Chương 108: Cô gia quả nhân 2
An Thịnh cho rằng thiếu niên đó sẽ cùng nhị hoàng tử đi vào, nhưng y không có. Y dừng lại ở cửa Thái Cực điện.
“Đệ đợi huynh.” Phương Khác nói, mắt hơi rũ xuống nhìn con đường lát đá xanh kéo dài giữa cửa Thái Cực cung đến Thái Cực điện.
Diệp Vu Thời nhẹ gật đầu, gương mặt luôn mang nụ cười lúc này không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có lạnh nhạt.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời bước vào Thái Cực điện. Diệp Vu Thời bước rất chậm lại rất nhẹ, dưới ánh mặt trời gần chính ngọ, bộ bạch y trở nên cực kỳ chói mắt. Trừ giày ra, một thân thuần màu trắng. Từ sau khi đến phàm giới, Diệp Vu Thời rất bình tĩnh, bình tĩnh như một hồ nước sâu. Nhưng ngoài mặt càng bình tĩnh thì nội tâm càng dậy sóng.
Y trầm mặc, trầm mặc như một con rối không giỏi nói chuyện. Vì y không biết bắt đầu nói từ đâu, y cảm thấy có chút hổ thẹn. Vì y không cách nào thấu hiểu được. Trước khi đến tu tiên giới, y vẫn là một thằng nhóc, chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, y cũng không biết thù hận là gì.
Y kém hơn Diệp Vu Thời rất nhiều, quá nhỏ yếu, quá yếu nhược.
Cho nên Diệp Vu Thời luôn nói đệ quá yếu, sẽ chết.
Ban đầu Diệp Vu Thời bảo y tu kiếm, vì thế y cầm kiếm lên, bước trên con đường tu tiên. Lúc đầu chỉ là vì không chết, sau lại là vì không trở thành liên lụy, kế đó mới thấy bản thân có lẽ làm được gì đó, làm được nhiều hơn.
Vì thế y bắt đầu suy nghĩ, cho dù rất ngây thơ.
Năm đó lúc Ti Lan bước trên con đường báo thù… tuy y không hiểu cái gì là thù hận, tuy y biết có lẽ Ti Lan sẽ trầm luân trong thù hận, nhưng y sẽ không ngu xuẩn muốn đối phương từ bỏ thù hận. Vì nếu có thể buông thù hận xuống, vậy thì đó không phải là thù hận. Cho dù y có thể làm được chỉ là ủng hộ nàng.
Lúc Diệp Vu Thời báo thù, y ở xa lặng lẽ nhìn, nhìn Âm gia diệt vong, chết rất nhiều người. Hôm qua y đi cùng Diệp Vu Thời, trên kiếm của y đã dính máu báo thù.
Nhưng y rất hổ thẹn, y không cách nào thấu hiểu được, thậm chí cả liên tưởng cũng không thể, cảnh máu tanh Diệp Vu Thời thấy lúc nhỏ, y không thấy được.
Diệp Vu Thời nói hắn từng có một thời gian rất dài không thể nào ngủ ngon. Vì hắn đang sợ, sợ mình không cách nào báo thù. Đối với hắn lúc đó mà nói, những tu tiên giả truy sát hắn là không cách nào thắng được. Sau đó chính là chờ đợi dài dằng dặc, mỗi thời mỗi khắc nhắc nhở bản thân, những người đã chết vì hắn, số máu bắn lên người hắn.
Hắn nhất định phải sống, trở nên cường đại hơn, sau đó lấy máu trả máu. Phương Khác nhìn bóng lưng Diệp Vu Thời, lặng lẽ mím chặt môi.
Đôi giày đen của Diệp Vu Thời chậm rãi bước trên đá xanh, lưu lại vết tích cực cạn cực nhạt. Y biết đó là gì, vì giày của y cũng từng lưu lại vết tích như vậy trên đường y đã đi qua. Đó là máu của hơn mười tu sĩ kia cùng máu của một vài người bình thường tham gia vào chuyện năm đó, dính đẫm đế giày.
Ngực Phương Khác nghẹn lại, cảm thấy buồn bực. Y ngẩng đầu nhìn phía đông, người của phái Côn Luân đến rồi, đây là uy áp của tu sĩ nguyên anh.
Phương Khác khẽ thở dài, dù sao cảnh giới của y vẫn còn thấp, khi đối kháng với những tu sĩ này đã bị chút thương. Được rồi, không phải bị chút thương mà là bị thương nhẹ, trong kinh mạch trống rỗng, linh lực bị hao gần hết. Mà tại phàm giới, nhất thời y cũng không hồi phục lại được. Tình trạng của Diệp Vu Thời cũng không tốt đến đâu, giết người tập kích ngàn dặm đều phải trả giá.
“Tu tiên giả các ngươi đều không đặt phàm giới vào mắt vậy sao?” Một cấm vệ quân vội vã truyền cấp báo đến, An Thịnh nghe xong, lạnh lùng nhìn Phương Khác nói.
Sau đó hắn ngửi được một mùi vị quen thuộc, mùi máu tanh nồng đậm tỏa ra trên người Phương Khác. An Thịnh nhíu mày, ý lạnh trong mắt càng đậm. Đây là máu của những đại thần đã chết được báo lên hôm nay.
Phương Khác nhìn An Thịnh, vị thống lĩnh cấm vệ quân này, trong búi tóc đã có sợi bạc, toàn thân mang theo vị sách vở. Nhưng biểu tình lúc này lại cực kỳ lạnh nhạt, đây là vì những tu sĩ đến từ tu tiên giới bọn họ. Hắn đã cách Phương Khác một khoảng, mà trên mái vòm của Thái Cực cung xuất hiện rất nhiều mũi tên băng lạnh. Cấm vệ quân cầm khiên đã bao vây Phương Khác, móc ngược trên khiên phát ra ánh sáng âm lạnh.
Quan trọng nhất là, mười hai tu sĩ đứng đầu, mười hai tu sĩ trúc cơ, lúc này cũng chỉa vũ khí vào Phương Khác. Bọn họ không giống tu sĩ bình thường, toàn thân họ được bọc trong chiến giáp, tay cầm trảm đao to lớn, toàn thân lộ ra sự lạnh lẽo, bọn họ càng giống binh sĩ trên chiến trường.
Phương Khác không nói gì.
“Các ngươi xem luật lệ Đại Ương ta như không có sao? Chiếu theo luật lệ Đại Ương, mưu sát đại thần đương triều ấn tội phải trảm. Cho dù hắn là nhị hoàng tử điện hạ, cũng phải luận tội theo luật Đại Ương.” An Thịnh nhấn từng chữ, ánh mắt nhìn mặt Phương Khác, cực lạnh.
Phương Khác nhìn An Thịnh, không tránh cũng không nhường.
“Năm đó khi Diệp gia bị vu hại, bị tru di cửu tộc với tội danh phản quốc có lẽ có. Luật lệ Đại Ương ở đâu? Lúc Diệp quý phi bị ban chết, luật lệ Đại Ương ở đâu? Năm đó đường đường nhị hoàng tử điện hạ bị hoàng hậu và người hoàng miếu truy sát, luật lệ Đại Ương ở đâu? Nếu muốn luận tội, thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân. Có phải nên bắt đầu luận từ thiên tử Đại Ương?” Giọng Phương Khác không cao cũng không thấp, ngữ khí không nhanh không chậm.
“Càn rỡ, đừng nói bậy nói bạ. Lúc trước chuyện Diệp gia phản quốc có chứng cứ xác đáng. Phương tu sĩ, nói chuyện cần phải có chứng cứ.” An Thịnh quát, hiển nhiên hắn không ngờ được thiếu niên này dám nói như vậy. Trong mắt có thêm vài phần chán ghét, quả nhiên là tu tiên giả, chỉ có tu tiên giả mới càn rỡ vô lễ như vậy, dám cả gan mạo phạm thánh thượng.
An Thịnh nhìn cấm vệ quân tại đó nói: “Tội dân Phương Khác, mưu sát tổng cộng mười bảy vị đại thần, bất kính hoàng thượng, tùy tiện xông vào hoàng cung. Chứng cứ xác thực, chiếu theo luật lệ đại Ương phải trảm, giết ngay tại chỗ!”
Lời này vừa ra, một lá cờ đỏ nhẹ vung lên, mưa tiễn ập đến.
Phương Khác chỉ đứng đó, khí thế toàn thân phóng ra. Thế mà ngay cả một mũi tên cũng không thể bắn trúng y, cho dù là sượt qua góc áo cũng không thể.
Lá cờ đỏ lại vung lên, lại một trận mưa tiễn.
Mười hai tu sĩ đó không có ý xuất thủ.
Trong Thái Cực điện.
Đông Phương Nguyên Bốc không ngồi trên long ỷ tại đại điện, mà đứng ngay giữa đại điện lót đá cẩm thạch lạnh lẽo. Sau lưng ông là Đao Tam Thiên.
Diệp Vu Thời bước vào đại điện, Đông Phương Nguyên Bốc vẫy tay với Đao Tam Thiên. Đao Tam Thiên liền lui xuống.
“Ngu xuẩn.” Đông Phương Nguyên Bốc nhìn Diệp Vu Thời nói. Trong mắt vị đế vương này, hành vi cuồng vọng không thông qua đại não tùy tiện xông vào hoàng cung của Diệp Vu Thời chính là ngu xuẩn.
“Nhìn thì rất ngốc.” Diệp Vu Thời nhẹ chau mày nói.
“Vẫn chỉ là kỳ kim đan ngươi đã trở về rồi. Một mình đến thành Phụng Nguyên khác nào chịu chết, nếu không nhờ có lão lục thì ngươi đã trở thành trò cười rồi.” Đông Phương Nguyên Bốc nói.
Diệp Vu Thời nhìn Đông Phương Nguyên Bốc một thân hoàng bào. Hắn cài người bên cạnh Đông Phương Nguyên Bốc, Đông Phương Nguyên Bốc đương nhiên cũng cài người bên cạnh hắn. Hắn có thể cài người vào, là vì Đông Phương Nguyên Bốc muốn để hắn cài vào.
“Ta nhất định phải về. Vì ta sợ nếu ta còn không về, những thù nhân đó sẽ chết trước. Nếu bọn họ không phải chết trong tay ta vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì.” Diệp Vu Thời nói.
Nếu hắn không về, hắn không tin Đông Phương Nguyên Bốc sẽ không ra tay với những người đó, đối với Đông Phương Nguyên Bốc mà nói, những người đó sớm đã trở thành cái đinh trong mắt ông.
“Hoàng hậu chết rồi sao?” Đông Phương Nguyên Bốc đầu tiên là gật đầu, hiển nhiên đã tiếp nhận cách nói của Diệp Vu Thời, sau lại hỏi.
“Ta không giết ả.” Diệp Vu Thời nói.
“Ngu xuẩn cực điểm. Ngươi không phải định nói với trẫm ngươi muốn khiến ả sống không bằng chết chứ? Sống không bằng chết không có ý nghĩa gì. Bất luận là thù nhân hay địch nhân, ngươi không thể để ả sống không bằng chết, ngươi chỉ có thể để ả chết. Vì chỉ có người chết mới an toàn.” Đông Phương Nguyên Bốc nhíu mày.