Ánh trăng như nước, chiếu rọi một phòng quang ảnh màu trắng bạc. Trong sáng sáng ngời ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chậm rãi chiếu vào, ánh trăng khuyết nhỏ bé thon thả yêu kiều thướt tha dập dờn thâm trầm lên. (•_•)
Màn đêm gió lạnh nhẹ vỗ về trăng lay động, mỹ lệ làm rung động lòng người ánh trăng phảng phất bịt kín từng tầng từng tầng sợi nhỏ, gió nhẹ thổi qua như ẩn như hiện.
Ta không chút nào buồn ngủ đứng dậy mặc quần áo, chưa hề biết đã trở thành thói quen, không có Ngôn Mộc ban đêm khó có thể ngủ yên giấc.
Lại mặt phu lang phải ở lại nhà ngốc một đêm, mà phu phu không cho cùng phòng.
Lúc xông vào trong phòng, người trên giường bao bọc trong chăn mỏng. Ta rón rén đi tới, vén chăn lên muốn chui vào mới phát hiện Ngôn Mộc chớp chớp con ngươi sáng ngời, tiếng nói y vui sướng lộ ra khiếp sợ.
“Phu quân.”
“Đây là nhớ ta rồi?”
Ôm eo thon nhỏ của y, mùi thơm cơ thể Ngôn Mộc nhàn nhạt nức mũi, thân thể mềm mại dính vào, gối lên trong lồng ngực ta không có một chút nào không dễ chịu.
“Không có phu quân, ta ngủ không được.”
Y lại nhìn ta, đôi mắt đẹp chuyển động, mặt đỏ tới mang tai nhìn chăm chú ta, ánh mắt cực nóng không chút kiêng kị.
Xoay chuyển thân thể, đặt y ở dưới thân, nhẹ tay xoa hai má nhuộm đỏ ửng, ngữ khí bình tĩnh lại nghiêm túc nói: “Lời này, ta chỉ nói một lần, Ngôn Mộc cần phải nghe rõ.”
“Ta chỉ muốn một mình Ngôn Mộc, Ngôn Mộc cũng biết, phu quân trong lòng thích ngươi.”
Người trong ngực ánh mắt triệt để sửng sốt, hai con mắt đen nhánh kia như chứa nước mắt nhấp nháy, bất ngờ ôm ấp, thân thể nóng hổi dán vào ta, cổ bị nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Nhấc lên gương mặt đầy nước mắt ẩm ướt mông lung, nhẹ lau đi nước mắt trên mặt Ngôn Mộc, từng cái hôn ấm áp ngọt ngào hôn khô nước mắt y lăn xuống.
“Khóc cái gì, đứa ngốc.”
“Phu quân, thân thể Ngôn Mộc chưa từng bị người xem qua, chỉ có một mình phu quân.” Tiếng nói hơi nghẹn ngào lại vô cùng kiên định, Ngôn Mộc không sợ hãi ánh mắt nhìn ta, nụ cười tươi sáng hiện lên khóe môi.
Dưới ánh trăng, Ngôn Mộc thanh nhuận ôn nhã như vậy, con mắt toả sáng, miệng nhếch lên độ cong, dưới con mắt kiên nghị hai má ửng hồng, lại làm cho ta triệt để thất thần.
“Phu quân, Ngôn Mộc lòng cũng thích ngươi.”
Trong con ngươi chỉ có bóng của ta, duy nhất. Lông mi dài nhỏ mắt ôn nhu như nước, trong đáy con ngươi thâm thúy của Ngôn Mộc chỉ có yêu thương hiện lên, tràn đầy cả ra ngoài.
“Ngôn Mộc, ngươi...”
Muốn hỏi thêm cái gì, lại nhìn thấy người trong ngực đã chôn ở trong lồng ngực của ta, hai tai đỏ chót, mặt ửng đỏ, một đôi cánh tay ngọc vững vàng ôm ta.
“Ngủ.” Tay dọc theo cổ trắng noãn từ từ trượt xuống, đầu ngón tay vuốt lên mềm mại tròn trịa, cơ thể hơi run rẩy, ngón tay hơi nhẹ nhàng xoa thù du đỏ tươi, Ngôn Mộc nhẹ tiếng thở dốc tràn ra.
“Ngôn Mộc, ta thích trần truồng ôm ngươi cùng nhau ngủ.” Phun nhiệt khí vào lỗ tai của y, đầu ngón tay càng làm càn xoa xoa đầu vú đã đứng thẳng, đầu vú sưng to lên phát ngạnh làm hạ thân ta động tình ngẩng đầu.
“Phu quân... A...”
Hai má nóng bỏng, hai con mắt khép lại, ánh mắt của ta đỏ bừng ngón tay run rẩy bắt đầu cởi áo bào, hai vú ngọc sưng phồng trắng như tuyết lộ ra.
Áo bào lướt xuống, rơi ra vai đẹp nam tử trắng như ngọc, da trắng nõn như tuyết non mềm như nước. Thân thể thon dài tinh tế, hai tay run rẩy ở dưới ánh mắt nóng bỏng của ta cởi ra tiết khố.
Ánh trăng phảng phất chiếu vào nơi bộ ngực mềm mê người kia, thù du màu đỏ hơi gắng gượng, hào quang màu xanh vô cùng sống động chuyển động bên trên điểm hồng. Điểm hồng trước ngực thịt mềm trắng noãn no đủ lồi ra, da non mềm mát lạnh như tuyết làm hô hấp ta dần dần không liên tục.
Ngọc hành phấn nộn nằm ở nơi kia, đùi thon trắng nõn ở dưới ánh trăng càng lộ vẻ trắng như tuyết. Đầu vú đứng thẳng sưng phồng nụ hoa dưới ánh trăng di động bóng hình đỏ sẫm như máu, ngưng bạch thơm ngọt no đủ tròn trịa dụ người, lôi kéo người ta mút hôn.
“Chúng ta ngủ, ngày mai còn phải trở về phủ.” Mềm nhẹ hôn vào trong tóc có mùi thơm ngát, ta nhanh chóng ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong ngực nằm xuống, ánh mắt tận lực không nhìn tới đầu vú dụ người của Ngôn Mộc.
Chăn mỏng đắp lên, thân thể Ngôn Mộc cùng ta đồng thời trần trụi kề sát, mùi thơm cơ thể thoang thoảng cùng hơi thở quen thuộc làm ta nỗi lòng bất ổn, khô nóng làm hạ thân ta cương càng điên cuồng, hơi lim dim mắt cố gắng đè xuống dục vọng thật là khó chịu.
Thời điểm tay ấm áp chạm đến đồ vật dưới khố, ta bỗng nhiên mở hai con mắt, con ngươi Ngôn Mộc ánh nước tràn đầy, khuôn mặt trong trắng lộ hồng do ánh trăng chiếu xuống ngượng ngùng mê người, con ngươi run rẩy mi mắt hơi say, khẽ run ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt, động tác ngây ngô tận xương bắt đầu làm cho ta sắp mất khống chế.
“Phu quân, ta dùng miệng giúp ngươi.”
“Đừng...”
Nắm chặt tay mềm mại của y, xoa gương mặt làm rung động lòng người kia, nhẹ giọng mở miệng “Ta đối với ngươi, xưa nay đều không khống chế được dục vọng.”
Dưới ánh mắt hơi run của Ngôn Mộc, ta tiếp tục nói: “Ta sẽ mất khống chế, bởi vì ta muốn tiến vào chỗ ấm áp chặt chẽ nhất của Ngôn Mộc.”
Đôi môi hôn mu bàn tay trắng nõn, khàn khàn nói nhỏ: “Ngày mai thân thể ngươi có khác thường sẽ bị nhìn ra, ta không muốn Ngôn Mộc bị xem nhẹ. Hơn nữa...”
Tiếng nói nhẹ nhàng khàn khàn lộ ra ẩn nhẫn, ánh mắt âm u cực nóng nhìn Ngôn Mộc ngoan ngoãn trong lồng ngực, mang theo giọng điệu trêu đùa nói rằng: “Ẩn nhẫn không được, chỉ là bởi vì không đủ mạnh.”
Thân thể trong lồng ngực lại hơi di chuyển, hậu huyệt làm phiền trên đỉnh đồ vật dưới khố, Ngôn Mộc mặt nhiễm phải hồng nhạt, chỉ có âm thanh run rẩy kia lại vô cùng kiên định.
“Ta không cần phu quân nhẫn.”
Chăn mỏng xốc lên, thân thể thon thả non mềm dính vào.
Thân thể nóng bỏng, khô nóng không ngừng cuồn cuộn, vú nam tử khẽ chạm sát qua lồng ngực, dương vật đỉnh ở hậu huyệt dưới chăn mỏng nhẹ nhàng cảm giác được một chút động tình, chất lỏng chảy ra cuồn cuộn.
Khí tức ấm áp mờ ám phun trào ở trong phòng, con ngươi nhỏ trong suốt phản chiếu cái bóng, ngọc nhũ hơi chập trùng run rẩy thù du đụng vào lồng ngực nam tử, đầu vú ma sát nhẹ mài mỗi một nơi.
Ánh trăng lạnh lẽo mông lung che đậy hơi thở tình dục, dương vật bị khiêu khích càng làm càn sưng to lên phát trướng, miệng huyệt nho nhỏ khí tức nóng bỏng ở trong bóng tối phun ở nơi quy đầu.
Thân thể mềm mại thon dài kề sát trong lồng ngực cọ nhẹ ta, cổ trắng nõn thấp thoáng vào mắt, vai đẹp trắng mịn như tuyết, lướt xuống tóc đen như ẩn như hiện hơi lay động, rải rác ở nơi đầu vú đỏ au.
Hậu huyệt nam tử ưỡn đến mức càng gần hơn, xuân thủy lách tách ở trong bóng tối từng giọt từng giọt tràn ra, nhỏ xuống ở trên dương vật. Chất lỏng nóng bỏng, người trong lòng ngực giãy dụa dụ dỗ, đầu vú phát ngạnh sưng phồng để ở lồng ngực cứng rắn.
“Phu quân, thượng ta...”
Nhẹ nhàng hô nhẹ, giữa hai chân ma sát, trong bóng tối tay mềm mại vỗ vỗ lưng của ta, hai con mắt mơ hồ có nước sáng quắc, ngọc hành nho nhỏ kích thích người cảm quan, hậu huyệt ma sát ở đỉnh dương vật hơi đụng vào trong vách, rên rĩ mê người làm ánh sánh trăng mơ hồ càng cuồng nhiệt.
“Phu quân... Hôn nhẹ ta... Thượng ta...”
Ngửa mặt hổn hển ngẩng đầu lên, thù du đỏ bừng sung huyết, đầu vú lồi ra sưng tấy toả sáng lay động. Bộ ngực mềm trắng như tuyết chập trùng run rẩy, đầu nhũ dụ người cứng rắn lan tràn một mảnh, thân thể trần truồng chốc chốc di chuyển nghiền nát trên dương vật.
Tóc đen bay bay, đôi mắt đẹp mơ hồ lấp lóe, mặt mày run rẩy, khô nóng rõ ràng, mắt phượng dụ người mê loạn chớp, lông mi dài nhỏ hơi rung động, khuôn mặt ửng hồng ở dưới ánh trăng mê hoặc câu người, gợi cảm đập vào mặt.
“A... Phu quân... Thượng Ngôn Mộc...”
Chất lỏng nhỏ xuống, con ngươi tối tăm, âm thanh mang theo run rẩy.
“Phu quân... Có thể ẩn nhẫn được, chỉ là bởi vì ta còn chưa đủ làm ngươi yêu đến mất khống chế.”