Còn ta không có.
Năm ta mười tuổi, nơi sơn trại phụ bối ta sống đã lâu nhận được một đạo quan lệnh.
Vì nơi ấy vốn rất chú ý đến việc gả nữ thu dâu, cần nghìn vàng mua sính lễ, mới có thể thành hôn. Khi đó chiến loạn vừa qua, hương dân nghèo khó, không thể lấy ra đồ cưới như vậy, cũng không mua được lễ kim đắt đỏ, đã nhiều năm không có ai thành hôn. Quan lại địa phương e sợ trai tráng cho thời loạn thế không đủ, ruộng hoang binh thiếu, liền cường lệnh nam tử ngoài mười lăm, nữ tử trên mười ba phải thành thân, bằng không trị tội.
Nhà ta vốn nghèo, cha nương lo sau này có biến, liền vội vã tìm một hộ hàng xóm cũng giống như nhà ta, hai bên thương nghị, định ra một hôn ước cho ta.
Mấy năm sau, lão gia quan phủ đổi người khác, đạo quan lệnh ấy cũng dần dần thành phế chỉ.
Hộ nhân gia kia làm một ít sinh ý, kiếm được ít tiền, mà song thân nhà ta vẫn nghèo khó như cũ, đối phương dần dần thấy khó chịu với ta, đã bao lần châm chọc khiêu khích, cha nương chỉ đau khổ nhẫn nại, hi vọng đối phương vẫn hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Dù sao không có sính lễ, muốn tìm một nơi định hôn nhân khó như lên trời.
Năm ta mười sáu tuổi, ngẫu ngộ lương sư, lần đầu tiên bước vào trọng địa quân doanh, từ sau bôn ba tứ phía, cũng không rảnh về nhà.
Quân hàm dù cao, thực tế ta vẫn không có địa vị gì. Khi ấy, tướng lĩnh bị điều đến biên cương thường thường đều là đối tượng thất thế nơi quan trường, bị người ta xa lánh. Việc hôn nhân ấy cứ trì hoãn rồi lại trì hoãn, mình lại đóng ở tây bắc, cho dù trong nhà có gửi thư thúc giục, ta cũng không thể phân thân. Vài ngày trước, cha nương bỗng vui mừng gửi thư nói, cô nương nhà kia nguyện ý lên biên cương phía bắc, sớm ngày thành hôn.
Ta không chút chuẩn bị, không thể làm gì là kiên nhẫn lên thành nhỏ phụ cận mua ít anh thừng[Đại khái là dây gì đó ._. từa tựa mấy cái dây người ta hay dùng kết ấy], qua loa cho xong việc.
Nữ nhân hứa gả trên tóc phải gài anh thừng, ý muốn cùng người kết tóc. Chỉ có vi phu mới có thể cởi ra.
Vốn là, ta cũng không ngờ một toàn thành nhỏ nơi biên cương lại có một anh thừng tinh xảo như vậy. Chủ quán là một lão nương gần 80, một tay rất giỏi làm nữ hồng, nuôi tằm có tiếng trong thành, có sợi tơ tốt nhất. Lão nương dùng hoa hồng lam mài nhỏ, nhuộm cho tơ tằm nhiễm sắc, tơ tết thành sợi, sợi tết thành thừng, rất tinh xảo và khác biệt.
Ta hỏi Diệc Đình, cái này có đẹp không.
Hắn nói, đẹp.
Đi theo ta cả ngày trong thành, đó là hai chữ [Nguyên văn Diệc Đình nói là “Hảo khán”, nên kì thực đúng là hai chữ nga] duy nhất hắn nói. Hai chữ này khiến ta liền mua anh thừng kia.
Hơn nửa tháng sau, không ai đến. Chỉ có một phong thư nhà.
Khi ấy, hoàng hôn bốn phía, ta cùng Diệc Đình ngồi bên chậu lửa sưởi ấm tay chân. Ta nương theo ánh lửa yếu ớt đọc lá thư này, hắn không nói một tiếng, ngồi bên ta dùng một cành cây gãy bị đốt hơn phân nửa thổi lửa. Khi hắn thổi hơi ra, ánh sáng trên thư liền nhảy nhót, lúc tối lúc sáng.
Ta buông thư xuống, tiện tay bỏ vào ngọn lửa. Từng dòng chữ trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Cành cây trong tay Diệc Đình dừng lại. Sao vậy.
Không sao. Ta nói.
Đầu hắn vốn cúi thấp đột nhiên ngẩng lên, dường như có chút kinh ngạc. Ta thấy hắn gần như muốn hất vài hòn than còn đỏ hỏn ra khỏi chậu, vội vàng giữ chặt cổ tay hắn, lôi trở về. Tay hắn cũng run lên, cành cây theo đó rơi xuống đất.
Ta thấy hắn mơ hồ, xấu hổ cười cười, nói, không có gì đâu. Nhà người ta đổi ý, cha nương nàng đã gả nàng cho nhà người khác rồi. Ta bị bỏ rơi dễ dàng.
Diệc Đình nhìn ta một hồi, rồi quay đi, chậm rãi cầm cành cây trên đất lên. Hắn không nói gì, cũng không hề truy hỏi.
Rất lâu, chỉ có tiếng vỡ rất nhỏ khi hỏa tinh bắn ra.
Ta nhìn ngọn lửa bùng lên, đưa tay đem đoạn anh thừng bỏ vào trong lửa. Không ngờ Diệc Đình đột nhiên đứng dậy, nhấc chân hất đổ chậu than. Ta giật mình, nhưng hắn gạt qua vài khối than, cũng không ngại bẩn, đưa tay tìm anh thừng ấy trở lại từ trong lửa.
Đáng tiếc. Đã bị đốt một đoạn rồi rồi.
Diệc Đình bất động thanh sắc nhìn sợi anh thừng, khẽ thở ra một hơi, chậm rãi nghiêm mặt ngồi trở lại bên ta. Ta còn chưa kịp lấy lại tinh thần, hắn đã động thủ thu thập đám hỗn độn trên mặt đất, kiên trì đem mấy khối than vẫn đang sáng trở vào trong chậu.
Trong trướng lại sáng lên lần nữa.
Nàng không muốn, sao không cho ta. Một lúc sau, hắn bỗng hỏi như vậy.
Ta nhất thời không hiểu, cũng không đáp lời.
Diệc Đình rốt cuộc cũng chậm rãi nhìn ta, thấp giọng một lần nữa, ý ta là —— Ngươi không cần, có thể cho ta không.
Ngươi cần nó làm gì chứ. Ta hỏi.
Ánh mắt hắn lại quay qua ngọn lửa. Bởi vì… Sau này, lúc ta cưới vợ, có thể dùng được.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, cười ha ha. Hắn thấy ta cười, sắc mặt có hơi xấu đi, đứng dậy thêm lửa. Ta chỉ nghĩ là hắn ngượng, không cho hắn đi, một cánh tay vô cùng thắm thiết khoác qua vai hắn, kéo qua. Được rồi, nếu thích, ngươi cầm đi, ca ca cũng không luyến tiếc gì đâu.
Trác Thì. Hắn đột nhiên gọi tên ta.
Ta nhìn hắn.
Hơi thở Diệc Đình phả lên mặt ta hơi ngứa ngứa. Trong ánh quang màu cam của ngọn lửa, bóng dáng hắn cũng được phủ lên một tầng sắc kim hơi mỏng, nhìn qua, cũng không chân thực lắm. Vốn là chạm tay vào là có đụng tới, nhưng ta lại nghĩ mình ngồi ở nơi nào đó cách hắn rất xa. Hắn nhấp nháy môi. Động tác vô cùng nhỏ, như đang nói gì đó.
Nhưng ta không nghe thấy bất cứ gì.
Chỉ có tiếng lửa ảm đạm bốc cháy.