Sau khi trụ sở SC biết được tin tức phía Hoa Ảnh, quả nhiên không thể ngồi yên, vội vàng cho người đến làm phiền.
Khi Nguyễn Gia Hân bước vào phòng họp thì đã có một người đàn ông lịch lãm đeo kính ngồi ở đó, trông bộ dạng vẻ vô cùng thông minh.
Người này Nguyễn Gia Hân đã từng gặp trong một cuộc họp tại trụ sở, anh ta là giám đốc bộ phận tài chính của trụ sở SC, giá trị con người không thể so sánh với tổng giám chi nhánh như bọn họ.
Nguyễn Gia Hân bước tới, như thường lệ lên tiếng chào hỏi: “Trần tổng, đã lâu không gặp!”
“Tổng giám Nguyễn, lần trước gặp cô còn là học trò của anh Dương. Nhanh như vậy đã thăng chức lên vị trí này rồi sao, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.” Người đàn ông được gọi là Trần tổng mỉm cười khen một câu.
“Đâu có, Trần tổng quá khen rồi, tôi còn phải học hỏi nhiều.” Nguyễn Gia Hân khiêm tốn nói.
Người khác dám khen nhưng cô không dám nhận, lúc này mà khen cô chắc không phải là chuyện tốt lành gì.
Trần tổng bình tĩnh nhìn Nguyễn Gia Hân, bộ dạng có chút thưởng thức, dừng lại vài giây rồi nói: “Bản kế hoạch đầu tư vào Hoa Ảnh lần này là do cô làm sao?”
Nguyễn Gia Hân bỗng chùng xuống, bình tĩnh nói: “Bản kế hoạch cuối cùng có một phần do tôi làm.”
Trần tổng nhìn Nguyễn Gia Hân bằng cặp mắt sắc lạnh đằng sau cặp kính: “Một phần?”
“Phải.”
Phòng họp lại yên lặng trở lại, Trần tổng dường như đang suy nghĩ gì đó, anh ta đã đọc bản kế hoạch lần này rồi, không tính đến nhân tố bất ngờ đã xảy ra với Hoa Ảnh thì chỉ riêng bản kế hoạch này cũng khá hoàn hảo.
“Nhưng bản kế hoạch cuối cùng do Tần tổng báo cáo lên chỉ có mình tên của cô?”
Nguyễn Gia Hân không biết người kia đã xem email mà cô gửi hay chưa, suy nghĩ một hồi thì cảm thấy không nên tùy tiện đề cập đến vấn đề này, cô chỉ nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ do Tần tổng giao thì tôi đã xin nghỉ phép, không tham gia vào dự án tổng thể nên không rõ về khoản đầu tư sau này với Hoa Ảnh.”
Một lúc sau, Trần tổng nói: “Trong lần đầu tư này, SC chúng ta ước tính sơ bộ lỗ hơn 300 tỷ.”
Nguyễn Gia Hân không lên tiếng, chờ anh ta nói tiếp.
“Chúng ta làm VC, tính rủi ro rất cao, cũng không phải là không chuẩn bị tâm lý cho tất cả những chuyện này, nhưng khoản lỗ lần này đã vượt quá phạm vi kiểm soát, chưa nói đến tổn thất tài chính, tổn thất danh tiếng mới là đòn giáng mạnh nhất vào SC chúng ta.”
Sau khi nghe những lời Trần tổng nói, Nguyễn Gia Hân nói: “Tần tổng đã quyết định thoái vốn và chúng tôi hiện đang làm hết sức mình để khắc phục các khoản lỗ.”
Sau khi Nguyễn Gia Hân nói xong, không hiểu sao trong mắt Trần tổng chợt lóe lên một tia mỉa mai và coi thường, nhanh đến mức Nguyễn Gia Hân tưởng mình đã nhìn nhầm.
Nguyễn Gia Hân còn đang hoài nghi trong lòng thì Trần tổng đã lên tiếng: “Vậy thì tổng giám Nguyễn trở về làm việc trước đi! Tiếp theo tôi sẽ nói chuyện với Tần tổng.”
Nguyễn Gia Hân bình tĩnh gật đầu, sau đó lịch sự rời đi.
Ra khỏi cửa phòng họp, mắt cô lập tức tối sầm lại, nếu cô không nhìn nhầm thì vừa nãy trong mắt Trần tổng lóe lên tia mỉa mai sau khi nghe thấy tên của Tần Hải.
Xem ra lần này Trần tổng có phần không hài lòng với tổng giám đốc của bọn họ rồi.
Như vậy cũng tốt, nếu mà Tần Hải đổ hết lỗi lên đầu cô thì chỉ sợ rằng lời nói của anh ta sẽ không còn có sức nặng trong lòng vị Trần tổng nữa, Nguyễn Gia Hân nghĩ vậy.
Lúc tan sở, Mục Chính Phong gọi tới, Nguyễn Gia Hân nhìn màn hình rồi cúp máy, người nọ cũng hiểu ý không gọi lại nữa.
Vài phút sau, chuông điện thoại reo lên, cô nhận được một tin nhắn mới. ngôn tình hoàn
“Nhớ ăn đấy! - Mục Chính Phong.”
Nguyễn Gia Hân xem xong thì ném điện thoại sang một bên, vùi đầu vào công việc.
Nửa tiếng sau, trợ lý Ngô gõ cửa.
“Có chuyện gì sao?”
“Tổng giám, đồ ăn đặt bên ngoài đã đem đến rồi ạ!”
“Đồ ăn đặt bên ngoài? Tôi chưa đặt mà?” Nguyễn Gia Hân ngẩng đầu lên, có phần khó hiểu.
“Ngô Đồng Uyển ship đến ạ. Trên đó có tên của cô.” Trợ lý Ngô nhìn chiếc hộp tinh xảo trong tay và lẩm bẩm một cách kỳ lạ: “Đồ ăn ở Ngô Đồng Uyển rất đắt, tôi nghe nói đặt đồ mang đi phải đặt trước rất lâu mới có đó.”
Nguyễn Gia Hân suy nghĩ một chút, nghĩ đến tin nhắn nửa tiếng trước của Mục Chính Phong, suýt chút nữa bật cười, anh thật chu đáo!
Sau khi nhìn đồng hồ, cô xua tay: “Để đồ ở đó trước đi, cô đã sắp xếp tài liệu tôi yêu cầu chưa?”
Trợ lý Ngô khéo léo đặt đồ xuống: “Sắp xếp hết rồi, tôi vừa định đưa cho cô.”
Nói xong cô ta lập tức đi tới bàn làm việc của mình ôm một xấp giấy tờ đem đến cho Nguyễn Gia Hân.
Sau khi Nguyễn Gia Hân kiểm tra xong thì gật đầu: “Vất vả cho cô rồi tiểu Ngô, cô làm xong rồi thì có thể tan làm!”
Trợ lý Ngô do dự một chút nói: “Tôi sẽ ở lại với cô!”
“Không sao đâu, tôi sẽ mang những tài liệu này về nhà đọc. Tiện thể, cô mang phần đồ ăn đó về ăn đi!”
“Tổng giám, như vậy không được, cô còn chưa ăn cơm tối.”
“Tôi không có khẩu vị, đừng lãng phí!” Nguyễn Gia Hân lạnh nhạt nói.
Tiểu Ngô vui mừng nói cảm ơn cô, sau đó cầm hộp đồ ăn mà không giấu nổi sự vui vẻ.
Nhìn bóng lưng trợ lý Ngô đi ra ngoài, Nguyễn Gia Hân mỉm cười lắc đầu, tuổi trẻ thật tốt, một chút chuyện nhỏ thôi cũng có thể vui vẻ đến thế.
Cô lại không nghĩ rằng mình chỉ hơn người ta có bốn năm tuổi thôi.
Nguyễn Gia Hân cảm thán xong thì thở dài nhìn sấp tài liệu trên bàn, cô sắp xếp một vài phần tài liệu cần dùng trong đó rồi mang về nhà.
Lúc về đến nhà thì Tu Vũ đang ăn salad rau củ, thấy miệng cô đang nhai hai miếng rau xanh, Nguyễn Gia Hân trêu chọc: “Ngôi sao siêu mẫu của tôi ơi, cậu có nhớ đến việc giữ gìn vóc dáng không đấy!”
Tu Vũ oan ức than thở: “Tớ cũng không ăn nhiều, ở bên ngoài ăn mấy miếng đã bỏ đũa rồi! Ăn cùng tên Phương Nhất Vi kia quá chán, tớ đói muốn chết luôn.”
Nhắc đến chuyện này Nguyễn Gia Hân cũng hơi buồn cười. Phương Nhất Vi được ăn ngon liền thỏa mãn, sau đó điên cuồng đề cử món ngon cho mọi người, anh ta như một kẻ sành ăn mang trong mình rada quét đồ ăn ngon, chọc cho Tu Vũ vừa yêu vừa ghét.
“Cậu ăn chưa?” Tu Vũ hỏi Nguyễn Gia Hân.
“Chưa nữa.”
“Ăn một miếng nhé?” Tu Vũ niềm nở mời Nguyễn Gia Hân một lát.
“Không ăn đâu, cảm ơn, tớ không chịu nổi công thức đồ ăn của siêu mẫu.” Nguyễn Gia Hân từ chối, tiện tay cầm một quả táo.
Tu Vũ giống như mộ chú thỏ vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Sao có người có thể ở với Phương Nhất Vi lâu như vậy mà có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon chứ, ngày nào cũng ăn nhạt nhẽo...”
Nguyễn Gia Hân ngồi trên sô pha nhướng mắt: “Nói ai đấy?”
“Không ai cả.”
“Còn nhớ Lục Cảnh?”
“Không.”
“Vậy cậu còn nhớ rõ thói quen ăn uống của người ta như vậy sao?” Nguyễn Gia Hân mỉm cười nhìn cô ấy.
Tu Vũ thôi cười, trợn tròn mắt: “Gian xảo, giả bộ!”
Nguyễn Gia Hân tò mò: “Vậy cậu còn thích không?”
“Cậu không phải không biết tớ không thích đàn ông Âu Mỹ. Đàn ông thành thục thì dễ mập, trẻ một chút lại quá phóng túng. Mấy năm nay tớ nhìn đến phát ngán rồi.”
Tu Vũ than thở một câu rồi nói tiếp: “Hôm đó trở về nước ăn tối với cậu, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Cảnh. Người đàn ông phương Đông cao gầy dịu dàng, mỉm cười tựa tranh vẽ.”
Tu Vũ nhớ lại lần nữa, ôm ngực: “Chậc chậc! Một phát trúng đích.”
Nghe cách miêu tả của Tu Vũ, khóe miệng Nguyễn Gia Hân co giật, trình độ thành ngữ tiếng Trung của cô gái này thực sự ngày càng tốt hơn ở nước ngoài.
“Là như vậy?” Nguyễn Gia Hân hỏi cô.
“Lúc đầu là như vậy, nhưng về sau phát hiện tính cách không ra gì! Quá giả bộ, còn là người hai mặt nữa!” Tu Vũ cảm thấy mình bị lừa gạt.
“Vậy thì bây giờ cậu và anh ta sao rồi?”
“Vẫn bình thường! Tớ cũng không thể từ bỏ người mình chọn. Hết cách rồi, sống hơn 20 năm đây là lần đầu tiên tớ gặp một gương mặt đúng gu tớ.”
Nguyễn Gia Hân bật cười: “Đúng gu cậu? Sao không nói thẳng là làm loạn trái tim cậu đi?”
Tu Vũ cuối cùng cũng ăn xong đĩa salat, cô ấy ngang ngược trả lời: “Sao cũng được! Cậu biết nó có nghĩa là gì là được.”
“Tớ đã không nói chuyện với anh ta mấy ngày rồi.”
“Lạt mềm buột chặt, chiêu thức mới hả!”
“...” Nguyễn Gia Hân cạn lời đứng lên: “Thôi, tớ đi làm đây!”
Tu Vũ muốn hỏi xem tình hình công việc của cô thế nào, nhưng thấy vẻ mặt của Nguyễn Gia Hân vẫn thoải mái nên không hỏi nữa, lo lắng hỏi ra sẽ khiến cô áp lực.