ khe hở ở giữa có thể nhìn thấy phong quang như ẩn như hiện.

Đưa ra đầu lưỡi, giọt nước ẩm ướt theo môi lưỡi ta từ rãnh vú như mỡ đông lướt qua, Ngôn Mộc mẫn cảm run rẩy lắc đầu liên tục, dáng vẻ nổi lên phong tình, đường cong thân thể gầy gò lung linh càng khiến người ta dục vọng sôi trào.

Kéo xuống áo bào bên hông, làm ta ngạc nhiên chính là Ngôn Mộc không có mặc tiết khố, giữa hai chân nam tử là vải vóc mỏng manh. Trong suốt tua rua nhỏ vây quanh ở dưới nơi riêng tư của Ngôn Mộc, tua rua kia rất ngắn, chỉ có thể hơi che đậy ngọc hành, cảnh “xuân” mơ hồ có thể nhìn thấy ngọc hành đã nửa ngẩng đầu.

Vải vóc mỏng manh trong suốt vây quanh cái mông trắng mịn vung cao, ngón tay nhẹ đụng vào muốn xoa nơi tiểu huyệt, chân thon dài trắng nõn của Ngôn Mộc nhanh chóng khép cùng nhau, che lại nơi riêng tư.

Y thật sự không thoải mái làm cho ta chú ý nhìn, con ngươi khép lại, lông mi run rẩy chớp run, bạch nghiên như lệ hai gò má hiện lên tươi đẹp ửng hồng.

“Phu quân... Đừng...”

“Xấu hổ cái gì, như thế thật không thoải mái, có phải là Ngôn Mộc ướt?”

Tay của ta đi đến nơi tiểu huyệt y, hai chân của y đặt ở một chỗ, đầu ngón tay chạm đến vải vóc trong suốt mỏng manh, nơi đó ướt nhẹp một mảnh, xuân thủy lan tràn ra cỏ dại.

“Ngôn Mộc nơi này rất ẩm ướt, ta xem một chút có phải là hai nơi đều ướt?”

Nhẹ nhàng mở ra, ngọc hành nhẹ xuất chất lỏng trắng, xuân thủy ẩm ướt lưu lại ở nơi nhăn nhúm, tiểu huyệt xuân triều càng dưới ánh mắt làm càn của ta phun ra thuỷ triều, dâm thủy nóng bỏng làm tiểu huyệt co rút lại hận không thể lập tức đâm vào chỗ mềm mại ẩm ướt.

Tác giả có lời: Phó CP là an ổn cẩn bảo bảo trước đây gọi ta viết một phần đoản văn tính cách thiết lập, đại gia công tử công cùng ốm yếu phúc hắc thụ, bởi vì ta tạm thời không có tâm lực viết đoản văn, cho nên liền viết tại đây bài bên trong ~(*+﹏+*)~ hảo đi, là ta không thích nuốt lời, để người ta chờ quá lâu thật không tiện. Hi vọng yêu thích, mặt sau phó CP hội lại xuất hiện, cũng sẽ có độc lập phiên ngoại. Nếu như không thích, ta thời điểm đó tái viết một phần đoản văn. ╭(╯ε╰)╮

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.