Im lặng nửa ngày, Nguyễn Gia Hân vươn tay ra nhéo khuôn mặt anh tuấn của Mục Chính Phong: “Anh thật khoa trương!”
“…” Cậu Mục cả ngày bị mắng vô số lần cảm thấy hay thôi mình không yêu nữa.
“Này, người phụ nữ này...”
“Im miệng.” Nguyễn Gia Hân vươn tay che miệng anh.
Hai người nhìn nhau, thấy đôi mắt hoa đào của Mục Chính Phong phản chiếu hình bóng mình, Nguyễn Gia Hân không nhịn được rút tay lại áp tới khẽ hôn lên khóe môi anh.
Mục Chính Phong đầu tiên là kinh ngạc giây lát, sau đó khóe môi tràn ra nụ cười còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời, ôm chặt cô muốn hôn thêm lần nữa.
Ai biết Nguyễn Gia Hân đẩy mặt anh ra: “Tránh ra!”
Lúc cậu Mục sắp nổi điên tới tốc độ trở mặt của người phụ nữ này, Nguyễn Gia Hân khẽ tựa đầu lên vai anh, mỉm cười mê hoặc: “Đừng quấy rầy em ngắm pháo hoa!”
Hai người cứ dựa vào nhau như vậy ngắm nhìn trận pháo hoa chỉ thuộc về cô.
Trận pháo hoa kéo dài liên tục nửa giờ đồng hồ thì kết thúc, Nguyễn Gia Hân rất đúng lúc đưa ra đề nghị: “Sau này anh còn dùng chiêu này thì thời gian rút ngắn một chút, em ngửa cổ rất mỏi.”
“Nguyễn Gia Hân, anh thật muốn cắn chết em!” Nói thì nói vậy, nhưng cái ôm trên tay Mục Chính Phong lại càng chặt hơn: “Có phải em bẩm sinh đã thiếu sợi dây cảm động rồi không?”
“Cảm động cảm động!” Nguyễn Gia Hân sờ da gà trên cánh tay, cảm thấy gió hơi to: “Xem xong rồi, về nhà thôi!”
Mục Chính Phong nhìn Nguyễn nữ vương không biết lãng mạn một cái, cởi áo khoác khoác lên người cô: “Em có thể đừng vô tình giống tra nam như vậy không, ngồi với anh một lát thì có thể muốn mạng của em sao?”
Thêm một lớp áo, cảm thấy ổn hơn một chút, Nguyễn Gia Hân chỉ đành lại ngồi xuống cùng cậu Mục đang thương cảm hứng gió lạnh.
“Đáng tiếc trong thành phố không nhìn thấy trời sao!” Nguyễn Gia Hân bỗng cảm khái một câu.
“Em không phải tiên nữ sao? Em nói có là có.”
“Đừng quậy!” Nguyễn Gia Hân lườm anh.
“Thật, không lừa em, nói rồi nếu không có thì anh bồi thường mình cho em.”
“Cái này tính ra em khá thiệt!”
“Anh thật sự cảm thấy mình sắp không khống chế nổi kích động kéo em nhảy xuống tuẫn tình rồi.” Giọng Mục Chính Phong dịu dàng vô cùng.
Nguyễn Gia Hân cuối cùng tìm thấy lương tâm, ôm cổ anh: “Cậu Mục, như vậy đi, nếu anh có thể tặng em một bầu trời sao, em sẽ bồi thường chính mình cho anh.”
Mục Chính Phong nghiêm túc nhìn cô, chạm vào bờ môi đỏ mềm mai của cô.
“Không cần bồi thường lớn như vậy, anh chỉ cần…một nụ hôn của em.”
“Được thôi!” Nguyễn Gia Hân cười quyến rũ.
“Em quay đầu lại!”
Cô lầm bầm một tiếng anh lại nữa rồi, thoáng chốc quay đầu lại sững sờ.
Chỉ thấy xung quanh dần bay lên vô số đèn khổng minh, những ngôi sao rải rác khắp mọi nơi, như mộng cảnh mê ảo, thoáng chốc mang cô tới dải thiên hà nào đó hút sâu trong vũ trụ.
“Tặng em bầu trời sao viết đầy lời chúc của anh đối với em, không mong em cũng yêu anh như vậy, chỉ cầu em luôn mãi bình an.” Giọng nói trầm thấp của Mục Chính Phong vang lên bên tai.
Nguyễn Gia Hân ngước mắt nhìn anh, ánh mắt Mục Chính Phong ươm đầy thâm tình yêu chiều vô tận: “Em phải nhớ, chuyện thế này anh chỉ làm cho một mình em, những lời này anh cũng chỉ nói với một mình em.”
Trong thoáng chốc, tất cả phòng tuyến của Nguyễn Gia Hân đều bị phá vỡ.
“Thế à? Vậy em chỉ đành cam nguyện chịu thua.”
Nguyễn Gia Hân ấn đôi môi gần trong gang tấc.
Trong bầu trời tràn đầy ánh sáng mộng ảo xinh đẹp, nụ hôn nóng bỏng quấn quýt khiến hai người cùng trầm luân.
Nếu không phải lúc này ở trên mái, e rằng Mục Chính Phong sẽ xử cô tại chỗ.
Lúc Nguyễn Gia Hân bị hôn đến choáng váng, chuông điện thoại đặt ở một bên bỗng vang lên dọa tỉnh hai người.
“Bảo bối, ngạc nhiên với món quà của tớ rồi đi!” Giọng nói lười biếng lại vui vẻ của Tu Vũ vang lên trong điện thoại.
“Quà?” Nguyễn Gia Hân nghi hoặc.
“Đừng giả bộ ha! Vừa lên hotsearch Facebook, cậu biết đêm nay toàn nước T có bao nhiêu phụ nữ hâm mộ, đố kỵ, hận cậu sao?”
Nghĩ tới Mục Chính Phong bất chợt xuất hiện trong căn hộ của mình, Nguyễn Gia Hân hiểu ra.
Căn hộ của Nguyễn Gia Hân ngoại trừ cô ra thì cũng chỉ lưu dấu vân tay của Tu Vũ.
“Lúc nào cậu về?”
“Trưa nay tới, cho cậu một bất ngờ mà! Moah.”
Quả thực rất bất ngờ, Nguyễn Gia Hân hoàn toàn không cách nào phản bác.
“Hai người mùi mẫn xong chưa? Mau ra ngoài, nước sôi kêu tôm hùm đang đợi hai người.”
Mục Chính Phong vừa rồi còn đang suy nghĩ không biết có nên tranh thủ luyện sắt khi còn nóng dẫn Nguyễn Gia Hân quay về gia tăng phát triển hay không bất đắc dĩ đỡ trán.
Sớm đã biết Tu Vũ không phải đèn cạn dầu, lại hoàn toàn không ngờ tới lúc mấu chốt thì đứt xích.
Nhỏ này nhất định là cố ý!
“Đi thôi!” Mục Chính Phong tiêu sái nhảy xuống lan can betong, ở dưới đón Nguyễn Gia Hân.
Nguyễn Gia Hân nhảy vào trong lòng Mục Chính Phong thấp giọng nói một câu, giọng cực khẽ, nhưng Mục Chính Phong vẫn nghe rất rõ ràng.
Cô nói: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà em từng nhận được!”
Mày Mục Chính Phong cong cong, lập tức cảm thấy không còn gì để nuối tiếc, chỉ cần một câu thích của Nguyễn Gia Hân thôi đã khiến anh dù có phải làm nhiều hơn cũng cam lòng.
Lúc hai người tới quán thịt nướng, Lục Cảnh và Tu Vũ đang chia nhau ngồi hai bên bàn.
Tu Vũ tràn đầy hứng thú trêu Lục Cảnh: “Hề! Nhà cậu vị thành niên chưa? Có phải tiểu công chúa không ăn khuya lề đường không?”
Sắc mặt Lục mỹ nam nhàn nhạt, không cảm xúc.
“Chỉ hai người à?” Nguyễn Gia Hân tò mò sao lại là hai người này ở cùng nhau.
“Bọn Nhất Vi vẫn chưa tới.” Lục Cảnh thấy hai người, sắc mặt xem như khá hơn một chút, lại nói: “Đúng rồi, Chính Phong, trợ lý Hà nhà các cậu đi nộp phạt rồi.”
“Nộp phạt gì?”
Tu Vũ cười vui vẻ khi người gặp họa: “Lén thả nhiều đèn khổng minh như vậy trong thành phố, cậu cho rằng đùa sao!”
Nguyễn Gia Hân nhìn Mục Chính Phong, thấy anh gật đầu như có suy nghĩ: “Ồ! Ngày mai tăng lương cho Hà Chung.”
Nói xong liền kéo Nguyễn Gia Hân đang cạn lời ngồi xuống.
Tu Vũ sáp tới ôm lấy Nguyễn Gia Hân hôn chụt một cái: “Bảo bối! Sinh nhật vui vẻ! Hân Hân nhà chúng ta đúng là lão hóa ngược, hai tám tuổi mà như gái mười tám vậy!”
Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Nguyễn Gia Hân sớm đã quen với hành động thân mật của Tu Vũ.
Mục Chính Phong ở bên cạnh nhìn bỗng cảm thấy chỗ đó không đúng, cướp lời mình cũng thôi đi, sao còn hôn ngay trước mặt mình.
Anh nhìn sang Lục Cảnh, chỉ thấy ánh mắt cậu Lục không chỉ chán ghét còn còn tản ra u oán.
Anh ta và Mục Chính Phong nhìn nhau, ý tứ đó đại khái là, có nhìn thấy không, như vậy mà cậu chắc chắn người cô ấy nhìn trúng là tôi.
Nguyễn Gia Hân vươn tay vuốt mái tóc dài của Tu Vũ: “Cậu vẫn xinh đẹp như vậy.”
“Đáng tiếc quá nhiều người mắt mù.” Tu Vũ cười trêu nói.
Nghe lời nói có ý tứ ám chỉ này, Nguyễn Gia Hân bất giác nhìn Lục Cảnh một cái, chuyển đề tài.
Mục Chính Phong không cam lòng bị ngó lơ, chen vào cuộc nói chuyện của hai người: “Nguyễn Gia Hân, tụi anh đều tặng quà cho em rồi, em có từng nghĩ tặng quà cho chính mình?”
“Hử?” Nguyễn Gia Hân quay đầu nhìn anh: “Anh lại nghĩ ra trò gì nữa?”
“Đáng lẽ vừa rồi anh nên đẩy em từ trên mái xuống.” Mục Chính Phong ngoài cười nhưng trong không cười.
Dù sao thì người ta cũng vừa có lòng tặng mình một mộng cảnh mà con gái đều hằng ao ước, Nguyễn Gia Hân cảm thấy mình vẫn là nên khách sáo một chút.
Thế là cô giả vờ hỏi: “Cậu Mục có ý kiến gì hay? Nói ra cho em tham khảo một chút.”
Mục Chính Phong kiêu ngạo quay mặt đi, thể hiện không muốn để ý tới cô.
“Cho anh ba giây, ba, hai…”
“Anh cảm thấy! Có phải em có thể nghỉ phép năm rồi không? Còn chưa đếm tới một, Mục Chính Phong đã không chút lập trường quay lại.
Lục Cảnh ở một bên biểu thị không nhìn thấy dáng vẻ luân lạc thành như vậy của Mục Chính Phong.
“Nghỉ phép năm làm gì?”
“Cùng đi…phượt một chuyến thật thần bí lại kích thích?”