Tu Vũ phì cười ra tiếng: “Cậu không nghe nhầm, tớ với Phương Nhất Vi ở bên nhau. Tớ sẽ không thông báo cho vị kia nhà cậu nữa, cậu tự đưa tới đây đúng giờ.”
“...” Nguyễn Gia Hân im lặng một hồi lâu: “Anh ấy đi Italy công tác rồi.”
“Không đúng! Nghe Phương Nhất Vi bảo hôm nay về, không nói cho cậu biết?”
Nguyễn Gia Hân nghe xong hơi buồn bực: “Các cậu biết rõ hơn so với tớ sao không tự gọi?”
Từng người một giấu giếm cô, làm người làm được như vậy sao?
Tu Vũ vội vàng dỗ dành nói: “Được, được, được, tớ gọi tớ gọi, đừng tức giận, có muốn tớ đến đón cậu không?”
“Không cần đến.”
“Ha ha, cậu cái người tính tình nóng nảy này. Vậy cậu tới chú ý an toàn nhé cục cưng.”
Sau khi cúp điện thoại Nguyễn Gia Hân giật mình một hồi lâu.
Không phải cô không thích Phương Nhất Vi, nhưng hai phong cách này thật sự không hợp nhau.
Nguyễn Gia Hân cảm thấy chẳng qua mình bận rộn nhiều việc mấy ngày nay mà sao lại dường như bỏ lỡ cả thế giới?
Nhưng xét thấy tính cách Tu Vũ từ trước đến nay là chúa yêu hết mình như con thiêu thân, không có việc gì cũng muốn gây chuyện, Nguyễn Gia Hân cảm thấy mình vẫn nên tự đi nhìn xem rồi ra quyết định sẽ đáng tin cậy hơn.
Thế là Nguyễn Gia Hân dứt khoát cầm túi xách của mình và đứng dậy, nghĩ đến đó sẽ phải uống rượu nên cũng không lái xe, định đi ra ngoài bắt xe qua đó.
Mới vừa đi tới ven đường, một chiếc xe thể thao Mercedes Benz Huayra màu xanh đậm cực kì bắt mắt lặng yên không tiếng động lái tới gần.
Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt còn chói mắt hơn cả ánh đèn nê ông của thành phố này.
“Chị gái nữ thần, đi đâu vậy? Gọi một tiếng “ông xã” sẽ chở em một đoạn đường.”
Nguyễn Gia Hân nhìn khuôn mặt vừa cười sáng chói lại vừa xấu xa kia mấy giây, mặt không cảm xúc lên xe.
“Lên xe tôi thì chính là người của tôi.”
“Ha ha!” Nguyễn Gia Hân cười khẩy một tiếng.
Mục Chính Phong nhìn chăm chú người trước mắt đã mấy ngày không thấy hết sức nhớ nhung này, thở dài: “Em, cái người này, sao nhìn thấy chồng cũng không gọi? Thật sự là lòng người thay đổi, ân tình mờ nhạt.”
“Tổng giám đốc Mục ở Italy chơi vui vẻ chứ?”
“Ngoại trừ hàng ngày nhớ nhung cô nàng nào đó không có lương tâm, còn làm hùng hục không ngủ vội vàng trở về sớm, muốn cho người ta niềm vui bất ngờ nhưng người ta không cảm kích ra thì cuộc sống cũng coi như tạm ổn. Nói gì có vui vẻ hay không.” Giọng nói của cậu Mục vô cùng phiền muộn.
Người ưa nhẹ nhàng như Nguyễn Gia Hân nghe nói như vậy thì vẻ mặt dịu lại, chủ động đổi chủ đề: “Anh biết chuyện của Phương Nhất Vi và Tiểu Lông Vũ không?”
“Vừa thấy mặt đã hỏi chuyện của người khác, không quan tâm anh có mệt hay không, có đói bụng không?”
“Chúng ta bây giờ không phải đang trên đường đi ăn cơm sao?” Nguyễn Gia Hân cố gắng duy trì nụ cười.
Mục Chính Phong thấy cô mềm mỏng thì tiếp tục được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đùa cô: “Em hoàn toàn không quan tâm anh có muốn ăn cơm hay không? Có muốn gặp người lung tung hay không? Em có từng nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em không có. Em chỉ để ý đến bản thân em.”
Nguyễn Gia Hân đen mặt lại: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Cảm nhận lớn nhất bây giờ của anh chính là muốn ở một mình với em, cho dù em để anh ăn mì tôm nấm hương mà anh ghét nhất cũng được.”
Trong xe chìm vào im lặng, Mục Chính Phong lén nhìn phản ứng của Nguyễn Gia Hân.
Sau một lúc lâu, Nguyễn Gia Hân trả lời: “Không đi nữa, về nhà.”
“Hả?” Mục Chính Phong cho là mình nghe nhầm.
Nguyễn Gia Hân nghiêm túc quay mặt nhìn anh: “Chúng ta về nhà ăn mì tôm nấm hương.”
Mục Chính Phong kích động tay run lên suýt chút nữa tông vào hàng rào, xe mới tính năng quả thật tốt vô cùng, kịp thời khống chế được.
Mặc dù Mục Chính Phong cũng rất muốn lập tức quay đầu, nhưng thấy Xa Lan đã gần ngay trước mắt, anh than thở một tiếng, kiềm chế trái tim đang đập thình thịch của mình, đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài của Nguyễn Gia Hân.
“Em thật sự là người phụ nữ đầu tiên rủ anh ăn mì tôm mà khiến anh kích động đến tim đập rộn lên.”
Hai người đối mặt, Nguyễn Gia Hân ghét bỏ gạt tay Mục Chính Phong ra, có vẻ như không quan tâm đến vinh hạnh đặc biệt mà Mục Tiểu Gia ban tặng.
Sau khi ném chìa khóa xe cho người gác cửa, Mục Chính Phong đưa Nguyễn Gia Hân đi vào phía trong, trong lúc đó ghé sát tai Nguyễn Gia Hân đề nghị: “Ăn tối thì sao?”
“Thật ngại quá, ba phút trước anh đã bỏ qua lời mời của em, quá hạn không đợi.”
“Nguyễn Gia Hân, em có tin bây giờ anh vác em dễ như trở bàn tay quay đầu về nhà không?”
“Anh có tin bây giờ em trở tay một cái tát anh mạnh đến nỗi anh không tìm thấy đường về nhà không?”
“...” Gặp phải dạng này Mục Chính Phong còn có thể nói gì, ai bảo nhan sắc cô đẹp như thế, chịu đựng thôi.
Sau khi bước vào phòng riêng, Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân hơi kinh ngạc, vốn cho là rất nhiều người, không nghĩ tới chỉ có hai người Phương Nhất Vi và Tu Vũ đang ngồi thì thầm không biết trò chuyện cái gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.
“Tới vẫn còn sớm, nhanh lên, hai chúng tôi nhàm chán chết rồi, đúng lúc góp bàn mạt chược.” Tu Vũ chào hỏi hai người họ.
Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân nghi ngờ liếc nhau, không đúng lắm.
“Sao lại là hai người?” Mục Chính Phong hỏi.
“Nhậm Tề đi đón bạn gái cậu ta, hôm nay chỉ có nội bộ chúng ta tụ tập, không gọi những người khác.” Phương Nhất Vi trả lời một câu, ngoắc tay bảo hai người họ tới nhanh.
“Sao đột nhiên hai người lại thông đồng với nhau được?” Mục Chính Phong mở miệng hỏi, Nguyễn Gia Hân rất tán thưởng nhìn anh một cái.
“Cái gì gọi là đột nhiên thông đồng? Hai người được phép vừa gặp đã yêu, còn không cho chúng tôi lâu ngày sinh tình à.” Tu Vũ vô cùng hào phóng khoác vai Phương Nhất Vi.
“Hả?” Mục Chính Phong, ác ma xấu xa bắt đầu nảy sinh sau một giây: “Hai người ngủ với nhau rồi?”
Phương Nhất Vi đang uống nước suýt chút nữa làm mình bị sặc, hai tay của anh ta bảo vệ ngực mình: “Nói hươu nói vượn, hai chúng tôi trong sạch.”
Một ánh mắt giết người của Nguyễn Gia Hân trợn qua, Mục Chính Phong chột dạ im lặng.
Bên kia Tu Vũ vỗ tay vào gáy Phương Nhất Vi: “Xem chút tiền đồ này của anh kìa.”
Phương Nhất Vi lấy lại tinh thần, cũng cảm thấy mình phản ứng không đúng lắm, có chút xấu hổ.
Lần này hai kẻ yêu nghiệt Nguyễn Gia Hân và Mục Chính Phong nếu thật sự nhìn không ra thì có quỷ.
Nguyễn Gia Hân cau mày lại: “Hai người các cậu gây chuyện à?”
“Không có.” Hãy cái đầu phía đối diện đồng loạt lắc.
Mục Chính Phong dùng một ánh mắt yên lặng theo dõi diễn biến với Nguyễn Gia Hân, Nguyễn Gia Hân hiểu ý, thế là mấy người liền bắt đầu ngồi lên bàn mạt chược, vừa trò chuyện tán gẫu xa xôi đến Vạn Lý Trường Thành.
“Đúng rồi, Lục Cảnh đâu?” Mục Chính Phong hỏi.
Nguyễn Gia Hân quan sát vẻ mặt Tu Vũ, chỉ thấy trong khoảnh khắc khi cô ấy nghe thấy cái tên này thì khóe miệng cứng lại một chút, sau đó cố gắng giả vờ điềm nhiên như không có việc gì: “Chắc là đang trên đường tới. Nhất Vi, anh có nhắc nhở cậu Lục nhớ dẫn bạn gái theo không? Miễn cho anh ta đến lúc đó một mình cô đơn, lẻ loi.”
“Nhưng không phải anh Cảnh không có bạn gái sao?” Phương Nhất Vi nhìn bài của mình, không tim không phổi trả lời.
Tu Vũ nhìn đồng đội heo này có chút bất lực, anh quản anh ta có hay không, kích thích anh ta không phải được rồi sao?
Đôi tình nhân Mục Nguyễn đã nhìn ra chút đường đi nước bước, Mục Chính Phong đánh một quân bài ra: “Nhị Đồng...Không phải cô muốn dựa vào mặt hàng này chọc tức Lục Cảnh chứ?”
Câu này hỏi Tu Vũ, Nguyễn Gia Hân lại hết sức phối hợp đẩy lên hai quân Nhị Đồng: “Bính...tôi thấy Huyền!”
Dứt lời Nguyễn Gia Hân lại tiện tay đánh ra một tấm bảy vạn.
“Các cậu đang nói gì đấy?” Phương Nhất Vi nghiên cứu xong bài của mình, ngẩng đầu có chút mờ mịt hỏi.
Tu Vũ đỡ trán, kiếp trước tạo nghiệt.
Nhất định là ngày đó bỗng nhiên bị tức giận làm u mê, nếu không sao cô lại có quyết định ngu xuẩn như thế chứ?
Tu Vũ đánh mạnh Yêu Kê trong tay ra, nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Phương Nhất Vi: “Hồ!”
Mục Chính Phong và Nguyễn Gia Hân không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Một giọng nói ấm áp và lười biếng từ ngoài của truyền đến: “Sao vậy, Nhất Vi đây là trên bàn mạt chược không có tình yêu sao?”