CHƯƠNG 4
Lý Liên Y mở đôi mắt to, nhìn Anh Lê, không cam lòng cắn cắn môi, “Đã bị đem đi rồi.”
Lý Khỉ Lục ngồi một bên càng thêm kinh ngạc, người này cư nhiên ngay cả chuyện em trai nàng gần đây nuôi một con chuột kiểng cũng biết, Liên Y khi nào đã cùng người ngoài thân cận đến vậy?
“Chúng tôi gặp nhau ở một cửa hàng bán vật nuôi.”
Nghe Anh Lê nói vậy, Lý Khỉ Lục mới bình thường trở lại.
Hóa ra chỉ là một người xa lạ mới gặp qua một lần.
Cả hai bên đều bị khí chất thành thục bình thản và từng trải trên người đối phương hấp dẫn, Anh Lê cùng Lý Khỉ Lục vừa nói chuyện vừa mang theo ánh nhìn đầy tán thưởng.
Anh Lê tự giới thiệu, “Tôi là Anh Lê, bạn học cùng đại học với bác sĩ Lưu, hôm nay định đến tìm cậu ấy ôn chuyện, kết quả…”
Buông tay, Anh Lê lộ một vẻ mặt tiếc nuối, “Tôi định hôm nào đó sẽ quay lại thăm cậu ấy.”
Sau đó, anh lại hỏi: “Đây là… lệnh đệ (*)?”
Anh Lê đoán tuổi của người đẹp này chắc cũng không quá ba mươi, nên mới hỏi như vậy.
Lý Khỉ Lục gật đầu, “Vâng, là em trai tôi.”
Thấy Anh Lê dùng ánh mắt nghi vấn nhìn mình, Lý Khỉ Lục ngại ngùng cười cười, “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp.”
“Dù sao cũng phải cho tôi biết một chút chứ, tiểu thư xinh đẹp nếu có lần sau gặp lại, biết chào hỏi thế nào đây.”
“Tôi họ Lý, tên Khỉ Lục.”
Anh Lê vừa nghe đến, sắc mặt liền thay đổi, nhìn lại cô gái đoan trang trước mặt, lộ ra thần sắc kính nể, gật đầu nói: “Nguyên lai là nhị tiểu thư, thất lễ, thất lễ.”
“Anh nói gì?”
“Nhị tiểu thư Lý thị, năng lực và tài cán của cô toàn bộ thương giới đều rất kính nể.”
Hiện tại Anh Lê mới rõ ràng đối phương rốt cuộc là ai, anh âm thầm gật đầu. Người trong gia tộc họ Lý, trách không được cậu thiếu niên xa lạ cùng cô gái xinh đẹp này, đều mang khí chất bất phàm như vậy.
Lý Khỉ Lục nghe Anh Lê nói, khẽ nhíu mày, cũng âm thầm kinh ngạc vô cùng, người này cư nhiên biết đến nàng. Người Lý gia không ghi tên trong gia phả, chính là sợ dễ bị người ngoài biết được sẽ có sự đối xử khác biệt. Khuê danh (**) của con gái Lý gia càng ít được nhắc tới trong thương giới.
Để ý thấy nét mặt của Lý Khỉ Lục, Anh Lê vừa cười vừa nói, “Tôi còn biết, theo lý, cô đừng hàng thứ năm, là ngũ tiểu thư. Thế nhưng, trong gia tộc con gái không được tính chung với con trai. Bởi vậy, người ngoài mới gọi cô là nhị tiểu thư. Nghe nói tiểu thư vẫn luôn ở Châu Âu.”
Thấy đối phương biết rõ mình như thế, Lý Khỉ Lục nghĩ, người này nhất định là có quen biết với gia tộc Lý thị.
“Xưng hô kiểu đó nghe không lọt tai chút nào, quái gở vô nghĩa.”
“Vậy thì, nhị công chúa?”
“Càng khó nghe.” Lý Khỉ Lục nửa đùa đáp, vốn dĩ là không khí còn sặc mùi đề phòng lẫn nhau, giờ đã thả lỏng đi chút ít.
Nhìn Anh Lê, Lý Khỉ Lục đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, liền hỏi: “Anh tiên sinh, anh và… Tập đoàn truyền thông của Anh lão tiên sinh, là…”
Anh Lê vội cúi người đáp: “Đó là cha tôi. Cha tuổi đã cao, đang định cư bên Thụy Sĩ. Hiện tại tập đoàn Anh thị do tôi tạm thời quản lý. Tập đoàn truyền thông của chúng tôi cùng tập đoàn của nhị thiếu gia hợp tác, nên cũng được nghe ngài ấy nói qua về chuyện của gia đình bên đó.”
Lý Khỉ Lục cảm thấy yên tâm hơn, Anh thị và Lý thị vẫn thường làm ăn qua lại, về cơ bản cũng có hiểu biết lẫn nhau. Người này hẳn là có thể tin tưởng.
“Anh ba đã từng đề cập qua với tôi về công ty anh, tôi vẫn còn nhớ.”
Anh Lê cười thầm. Phải rồi, là đề cập qua cơ đấy, chứng tỏ mình cũng có chút thực lực đấy chứ, nếu không, người ta đến tên mình còn chẳng buồn nhắc đến nữa là.
Anh thị so với Lý thị tất nhiên không thể sánh bằng, thế nhưng nhắc tới công ty truyền thông và công ty bất động sản của Anh thị, tại Hương Đảo này, cũng đã là danh tiếng lừng lẫy rồi.
Nhận ra Lý Liên Y vẫn chỉ ngồi an tĩnh, không nói một lời. Lại nhớ tới lúc nãy nơi họ vừa đến là phòng khám tâm lý, Anh Lê đã mơ hồ đoán ra được, nguyên nhân vì sao lần đầu gặp gỡ Lý Liên Y cho người khác cảm giác không giống người bình thường.
Chú ý thấy vẻ mặt của Anh Lê, Lý Khỉ Lục cũng không định giấu giếm, nói rằng: “Tôi ngày hôm nay đưa em trai đi khám bệnh.”
“Thật sự là không may.”
“Đúng vậy…” Lo lắng thở dài một tiếng.
Lý Khỉ Lục hơi chút ảo não. Lúc liên hệ đến một bệnh viện tư nhân tin cậy, nghe bạn bè giới thiệu một vị bác sĩ tâm lý có tiếng. Vất vả mãi mới thuyết phục được em trai đi ra khỏi nhà, cuối cùng lại về tay không. Đã thế bác sĩ còn bị bệnh, không biết khi nào mới khỏe lại.
Sau này, chẳng biết còn có thể thuyết phục em trai được lần nữa không đây.
Biết nội bộ gia đình này có rất nhiều chuyện người ngoài chẳng thể biết, Anh Lê cũng không định biểu lộ nghi vấn gì.
Chỉ có một điều chắc chắn, chính là, thiếu niên xa lạ này, tâm lý có chút vấn đề.
Anh Lê nhìn Lý Liên Y, ngực dâng lên một chút cảm giác luyến tiếc cùng thương cảm. Một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu nhường vậy, không ngờ tâm hồn lại phải chịu nhiều thương tổn đến thế.
Anh Lê nhìn cậu bé ngồi trước mặt một lúc, rồi hỏi Lý Liên Y: “Chú chuột nhỏ, không thể nuôi, định đem đi đâu?”
“Hội bả vệ động vật.” Lý Liên Y thanh âm có chút căng thẳng, khuôn mặt không lộ chút biểu cảm gì.
“Vậy a…” Anh Lê quay sang Lý Khỉ Lục, nói: “Vậy thì, có thể giao cho tôi được không?”
“Anh?”
Anh Lê gật đầu, cười đối Lý Liên Y đáp: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc con vật nhỏ đó, nhà tôi có sân, một con chó, một con mèo. Chúng nó đều rất sung sướng.”
Lý Liên Y quay sang, nhìn chị gái, rồi lắc đầu, “Mèo sẽ ăn mất chuột.”
Anh Lê ngồi một bên nói: “Không sợ, tôi sẽ nói với chúng nó, bảo chúng nó phải chung sống hòa bình, chúng nó nhất định sẽ nghe tôi.” ( =)))))) )
Nụ cười dịu dàng, khiến Lý Liên Y thấy an tâm. Con người không quen biết này, ánh mắt nhìn mình thực điềm đạm nhã nhặn, nụ cười cũng thực ôn hòa, không khỏi khiến bản thân cậu muốn tin tưởng.
Có lẽ bởi vì đã gặp qua một lần, có lẽ bởi khí chất trưởng thành cùng ôn hòa của anh, Lý Liên Y chợt nghĩ, hình như mình không thấy sợ người này giống như những người xa lạ khác.
Anh Lê nhìn Lý Khỉ Lục, “Có thể chứ? Lý tiểu thư, nếu thấy tôi tin tưởng được, thì có thể giao cho tôi không?”
Lý Khỉ Lục suy nghĩ một lúc, lại quay sang xem phản ứng của em trai, gật đầu nói: “Ngày mai tôi sẽ đưa đến quý phủ (***).”
“A, cảm phiền đưa đến công ty tôi được không.”
“Công ty?”
Anh Lê gật đầu, “Đúng vậy. Ngày mai thứ năm, là ngày dành cho vật cưng ở công ty nhà đất Anh thị, vào ngày này công nhân đi làm có thể dắt vật cưng đi theo (0___0). Tôi bình thường đều làm việc ở công ty nhà đất, thỉnh thoảng có việc cần mới ghé qua công ty truyền thông.”
Lý Khỉ Lục cười nói: “Cái ngày dành cho vật nuôi này, có vẻ lại là việc có ích nhất nhỉ.”
“Tất cả mọi người đều rất đúng mực, không có vấn đề gì. Khách hàng cũng đều đã tiếp nhận. Thông qua vật cưng, nhiều công nhân viên đã kết được bạn tốt.”
Lý Khỉ Lục gật đầu.
Biết chú chuột nhỏ sẽ được giao cho người đàn ông trước mắt chăm sóc, Lý Liên Y có chút lo lắng, không biết anh ta có thể chiếu cố tốt cho nó được không.
Anh ta nuôi mèo, nuôi chó, nhỡ chúng nó bắt nạt chú chuột nhỏ thì sao đây?
Anh ta cao lớn như vậy, chuột nhỏ liệu có sợ anh ta không?
Đang nghĩ ngợi, Lý Liên Y bỗng nghe thấy Anh Lê hỏi mình, “Cậu sẽ đến thăm nó chứ?”
Vô thức, Lý Liên Y gật đầu.
Lý Khỉ Lục giật mình, không ngờ em trai lại có thể đồng ý nhanh như vậy.
Cậu đồng ý đến một nơi lạ lẫm, tiếp xúc một con người xa lạ, đây đúng thật là một chuyện tốt.
Vị Anh Lê này, đã khiến cậu em trai luôn khép kín chính mình, nguyện ý ra ngoài gặp gỡ người đầu tiên.
Rời khỏi gian phòng thượng khách, lại không thấy hóa đơn đưa tới, Lý Khỉ Lục có chút kỳ quái.
Anh Lê mỉm cười nói: “Được cùng uống nước với tiểu thư (4*), tôi sao lại để tiểu thư thanh toán được, coi như để lại vinh hạnh này cho tôi được chứ.”
Lý Khi Lục lễ phép gật đầu cảm ơn, “Cảm phiền anh.”
Buổi tối, đem cuộc gặp gỡ tình cờ lúc đi khám bệnh hôm nay nói với ông nội xong, Lý Khỉ Lục gọi điện hỏi anh hai nàng.
“Anh hai, anh và Anh Lê của tập đoàn Anh thị đã từng tiếp xúc qua, anh thấy anh ta thế nào? Nói em biết được không.”
Nghe được anh hai nói rất nhiều toàn là những điều tương tự như đánh giá của nàng, Lý Khỉ Lục âm thầm gật đầu.
“Sao vậy? Khỉ Lục, em…”
“Đừng hiểu lầm, không phải em, là Liên Y.”
Đem chuyện gặp gỡ giữa em trai và Anh Lê nói cho anh hai nghe, sau cùng, Lý Khỉ Lục kết luận: “Người như Anh tiên sinh không xấu, tuy rằng tuổi tác có cách biệt một chút, nếu như Anh tiên sinh không ngại, em định giúp Liên Y kết bạn với anh ta. Liên Y vẫn luôn đóng kín tâm tư, hiện tại lại nguyện ý ra ngoài, em rất muốn xem thử xem sẽ ra sao.”
“Ý ông nội thế nào?”
Lý Khỉ Lục nở nụ cười, “Ông nói cứ do chúng ta quyết định, chú ý an toàn lúc ra ngoài là được.”
Một trong Lý thị gia quy, người nào chưa đi làm, trước khi giao du với bạn bè, phải được sự cho phép của ba mẹ và anh trai, Lý Khỉ Lục không dám một mình quyết định, nên đã thưa trước với ông nội, rồi hỏi đến anh trai.
“Nếu như Anh Lê đồng ý kết giao bạn bè, vậy còn gì bằng. Chì là, cá tính của Liên Y… mong là Anh Lê sẽ không để tâm.”
Lý Khỉ Lục dự định, trước khi để Liên Y đến nhà Anh Lê thăm chuột nhỏ, chính mình sẽ đến trước một lần.
Chú chuột nhỏ cuối cùng cũng đã bị đem đi, Lý Liên Y liên tiếp mấy ngày sau đó đều ở trong tình trạng tâm tư buồn bã, chỉ sợ ăn cũng ít hẳn đi.
Bác Kim nhìn thấy, thực sự không nỡ, đặc biệt nhắc đầu bếp làm món mà Liên Y thích, cậu cũng chỉ có hứng thú ăn được đến phân nửa.
Nhìn Lý Liên Y một mình ngồi trên chiếc ghế trước cửa sổ, nhìn ra vườn hoa bên ngoài, ánh nắng mùa thu chiếu lên người cậu, thân hình niên thiếu mang theo một tia cô đơn, bác Kim không khỏi thở dài trong lòng.
Rõ ràng đang là tuổi tươi tắn như hoa, vậy mà trên người đứa trẻ này, luôn luôn phảng phất một tầng mây mù.
Nửa tháng trôi qua, vào buổi chiều một ngày thứ tư, Anh Lê đang ở trong phòng làm việc phê duyệt tài liệu, chuông điện thoại vang lên.
“Anh tiên sinh, có một vị Lý tiểu thư tìm ngài.”
Anh lê vừa nghĩ xem là người bạn nào cùng học mà họ Lý, vừa mân mê điện thoại.
“Anh tiên sinh, xin chào, tôi là Khỉ Lục.”
Qua đường truyền điện thoại, nghe được một thanh âm êm nhẹ, Anh Lê rất ngạc nhiên. Lý Khỉ Lục không ngờ lại gọi đến, nói như vậy, cậu thiếu niên xa lạ kia… A, bản thân đến bây giờ vẫn chưa biết tên của cậu ấy.
Giọng nói Lý Khỉ Lục mang theo ý cười, “Chuột nhỏ vẫn khỏe chứ ạ?”
“Tốt lắm.”
“Muốn cùng tiên sinh thương lượng một việc được không.”
Anh Lê nở nụ cười, Lý Khỉ Lục cho anh một ấn tượng vô cùng tốt. Anh vẫn luôn thích hình mẫu phụ nữ của sự nghiệp, vô thức đã coi Lý Khỉ Lục… như một người bạn học lâu năm, thành ra cũng thấy có chút thân thiết.
“Người đẹp có việc cứ phân phó là được, đâu cần thương lượng làm gì.”
Bên kia điện thoại, Lý Khỉ Lục nở nụ cười, nàng cảm thấy chính mình đối với Anh Lê, thực sự trong lòng có chút ý nghĩ anh hùng trọng anh hùng.
“Tôi muốn cuối tuần này ghé thăm quý gia đình, chẳng hay có tiện không ạ?”
Dứt lời, Lý Khỉ Lục thấy có chút thấp thỏm trong lòng. Dù sao người ta cũng có cuộc sống riêng của mình, mạo muội quấy rầy kể ra cũng không hay. Nếu không phải vì em trai, nàng nghĩ cũng sẽ chẳng nghĩ đến nữa là.
“Hai ngày cuối tuần tôi đều ở nhà, lúc nào cũng hoan nghênh.”
Thấy Anh Lê bình thản mà lập tức đồng ý, Lý Khỉ Lục ngực trái lại có chút áy náy, “Anh tiên sinh, hi vọng là không làm đảo lộn kế hoạch nghỉ ngơi của anh.”
“Không vấn đề gì, cuối tuần tôi ở nhà một mình.”
“Vậy thì, mười giờ sáng thứ sáu, có thể chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Vương theo nụ cười, Lý Khỉ Lục kết thúc cuộc trò chuyện. Mọi chuyện đều thuận lợi, xem ra Anh Lê đúng là một người tính tình sảng khoái, cùng anh ta tiếp xúc nhất định sẽ vui vẻ.
(*)lệnh đệ:ý chỉ em trai người đối diện , mình để nguyên hán việt cho có vẻ khách sáo và lịch sự.
(**)khuê danh: tên của con gái gia đình phú quý.
(***)quý phủ: ý chỉ nhà của người đối diện một cách lịch sự màu mè.
(4*)tiểu thư: chỗ này bợn Lê thực tế gọi Khỉ tỷ là “phu nhân”, cơ mờ nghe kì quá nên bạn mạn phép đổi thành “tiểu thư”. 2 anh chị Lê-Khỉ này kẻ tung ng` hứng nói chuyện vs nhau như mấy công tử tiểu thư thời phong kiến ế. Nếu chuyển hết đống Hán Việt sang thuần Việt thì mất sạch cái sự tung hứng rất chi naz thấy ớn của 2 anh chỉ mất, các bạn chịu khó vậy nhé _ __!!!
2 bợn trẻ đến vs nhau công đầu phải thuộc về Khỉ tỷ ấy XD. Mà Khỉ ở đây hem phải monkey nhé các nàng, tên mỹ nhân ngta có nghĩa gấm vóc lụa là ó :”}
——-o0o——-