Nguyễn Gia Hân ký hợp đồng xong trở về, nhìn thấy Mạc Mỹ Hạnh mặt không ra mặt mũi không ra mũi đang bắt bẻ cấp dưới của mình.
“Quản Lý Mạc, có chuyện gì vậy?” Nguyễn Gia Hân bước lên hỏi.
Mạc Mỹ Hạnh âm dương quái khí hừ một tiếng: “Cũng chỉ là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi, cái đuôi còn vểnh lên đến bầu trời.”
“So với loại vận may một con bài tốt mà đánh cho nát nhừ giống như là Quản Lý Mạc, tôi vẫn tốt hơn một chút.” Nguyễn Gia Hân nở một nụ cười tươi đúng mực.
“Cô! Sau này cứ chờ xem.” Mạc Mỹ Hạnh trừng mắt nhìn cô, sau đó cầm lấy tài liệu quay người rời đi.
Nguyễn Gia Hân lập tức nghe thấy nhân viên của mình nhỏ giọng bàn tán: “Dự án bất động sản do cô ta thực hiện đột nhiên lại sinh ra lệnh áp chết, cũng không phải là do chúng ta làm, cô ta nổi giận với chúng ta làm cái gì chứ.”
“Đúng vậy đó, lúc trước cô ta cướp đi dự án trong tay của chúng ta vẫn còn đắc ý lắm mà, đáng đời lắm!”
Nguyễn Gia Hân nhẹ giọng trách mắng: “Đừng thảo luận những chuyện bát quái này sau lưng người ta, làm tốt bổn phận của mình đi.”
“Dạ quản lý.”
Nhìn bóng dáng Nguyễn Gia Hân bước vào phòng làm việc, những người ở phía sau lại tập hợp cùng một chỗ, im lặng cảm thán nữ thần của chúng ta chính là mặt lạnh thiện tâm.
Lập tức có một giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng truyền đến từ phía trước: “Nhiệm vụ tôi giao cho còn chưa hoàn thành, đến lúc tan việc một người cũng đừng nghĩ là được đi.”
Đám người ở sau lưng nhớ đến một đống số liệu làm cho người ta choáng váng đầu óc, lập tức muốn ngất xỉu.
Lúc nãy đều là ảo giác, quả nhiên vẫn là Nguyễn nữ vương mặt lạnh vô tình.
Trong phòng làm việc tổng giám.
Dương Khiêm vui mừng nhìn Nguyễn Gia Hân, cả nửa ngày mới cảm thán nói: “Tôi thật sự đã già rồi.”
Mấy ngày nay không biết là có bao nhiêu người kề tai ông ta khen Nguyễn Gia Hân, khen đến nỗi lỗ tai của ông ta đều sắp đóng kén rồi.
“Tổng giám, thầy như thế này mà còn gọi là già, lời nói của thầy mà để cho mấy người cùng tuổi của thầy nghe thấy thì sẽ như thế nào đây?”
“Cái con nhóc này đừng có rót thuốc mê cho tôi.” Dương Khiêm cười mắng một tiếng: “Lần này là do tôi đã nhìn lầm rồi, tuổi càng lớn càng không quyết đoán giống như trước kia.”
“Lần này là do vận may của em tốt.” Nếu như không phải đúng lúc quen biết với Mục Chính Phong, lại có thể đoán được chút tin tức từ chỗ Lục Cảnh, Nguyễn Gia Hân thật sự không dám ăn cả ngã về không.Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^“Bây giờ em là khiêm tốn với tôi, lúc đó bướng bỉnh có chín con trâu cũng không kéo lại được.”
Nguyễn Gia Hân suy nghĩ, cũng nở nụ cười: “Tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng mà.”
“Đúng là học trò do tôi dạy dỗ, có tài hơn sư phụ.” Dương Khiêm duỗi ngón tay ra gõ vào cô một cái.
“Được rồi, không nói em nữa, vận may cũng chính là một phần của năng lực.” Dương Khiêm cảm thán: “Gần đây em mệt mỏi như vậy cũng nên học được cách điều tiết thích hợp, ngày mai có một bữa tiệc rượu tài chính, em đi cùng với tôi đi.”
“Nhưng mà em vẫn còn có rất nhiều công việc.”
“Đặt công việc xuống cho tôi đi, một cô gái ngày nào trong lòng cũng chỉ biết có công việc công việc.”
“Tại sao tổng giám lại không muốn nhìn thấy em cố gắng làm việc vậy chứ?” Nguyễn Gia Hân nghe thấy lời nói này, cảm thấy có chút quen tai, trong thoáng chốc liền nhớ đến lời nói của Bà Lâm, mẹ của cô rất thích nhắc nó ở bên tay của cô.
“Nói cái gì vậy.” Dương Khiêm cười mắng: “Lần này có rất nhiều tinh anh trong giới tài chính, dẫn em đi quen biết với một số người.”
“Em không có hứng thú, nghe giống như là đi xem mắt vậy.” Nguyễn Gia Hân cười đùa.
“Tôi rảnh như vậy hả, tôi cũng không phải là vợ tôi.”
Dương Khiêm nghe nói là lần này Tần tổng cũng dẫn Mạc Mỹ Hạnh đến đó, đối với người mà tự tay mình dẫn dắt, ông ta vẫn cảm thấy có chút bất công, thế là cũng muốn dẫn Nguyễn Gia Hân đi cùng.
Đương nhiên cũng thuận tiện nghe theo lời nhắc nhở của vợ mình, để Hân có thể gặp được những người thanh niên tuấn tú có tài.
Nguyễn Gia Hân nói lảng sang chuyện khác: “Haiz! Em cũng thật sự muốn ăn đồ ăn vợ thầy làm.”
Nhìn bộ dạng thờ ơ của Nguyễn Gia Hân, Dương Khiêm bỏ ra chiêu lớn: “Arthurmu cũng sẽ có mặt, chẳng lẽ em không muốn gặp cậu ta hả?”
Rốt cuộc Nguyễn Gia Hân cũng đã lên tinh thần, đối với đối thủ thần cướp mắt đơn hàng trong một cái chớp mắt vẫn còn chưa lộ diện, cô vẫn luôn rất nhớ thương: “Vậy em thật sự muốn đi thử.”
Trở lại phòng làm việc.
Nguyễn Gia Hân nhớ đến mẹ của mình từ trong lời nói lúc nãy của Dương Khiêm.
Cũng không biết là lần trước Lâm Nguyệt Dao bị mình chọc giận hay là bị hù dọa, đã lâu lắm rồi không liên lạc với mình.
Xem ra là qua khoảng thời gian này cô cũng nên dẫn Mục Chính Phong về nhà để Bà Lâm với ông Nguyễn vui vẻ một chút, nếu không thì sớm muộn gì Bà Lâm ở nhà cũng sẽ có bệnh.
Nghĩ đến Mục Chính Phong, Nguyễn Gia Hân lại nhíu mày.
Mấy ngày rồi mà người này vẫn còn chưa gọi điện thoại cho cô.
Nguyễn Gia Hân lấy điện thoại di động ra do dự cả ngày, cô vẫn bấm gọi cho Mục Chính Phong.
Điện thoại vang lên thật lâu nhưng mà không có người nào nghe.
Có lẽ là vừa mới về công ty không bao lâu, có chút bận rộn, Nguyễn Gia Hân an ủi mình, không gọi thêm cuộc thứ hai.
Lúc này Mục Chính Phong đang nhìn điện thoại, biểu cảm nghiêm túc.
“Ông chủ, là ai gọi tới vậy, sao ông chủ lại không nghe?” Trợ lý Hà hỏi.
“Nhận rồi cũng phí công nhọc sức mà thôi.” Mục Chính Phong chép một tiếng.
“Cái gì chứ?” Trợ lý Hà không hiểu cái gì, cảm thấy ông chủ nhà mình nghỉ phép trở về thì lại lải nhải hơn.
“Không có gì, cậu đi ra ngoài đi.”
Nhìn điện thoại không vang lên một lần nữa, Mục Chính Phong có chút bất mãn: “Nguyễn Hân, đổi lại việc tôi biến mất vài ngày như vậy, trong lòng em cũng chỉ đáng giá một cuộc điện thoại, đúng là không có lương tâm mà.”
Nếu như Nguyễn Gia Hân biết được chỉ sợ là oán người đàn ông này mò kim dưới đáy biển.
Bảy giờ hai mươi, buổi tối ngày hôm sau khách sạn Lacrosse,
Nguyễn Gia Hân mặc một bộ váy dài xinh đẹp khoác khủy tay Dương Khiêm bước vào trong đại sảnh.
Bữa tiệc ở trong phòng thoang thoảng mùi hương của rượu, váy vóc lụa là.
Tất cả mọi người đều tụm ba tụm năm trò chuyện với nhau.
Tần Hải đang nói chuyện với người ta ở cách đó không xa, nhìn thấy Nguyễn Gia Hân bước vào, đôi mắt hơi trầm xuống, nói hai câu với người bên cạnh rồi dẫn theo Mạc Mỹ Hạnh đi tới.
Nhìn Tần Hải đứng im lặng một hồi lâu ở trước mặt, Nguyễn Gia Hân và Dương Khiêm lịch sự chào hỏi.
Tần Hải đối mặt với Nguyễn Gia Hân, nhìn thấy cô điềm nhiên không có việc gì, thấy có chút không vui, anh ta trầm giọng nói: “Tổng giám Dương, Quản Lý Mạc, tôi có mấy lời muốn nói riêng với Quản Lý Nguyễn.”
Dương Khiêm thức thời rời đi, Mạc Mỹ Hạnh không muốn đi nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của Tần Hải thì lại có chút sợ hãi, trừng mắt nhìn Nguyễn Gia Hân rồi sau đó không cam lòng đi khỏi.
“Sớm biết em có thời gian đến đây, tôi không mời được em à?”
“Vốn dĩ tôi không rảnh, đột nhiên lại có thời gian.” Nguyễn Gia Hân trả lời qua loa, trong lúc đó còn lấy một ly rượu từ trên cái khay của nhân viên phục vụ đi ngang qua.
“Sao lại không đi với bạn trai của em?”
Nguyễn Gia Hân rũ mắt xuống: “Liên quan gì đến anh ấy?”
Tần Hải nhớ đến người lúc nãy mình nhìn thấy, lại suy nghĩ biểu hiện lúc này của Nguyễn Gia Hân, có chút hứng thú: “Xem ra là còn rất nhiều chuyện mà em không biết, ví dụ như là bạn trai của em..."
Nguyễn Gia Hân nghe thấy giọng nói âm dương quái khí của Tần Hải, không đợi anh ta nói xong thì đã nhíu mày đánh gãy lời: “Dường như là Tần tổng có hơi nhiều chuyện, đây là chuyện riêng của tôi mà.”
“Là chuyện riêng của em, không sai, nhưng mà Nguyễn Gia Hân, tôi phải nhắc nhở em yêu đương với người đối nghịch công ty của mình, nhất là người mấu chốt, tôi có thể nghi ngờ em là gián điệp thương nghiệp.”
“Anh có ý gì?”
Lúc này có người dùng microphone giới thiệu: “Chào quý ông quý bà, hoan nghênh nhân vật chính lần này của chúng ta bước ra sân khấu.”
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Nguyễn Gia Hân và Tần Hải đồng thời quay đầu nhìn sang.
Một bóng dáng cao lớn tuấn tú khí chất hiên ngang bình tĩnh bước lên sân khấu với cái nhìn chăm chú của tất cả những người ở đây.
Sau khi nhìn thấy rõ mặt của người kia, cả hiện trường đều yên tĩnh.
Gương mặt phong lưu dưới ánh đèn, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt người đó mở miệng nói: “Xin chào mọi người, tôi là Mục Chính Phong, Arthur."