Hoàng hôn dần dần tắt, ánh trăng trắng bạc chiếu vào màn hát hí khúc trên đài, ánh trăng vi dạng, khiến người trên đài hơn một chút mông lung.
Buổi chiều gió nhẹ mang đến một chút mát mẻ, ngồi ở phía dưới ôm Ngôn Mộc bên người.
Đầu ngón tay ấm áp bị ta nắm ở lòng bàn tay, Ngôn Mộc lẳng lặng nhìn biểu diễn trên đài, chỉ là bên tai từ lâu hiện ra thêm một tầng hồng mỏng manh.
Người đối diện bàn ta cũng không có quá nóng lòng, giơ lên chén rượu trong tay xoay đầu uống cạn.
“Chủ nhân, đã xử lý.” Xa xa ám vệ truyền đến âm thanh khiến ta nổi lên cười lạnh, ta ngước mắt ánh mắt nhìn tam nương như có như không, hơi cầm thật chặt tay Ngôn Mộc.
Muốn ám hại Ngôn Mộc, cũng phải xem có bản lĩnh hay không? Cũng không biết, lần này chỉ là thâm hụt tiền kế hoạch đã chết yểu.
“Phu quân, ngươi làm sao vậy?”
Ánh mắt của y đối diện ta, ánh trăng chiếu vào trên mặt Ngôn Mộc, cặp mắt đen kịt như ngọc phản chiếu cái bóng của ta.
“Có thể làm sao? Muốn hôn ngươi, muốn ôm ngươi, muốn cùng Ngôn Mộc làm một chút chuyện xấu hổ.” Ta tiến đến bên tai y, ngữ khí ngả ngớn, cố ý nói hai chữ xấu hổ xấu hổ nói đến rất mờ ám.
Y có chút không dễ chịu sau khi né tránh mắt ta, ánh mắt buông xuống, xuyên thấu qua ánh trăng sáng ngời có thể thấy rõ ràng Ngôn Mộc sắc mặt dần dần căng cứng nhiễm màu hồng.
“A...”
Bờ mô cực nóng ngậm trên lỗ tai của y, thân thể Ngôn Mộc cứng ngắc, lại bị ta nhẹ nhàng liếm láp lặng yên thả lỏng.
Ta nghiêng người sang, che chắn ánh mắt người khác, nghĩ đến cũng chỉ có thể cho là ta đang thân mật nói chuyện cùng Ngôn Mộc.
“Đừng sợ, sẽ không bị nhìn thấy, ân...”
Ta và Ngôn Mộc ngồi ở chỗ tối, cái bàn cao lớn khiến ta rất dễ dàng dựa vào nó che chở từ áo bào phía dưới chui vào.
Khi mò tới da thịt trần truồng, ta cười khẽ mở miệng: “Ngôn Mộc, không có mặc tiết khố, là muốn câu dẫn ta sao?”
Ta xoa xoa làm cho y run rẩy híp con mắt, âm thanh hơi khàn khàn: “Phu quân nói, hi vọng ta ít mặc tiết khố, cho nên ta sẽ không mặc.”
Động tác ngoài miệng liếm láp vì Ngôn Mộc nói dừng lại, ta nhìn kỹ mặt y trắng nõn, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi dụ người, nhìn y nhắm mắt lại, hô hấp dần dần gấp gáp.
Chỉ là hơi đụng vào, Ngôn Mộc liền ồ ồ thở dốc, thân thể mẫn cảm hơi run rẩy. Đợi ta rời đi môi của y, trong mắt Ngôn Mộc tựa như lưu quang nhỏ vụn.
“Tối về sẽ lại dằn vặt ngươi.” Thổi nhẹ nhiệt khí ở bên tai y, nhìn y mang theo khiếp sợ cúi thấp đầu xuống, ta cắn nhẹ vành tai, tay hạnh kiểm xấu từ trên đùi chui ra.
“Tiểu thư nhà họ Lâm vừa dịu dàng vừa có tài đức, Mạch Bạch nhà ta có phúc khí cỡ nào.” Khi tiếng nói to rõ truyền tới, lời của phụ thân khiến lòng bàn tay trong tay ta khẽ run lên, mắt phượng dài nhỏ bị ánh trăng chiếu rọi xuống trở nên mơ hồ, lông mi chớp hơi hơi run rẩy, trên mặt trở nên trắng bệch.
“Đừng lo lắng, không tin ta sao?” Nhẹ tay ma sát tay Ngôn Mộc, lòng bàn tay cực nóng đụng vào một chỗ, đầu ngón tay hơi ấm áp nắm chặt ngón tay của ta, sau đó mười ngón liên kết.
“Tin tưởng.”
Ngôn Mộc quay đầu, cười cười với ta, cặp mắt màu mực kia tràn đầy tín nhiệm cùng ỷ lại.
“Mạch Bạch, còn không cám ơn Lâm gia thế bá ngươi, cho ngươi một người tri kỷ huệ chất lan tâm*.”
*Huệ chất lan tâm: người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết.
Lời vừa nói ra, ta đứng lên, chỉ là tay vẫn còn nắm chặt tay Ngôn Mộc.
Ta ý cười bên môi tiêu tan, tâm tư vạn ngàn, liếc mắt nhìn phụ thân, mới ôn hòa mở miệng: “Ta cùng với vợ cả mới vừa kết hôn hơn ba tháng, bây giờ lại cưới vợ lẽ đúng là không thích hợp. Từ xưa lời mai mối cha mẹ chính là mệnh lệnh, Mạch Bạch há có thể không nghe? Chỉ là ta không thích nữ sắc, ái nữ của Lâm gia thế bá có thể nào bị ta chà đạp như vậy, mong rằng phụ thân thông cảm.”
Phụ thân mặt đều lạnh xuống, nhìn hắn sắc mặt tái xanh, khoái ý từ trong lòng ta tựa như chảy ra ngoài.
Mọi chuyện kiếp trước, không hề nghĩ rằng, phụ thân sẽ đề phòng ta. Trước đây chỉ là phát hiện, nhưng chưa từng nghĩ giải trừ đại họa.
Bây giờ ta không phải quân cờ nữa, há có thể để cho hắn bài bố?
Trong lời nói ta nói tới uyển chuyển, thế nhưng người thông minh cũng nghe hiểu, ta đang khiển trách hắn.
Vừa ngồi xuống, nhìn Ngôn Mộc thanh thiển mỉm cười, dáng vẻ nhếch miệng lên, đáy lòng một khắc kia không tự chủ đã bình tĩnh lại.
Trăng lạnh như nước.
Bóng đêm dần dần ảm đạm, đầy sao lốm đốm treo cao ở trên trời, đêm khuya lạnh lẽo nhiễm thêm một chút ánh sáng nhạt. Buổi tối gió thổi quanh quẩn trong phòng, ánh sao ảm đạm chiếu sáng rơi ra ở mặt đất, mang đến quang ảnh sáng ngời.
Một chỗ sạch sẽ hiện ra ánh sáng lộng lẫy của đá hoa cương ta và Ngôn Mộc ngồi trên đó, ánh trăng nhỏ vụn chiếu vào hai má dịu dàng của Ngôn Mộc, đôi mắt ôn nhu như nước hơi híp, bị ta nửa ôm ngồi ở trên bắp đùi của mình.
“Phu quân...” Tiếng nói mềm mại khiến ánh mắt ta tối lại, Ngôn Mộc và ta nhìn nhau, đầu ngón tay vuốt ve mặt tuấn tú của y, ở bên tai y nói rằng: “Nhắm mắt lại.”
Ngôn Mộc nhìn ta liếc mắt một cái, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, có thể thấy rõ ràng lông mi run rẩy tạo lên cái bóng, một đầu tóc đen buộc lên buông xuống ở sau gáy.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, đầy trời pháo hoa nổ tung ở bên tai, Ngôn Mộc kinh ngạc mở mắt ra, đồng mâu như nước phản chiếu pháo hoa rực rỡ.
Khói hoa đẹp đẽ chói mắt xông thẳng lên khoảng không, rực rỡ tỏa ra. Từng vòng sáng mỹ lệ chụm lại tản ra, như thiên nữ rải hoa uyển chuyển nhảy múa. Đầy trời pháo hoa ngừng lại ở dưới bầu trời đêm, muôn hồng nghìn tía* khiến màn đêm nhiễm phải lưu quang hướng ra màu sắc khắp nơi.
*Muôn hồng nghìn tía: nhiều màu sắc rực rỡ, tạo nên cảnh sắc lộng lẫy
“Phu quân, đẹp quá.”
“Thích không?”
“Rất thích.”
Nhìn Ngôn Mộc kinh hỉ nhìn bầu trời đêm, ta cười mỉm khẽ xoa gò má của y, ôm thân thể mềm mại đồng thời nhìn buổi tối tràn đầy pháo hoa.
Khi thanh âm huyên náo vang lên, ta có một chút giật mình. Ngôn Mộc tay cầm một cái đồng tâm kết nạm ngọc, thắt ở trên áo bào của ta.
“Phu quân, cầu cho ngươi bình an, cầu cho ngươi vui vẻ.”
Nụ cười êm đềm dịu dàng trên mặt có chút nóng bỏng, ta xoa mặt Ngôn Mộc, nhìn đầu y cọ nhẹ lòng bàn tay ấm áp, nội tâm một mảnh mềm mại.
Lưỡng tâm tương liền, đồng tâm vi kết. Buộc lên đồng tâm kết này, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là Ngôn Mộc làm.
Y người này, làm cho không người nào có thể không động lòng.
“Ngôn Mộc, ta muốn hôn ngươi.”
Ta đẩy Ngôn Mộc ngã vào trên tảng đá, hô hấp nóng rực đan xen lẫn nhau, bốn mắt nhìn nhau có thể nhìn thấy Ngôn Mộc mắc cỡ đỏ mặt, ánh mắt lại không kiêng kị nhìn ta.
Chẳng biết lúc nào, tay của ta xoa mặt mày, mũi, đôi môi Ngôn Mộc hai người hít thở có chút hỗn loạn, trong không khí phảng phất có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ.
Thân mật vuốt ve đôi môi Ngôn Mộc, nhìn y khẽ nhếch khóe miệng, mạnh mẽ hôn lên.
Ta hôn nhẹ môi Ngôn Mộc, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve gò má của y, đầu tiên là chầm chậm cẩn thận liếm láp, ôn nhu hôn môi hai người cùng nhau thở hổn hển.
Trong miệng tâm ý tràn ra trong veo, đầu lưỡi nóng bỏng triền miên lẫn nhau, đầu lưỡi đi vào quét qua, thân thể Ngôn Mộc run rẩy dữ dội, tay ôm cổ ôm càng chặt hơn.
Vô cùng nhiệt tình hôn môi khiến người mê say, đầu lưỡi run rẩy quấn lấy cùng nhau, hô hấp lẫn nhau đều trở nên hổn hển, mãi đến khi Ngôn Mộc thở không thông ta mới thả y ra.
“Ngôn Mộc, Ngôn Mộc của ta.” Người yêu bị ôm lấy làm phiền dựa vào lồng ngực ta bình phục hô hấp, giữa mặt mày đều là ý cười ngọt ngào, chớp hai con mắt giữa đầy trời pháo hoa.
Bên một người vĩnh viễn, bên một người đến cuối đời.
Giờ khắc này, trong đầu muốn nói chính là đời này phải thật đúng đắn.