Lúc Nguyễn Gia Hân tắm xong đi ra, Tu Vũ đã thay quần áo.
Hình tượng của cô như mấy cậu chủ phong lưu, đi qua dùng ngón tay nâng cằm của Nguyễn Gia Hân lên: “Cô em đi thôi, tôi dẫn em đi chơi.”
Nguyễn Gia Hân đánh rớt tay Tu Vũ: “Trò chơi biến hình cậu vẫn còn chơi chưa đã đúng không.”
Nhìn biểu cảm ghét bỏ cô, Tu Vũ cười đến run rẩy cả người: “Ôi, tớ thật vất vả lắm bởi vì nguyên nhân công việc mà quang minh chính đại cắt kiểu tóc như thế này, cậu để tớ chơi vài ngày đi không được hả? Qua một đoạn thời gian ngắn nữa, sau khi trở về, Daniel chắc chắn sẽ đổi mái tóc của tớ đi.”
“Cậu mà cứ tiếp tục ăn như vậy, cậu đoán xem Daniel mà nhìn thấy cậu thì điều đầu tiên làm là tự sát hay là giết chết cậu trước?”
Nghĩ đến tính tình của người đại diện nhà mình, Tu Vũ rùng mình một cái: “Bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ khống chế lượng thức ăn, có điều ăn nốt ngày hôm nay thì mới dừng lại được.”
“Thật là, phụ nữ.”
“Thay quần áo nhanh đi, đi thôi.” Tu Vũ đẩy Nguyễn Gia Hân vào trong phòng.
Hai người đang ăn cơm ở bên ngoài, Tu Vũ đột nhiên lại nhận được điện thoại, thế là lôi kéo Nguyễn Gia Hân đi tham gia buổi tiệc sinh nhật của bạn bè.
Tu Vũ ở nước ngoài đã lâu rồi, tính cách cởi mở lại tươi sáng, có bạn bè trên khắp thế giới.
Chỉ là bạn bè của cô ở thành phố B, Nguyễn Gia Hân đều biết hết, thế là hơi nghi hoặc một chút: “Từ khi nào mà cậu quen biết với bạn mới vậy?”
“Là một cậu chủ nhà giàu, lúc xem show ở Milan Italy đã quen biết với nhau, bắt đầu muốn tán tỉnh tớ, bị tớ từ chối, nhưng mà tính cách thú vị cho nên sau đó mối quan hệ phát triển không tệ, chắc có lẽ nhìn thấy tớ về nước trên facebook ấy.” Tu Vũ lôi kéo Nguyễn Gia Hân đi vào trong quán bar, vừa giới thiệu với cô.
Một chàng thanh niên đẹp trai đã đứng đợi ở cửa ra vào, nhìn thấy Tu Vũ liền hét chói tai "Bắc Mũi", rồi sau đó nhào tới bị Tu Vũ kịp thời đưa tay ngăn cản lại: “Anh bạn này, xin cậu khống chế tâm tình của mình.”
Trần Kiêu bĩu môi rốt cuộc cũng đã quan sát Tu Vũ tỷ mỉ một chút, lại nhìn Nguyễn Gia Hân: “Tôi còn nói sao cậu lại từ chối tôi, hóa ra sở thích của cậu là như thế này à, tớ tuyệt vọng rồi, sau này hai người chúng ta cứ gọi nhau là anh em, không nói chuyện tình cảm.”
Tu Vũ đưa tay vỗ anh ta một cái: “Trong đầu óc của cậu ngày nào cũng nghĩ cái gì thế? Đây là bạn thân của tôi, gọi chị đi.”
Nghe nói lời này, lúc Trần Kiêu nghiêng đầu qua nhìn Nguyễn Gia Hân, con mắt sáng lên, anh ta đẩy Tu Vũ ra: “Chị gái, cô tên là gì vậy, tôi tên là Trần Kiêu, cảm ơn cô đến đây tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi, ở bên đây là bậc thang, đi cẩn thận đó.”
Nguyễn Gia Hân nhịn không được bật cười thành tiếng, quả nhiên thú vị.
Tu Vũ bị gạt sang một bên, tức giận cười cười, cô kéo Nguyễn Gia Hân rồi nói với Trần Kiêu: “Mau lau nước miếng của cậu đi kìa, Hân Hân nhà chúng tôi có bạn trai rồi.” Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!“Tôi không tin, lần trước ở Milan cậu nói Lula không có bạn trai, kết quả sau đó lại có một người đàn ông vạm vỡ muốn đánh tôi, cậu cứ thích gạt tôi.”
Tu Vũ không ngờ đến uy tín của mình ở trong lòng Trần Kiêu lại thấp như vậy, kéo kéo khóe miệng: “Bạn trai của cậu ấy tên là Mục Chính Phong, có biết không?”
Nghĩ chắc là người lăn lộn ở thành phố B, hẳn đều biết cái người này.
Nguyễn Gia Hân cũng không phản bác, không thể không nói cái tên của Mục Chính Phong thỉnh thoảng dùng để tránh phiền phức cũng rất tốt.
Bước chân đang chạy đến cửa phòng của Trần Kiêu dừng lại, sắc mặt đột nhiên trở nên rất kỳ quái.
“Cậu sao vậy?” Tu Vũ hỏi: “Bị hù dọa rồi hả? Không đến mức đó chứ.”
“Chuyện là, ách, ở bên trong... có hơi nhiều người, nếu không thì để tôi đi mở một phòng bao khác?”
“Cậu có bị bệnh không vậy?" Tu Vũ nhìn anh ta giống như là một người thiểu năng.
Trần Kiêu lại nhìn Nguyễn Gia Hân, cắn răng nói: “Thôi bỏ đi, không có việc gì không có việc gì.”
Anh ta đẩy cửa ra bước vào, bên trong xa hoa, chỉ là đám người to tiếng ồn ào, bầu không khí tương đối náo nhiệt.
Nguyễn Gia Hân nhìn quanh một chút, nam nữ quần áo gọn gàng quả là không ít, một phòng bao lớn như thế này mà trông có vẻ hơi chen chút.
Sau khi Trần Kiêu dẫn bọn họ vào trong, có rất nhiều người mang theo ánh mắt hứng thú quét nhìn sang, ánh mắt ấy làm Nguyễn Gia Hân không hiểu sao lại không thích bầu không khí như thế này.
Vừa dẫn hai người bọn họ tìm một vị trí ngồi xuống, người ở bên cạnh Trần Kiêu liền gọi: “Kiêu, sao không giới thiệu đi?”
Trần Kiêu cười: “Đây là Tu Vũ, cô gái xinh đẹp ở bên cạnh là bạn tốt của cậu ấy, nhưng mà người ta là hoa đã có chủ.”
Kể từ khi biết Mục Chính Phong là bạn trai của Nguyễn Gia Hân, anh ta giống như trở nên thu liễm rất nhiều.
“Là hoa đã có chủ hả?” Một giọng nói khàn khàn xen vào cuộc trò chuyện.
Nguyễn Gia Hân ngẩng đầu nhìn sang, hơi nhíu mày, là cô em gái họ của Nhậm Tề: “Nhậm Hiểu Nghiên?”
Lúc nãy ánh đèn lấp lóe mông lung, lại cộng với việc có nhiều người, Nguyễn Gia Hân không nhận ra cô ta trong đám người.
“Cô còn nhớ rõ tôi à?” Nhậm Hiểu Nghiên đẩy người đàn ông ở bên cạnh Trần Kiêu ra, người kia tự giác nhường vị trí cho cô ta.
Trong khoảnh khắc cô ta nhìn thấy Nguyễn Gia Hân, oán hận ở trong lòng cuồn cuộn dâng lên.
“Trí nhớ của tôi không có kém như vậy." Nguyễn Gia Hân mỉm cười.
“Cô và anh Mục chia tay rồi?”
“Có chia tay hay không thì hình như chuyện này không có liên quan gì đến cô.”
“Chắc là chia tay rồi chứ gì, nếu không thì tại sao anh ấy lại cho phép cô đến quán bar với người đàn ông khác.” Nhậm Hiểu Nghiên sờ soạn cái bật lửa ở trên bàn, đốt một điếu thuốc.
“Tôi muốn đi đâu là quyền tự do của tôi, không cần phải cần sự cho phép của anh ấy.”
Tu Vũ mặc đồ đàn ông không rõ tình hình nhìn về phía Nguyễn Gia Hân, trong đôi mắt Nguyễn Gia Hân chứa vẻ bất đắc dĩ, dùng khẩu hình miệng im lặng nói ra hai chữ: tình địch.
“Cô đừng có giả vờ nữa, quen biết với anh Mục nhiều năm như vậy tôi còn không hiểu rõ anh ấy à.” Nhậm Hiểu Nghiên xùy một tiếng, nói.
Nguyễn Gia Hân không biết trong đầu của cô bé này có cái gì, có chút im lặng.
Ngồi giữa làn sóng ngầm mãnh liệt giữa mấy người phụ nữ, Trần Kiêu đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Anh ta cười khan một tiếng, cố gắng chen vào nói lời hòa giải: “Xem ra đều quen biết nhau, thành phố B thật là nhỏ, nào nào nào, mọi người cạn ly đi.”
Nguyễn Gia Hân và Tu Vũ nghĩ đến ngày hôm nay là sinh nhật của anh ta, vô cùng nể tình mà bưng ly rượu lên.
Nhậm Hiểu Nghiên thì lại không thèm để ý, nhếch miệng nở một nụ cười trào phúng: “Là rất nhỏ, nếu không thì tại sao trong cái phòng này lại có ba người bạn gái trước của cậu Mục ngồi đây.”
Trong căn phòng vẫn đang huyên náo, duy nhất chỉ có bầu không khí ở cái góc này là đóng băng.
Dường như là Nhậm Hiểu Nghiên còn ngại chuyện không đủ nhiều, lại liếc mắt nhìn người ở đằng sau mà không nhịn nói: “Cái người đang uống rượu mặc váy viền ren màu đen ấy, còn có cô gái mặc váy trắng ở trong nơi hẻo lánh đằng kia, đều là đàn chị của cô đó, có muốn đi chào hỏi không?"
Trần Kiêu vỗ đầu một cái, trong lòng tự nhủ không đề phòng tốt, bạn nói xem tôi đang yên đang lành mở tiệc sinh nhật làm cái gì? Nên mua bánh gato về nhà là được rồi.
Nguyễn Gia Hân thuận theo ngón tay của Nhậm Hiểu Nghiên nhìn sang, hai cô gái xinh đẹp đó cũng coi như đều là người có khí chất xuất chúng trong căn phòng này.
Đôi mắt của cô hơi tối xuống, nhấp một ngụm rượu trong ly: “Mắt nhìn của Mục Chính Phong cũng không tệ.”
Lúc này ở Hương Giang, Mục Chính Phong vừa mới xuống máy bay không hiểu sao lại rùng mình một cái.
Trong phòng bao, Nhậm Hiểu Nghiên phun ra một tiếng cười mờ nhạt: “Đúng vậy, không sai, tôi quen biết với anh ấy nhiều năm như vậy, loại hình thiên tư quốc sắc gì mà tôi chưa nhìn thấy anh ấy mang đến, có điều con người của anh ấy luôn luôn vượt qua vạn bụi hoa dính một cái lá vào người, cho nên cô cũng không cần phải quá đau lòng đâu.”
Tu Vũ vẫn luôn không lên tiếng, đặt mạnh ly rượu trong tay lên trên bàn, rượu bắn tung toé.
Cô liếc nhìn Nhậm Hiểu Nghiên: “Cô có thân phận gì, đến phiên cô lắm miệng chưa? Ồn ào!”
Chỉ cần là lúc Tu Vũ không cười, đôi mắt phượng lạnh lùng có thần vừa mới quét qua, hơi lạnh rất khiếp người.
Nguyễn Gia Hân vẫn còn bình tĩnh như cũ, chỉ là trong đôi mắt không cạn màu mực, cô nhìn chăm chú vào Nhậm Hiểu Nghiên: “Yêu mà không có được, chắc chắn là cô sống rất vất vả nhỉ.”
Uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, Nguyễn Gia Hân nói: “Đi thôi, Vũ.”
Tu Vũ đứng dậy, đứng từ trên cao nhìn Nhậm Hiểu Nghiên, giọng điệu thương hại: “Rốt cuộc tôi cũng đã biết tại sao ở bên cạnh Mục Chính Phong nhiều năm như vậy, thế mà cô không lên nổi vị trí, tướng mạo không được, đầu óc cũng không đủ.”
Nhậm Hiểu Nghiên bị đâm trúng vết thương, dưới sự đã kích đồng loạt của hai người, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
Hương Giang.
Mục Chính Phong đang thưởng thức phong cảnh xinh đẹp của Victoria trước cửa sổ sát đất trong khách sạn, than thở không xinh đẹp bằng một phần ngàn đồng tiền của Nguyễn Gia Hân.
Đột nhiên âm thanh tin nhắn nhắc nhở vang lên.
Anh mở ra xem, bên trong chỉ có một câu ngắn ngủi.
“Mục Chính Phong, anh chết chắc rồi!”