CHƯƠNG 24 PN1
Đại đô thị, 2019.
Anh Lê muốn tìm nuôi một chú chó.
Anh rất nhớ A Ngốc đã chết, vậy nên muốn nuôi thêm một chú cún nữa.
Bàn bạc với Lý Liên Y, cậu cũng đồng ý.
Chiều nay, Liên Y không có tiết nào, Anh Lê đến trường đón cậu, định cùng nhau đến cửa hàng vật nuôi tậu một chú cún về nhà.
So với việc đến cửa hàng thú nuôi, anh lại muốn ởnơi nào đó nhặt được một bé cẩu bị người ta bỏ rơi hơn.
Ngồi trên xe, Anh Lê hỏi: “Em đã thấy quen với không khí đại học chưa?”
Lý Liên Y nở nụ cười, lắc đầu, “Cũng chưa quen lắm.”
Anh hiểu, người yêu nhiều năm qua vẫn chỉ ở nhà, chưa từng biết thế nào là trường tiểu học cũng như trung học, giờ đột nhiên phải gia nhập cuộc sống tập thể ở đại học, so với trung học còn rộng lớn phức tạp hơn. Có lẽ, cần phải qua một đoạn thời gian nữa cậu mới có thể thực sự quen thuộc được.
“Vẫn còn sợ sao?”
“Không đâu, chỉ là, cứ bị người khác nhìn chằm chằm, rất đáng ghét.
Anh Lê không khỏi mỉm cười.
Lý Liên Y lớn lên xinh đẹp quá đỗi, dù đã mười tám tuổi, nhưng ngoại hình vẫn mang những đường nét trung tính của độ mười lăm, mười sáu, bảo bối đáng yêu như vậy, người ta chú ý cũng là chuyện bình thường.
Anh cũng đã gặp mấy người anh của cậu. Người trong Lý gia dung mạo ai cũng tuyệt không hề tầm thường. Mấy người anh lớn đều là những người đàn ông thành thục tuấn lãng. Còn mấy đứa nhỏ chưa đến tuổi gia nhập xã hội như Liên Y thì mỗi người lại là những mỹ thiếu niên như bước ra từ truyện tranh.
“Vẫn còn cảm thấy quái lạ? Muốn trốn tránh?” Anh Lê một mực quan tâm hỏi.
Vì anh không muốn để những chuyện như thế này ảnh hưởng đến tâm tình của Liên Y.
Cậu cúi đầu suy nghĩ, “Trốn tránh thì không, dần dần cũng quen thôi. Thập nhị ca học cùng trường với em, anh ấy hình như cũng không quá để ý đến ánh nhìn của người khác.”
“Vậy em là tâm điểm chú ý trong các tân sinh viên năm nay rồi.” Anh Lê cười nói.
Lý Liên Y đang theo học tại đại học Hương Đảo, là đại học tổng hợp lớn nhất ở Hương Đảo, có đầy đủ các ngành học. Đại học này có một truyền thống, mỗi một khóa sinh viên mới, sẽ có một cuộc kiểm tra thực lực tổng hợp, người nổi bật nhất, sẽ được nhận sự quan tâm chú ý của nhà trường, đồng thời, sẽ trở thành bông hoa giảng đường của khóa đó.
Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Liên Y không nhịn được hỏi lại: “Vậy còn anh?”
Anh Lê cười lắc đầu, “Không, tôi không phải.”
“Không phải anh?”
“Đúng vậy, không phải tôi, khóa của tôi, là một người khác.”
Cậu vội gặng hỏi: “Là ai?”
Anh ra điều suy ngẫm một hồi, thở dài đáp, “Quên đi, không nên nhắc đến người đó nữa. Em… nói sang chuyện của em đi…”
Lý Liên Y lắc đầu, “Em a, em vẫn chưa được đâu, luận về kiến thức tổng hợp, có người còn giỏi hơn em.”
Trò chuyện một hồi về học tập, xe của Anh Lê đã chạy qua ngã tư đại lộ về đến đoạn đường tĩnh lặng.
Đứng nơi ngã tư đường chỉ huy giao thông qua lại, là một vị cảnh sát cao to.
“Trước đây em chưa từng thấy người này.”
Anh nghe cậu nói vậy, biết cậu có trí nhớ tốt, không khỏi quay sang nhìn một chút vị cảnh sát giao thông đang đứng trên đài kia.
Là một cảnh sát mới đến, trông rất anh tuấn, đặc biệt là đôi lông mày rậm, khôi ngô mà thanh tú, càng làm nổi bật đôi mắt sáng trong, thực sự là đẹp trai hiếm thấy.
“Ai, sao cảnh sát giao thông mà cũng đẹp vậy nhỉ.”
Anh Lê gật đầu tán thành.
Mặc trên người chiếc áo sơmi màu lam nhạt, khoác bên ngoài là bộ cảnh phục đen, bên hông đeo vũ khí, dáng người cao ráo đặc biệt thuận mắt, dù là đứng nơi nào thì nhất định ai lái xe đi qua cũng phải ngoái nhìn một phen.
Đèn xanh chuyển sáng, Anh Lê khởi động xe, chậm rãi lướt qua vị cảnh sát đứng bên cạnh.
Đến hội bảo vệ động vật, anh chọn một chú chó thân dài.
Kỳ thực, anh định nuôi tiếp giống chó quý tộc, thế nhưng sợ nhìn thấy nó sẽ lại thương nhớ A Ngốc, nên đành dứt khoát chọn một giống khác.
Chú chó nho nhỏ, đã từng bị thương, chân trước bên trái có một vết sẹo, lông ở đó không mọc dài lên được.
Nhìn tiểu cẩu ngồi chồm hổm dưới đất, bộ lông vàng óng suôn mượt, đôi mắt to đen ướt át, Lý Liên Y ngay lập tức đã thấy yêu thích chú chó này.
“Con này, con này nha.”
Anh Lê gật đầu đồng ý, hoàn thành xong thủ tục, điền đầy đủ thông tin, chờ nhân viên đăng ký xong, liền đeo vòng cổ cho nó, rồi hai người bế nó ra khỏi hội bảo vệ động vật.
Chú chó vừa nhận chủ nhân mới hình như có chút sợ sệt, khẽ gầm gừ, lui vào góc ô tô.
“Nó có vẻ sợ…”
Anh Lê liếc nhìn chó nhỏ, “Không sao, qua một thời gian là ổn ngay. Chắc là cũng giống Tiểu Nháo thôi, rất nhanh sẽ thích ứng với hoàn cảnh mới.”
Mang theo chú chó nhỏ về nhà, lại đi qua ngã tư vừa nãy.
Lúc này đây, vị cảnh sát kia, đang đứng cạnh một chiếc xe thể thao trước cây chanh úa vàng ven đường, cùng tài xế bên trong nói nói cái gì đó.
Không cần nhìn cũng biết nhất định là cái xe kia đã vi phạm luật giao thông.
Người lái chiếc xe đó thoạt nhìn tuổi còn khá trẻ, dung mạo thanh tú, nhưng bộ dáng trông rất vô lại, đang nhai kẹo cao su, vẻ mặt bất cần đời như chẳng thèm quan tâm điều gì.
Trước khi khởi động xe, Anh Lê chú ý thấy chủ nhân chiếc xe thể thao đột nhiên kéo tay của vị cảnh sát kia lại, này dường như không phải là một cái nắm tay thông thường, mà là mười ngón tay đan vào nhau, phảnh phất tựa như…. người yêu…
Lúc xe đi qua ngã tư đường, Lý Liên Y cười hỏi, “Anh cũng nhìn thấy?”
“Ừm.”
“Bọn họ hình như có quen nhau.”
Anh Lê mỉm cười, “Ai biết được.”
Cậu nắm lấy bàn tay còn lại của anh, cũng là mười ngón giao triền, chẳng thể chia lìa.
“Có lẽ, hai người ấy cũng có câu chuyện của riêng họ.”