Chương 118: Phong giới đại trận 3
Phương Khác túm mạnh lên lan can bằng gỗ.
Thuyền bay chấn động một cái, tựa hồ bị con sóng lớn đánh trúng. Phương Khác bước vài bước đến cạnh Kính Phi, kéo Kính Phi dậy sau đó nhanh chóng khảm linh thạch vào rãnh lõm của trận pháp phòng ngự trên thuyền bay.
Xem ra nguyên nhân lấy thứ to lớn này còn có một cái, Phương Khác híp mắt cảm thụ linh lực dao động điên cuồng truyền đến từ dưới đất. Từng đợt từng đợt, cứ như sóng biển vỗ bờ, sức lực lộ ra ngoài đủ để đất rung núi lở. Phương Khác thấy Tiêu trưởng lão nhanh chóng bay ra khỏi địa cung.
Sắc mặt Tiêu trưởng lão rất bình tĩnh, chỉ một thoáng đã đứng cạnh Phương Khác cùng Phương Khác nhìn các đệ tử Côn Luân nhanh chóng phi thân ra khỏi địa cung: “Thiếu niên cuồng vọng.”
Phương Khác tự nhiên biết Tiêu trưởng lão không phải đang nói những đệ tử này. Dãy núi này tựa hồ đang nổi giận, mặt đất nứt ra, động vật trong rừng chạy tán loạn. Kêu gào inh ỏi, từng tốp từng tốp chim điên cuồng bay vòng vòng rối loạn. Có vài con tông vào màn bảo hộ của thuyền bay rồi rớt thẳng xuống. Mà trong phạm vi mười dặm quanh địa cung đã bắt đầu sụp xuống. Nhưng cơn địa chấn điên cuồng này cứ như bị sức mạnh nào đó bó buộc, chỉ diễn ra trong phạm vi nhất định.
Sau chót một bạch ảnh cuối cùng lao ra khỏi địa cung, sau lưng là khói bụi.
“Đi.” Lúc thấy Diệp Vu Thời, La Tất bình tĩnh nhìn mặt đất cứ như đang đón ngày tận thế.
Thuyền bay run lên, chỉ thấy một luồng linh quang, ở phía trên địa cung là thuyền bay.
Trong địa cung, Đao Tam Thiên lặng lẽ nằm dưới đất, lặng lẽ nhìn các tướng sĩ của mình. Thấy nụ cười trên gương mặt tái nhợt của Lý Quân Nhất, hắn lớn tiếng cười lên: “Hoàng thượng, thần không làm nhục sứ mạng.”
Sau đó chậm rãi đưa tay nắm lấy đại đao bị hắn ném đi, siết chặt trong tay, trong đầu thoáng qua góc áo màu hồng, thoáng qua mũi đao lạnh lẽo.
Trong hoàng cung, quan viên quan sát bầu trời quỳ trong Thái Cực điện.
Địa chấn, còn là ở Phụng Nguyên thành, vậy mà bọn họ không nhìn ra bất cứ dự báo nào. Sắc mặt các quan viên trắng bệch như giấy, hầu như có thể dự liệu được kết cục của mình.
Nhưng Đông Phương Nguyên Bốc không nổi trận lôi đình như họ dự liệu, mà vững vàng bước từng bước ra ngoài Thái Cực điện, không bận tâm cấm vệ quân ngăn trở, bưng một bình rượu, chậm rãi tưới xuống đất nhắm về hướng địa cung.
Thái giám Khổng Phúc đối mặt với trận địa chấn đáng sợ, run rẩy không kìm được, nhưng cũng không dám biểu hiện ra chút nào trước mặt hoàng thượng. Nhìn vị đế vương mình đã phục vụ hơn mười năm, đột nhiên hắn cảm thấy như mình đã nhìn thấy sự dao động chưa từng có trong mắt của đế vương máu lạnh.
Sau đó Đông Phương Nguyên Bốc xoay người, bình rượu rớt xuống đất.
“Tu tiên giả vốn không nên tồn tại ở phàm giới.”
Khổng Phúc chỉ nghe được một câu như thế.
“Tuy linh lực ở phàm giới yếu, nhưng người lại nhiều hơn tu tiên giới. Mỗi mười năm trong số đệ tử gia nhập môn phái tu tiên có một phần mười đến từ phàm giới. Đối với tu tiên giới mà nói, phàm giới giống như hạ giới, có thể cao cao tại thượng cúi nhìn, nhưng cũng không thể hoàn toàn xem như không tồn tại.” Tiêu trưởng lão nhìn Diệp Vu Thời nghiêm giọng nói: “Ngươi có từng nghĩ đến sau khi về Côn Luân phải làm sao báo cáo với môn phái?”
“Đừng cho rằng ta không biết ngươi là nhi tử của hoàng đế phàm giới đó!” Tiêu trưởng lão nghiến răng nói ra câu này. “Ngươi công tư bất phân, trợ giúp những phản đồ đó khởi động phong giới đại trận, cho dù là sư phụ của ngươi cũng không tha cho ngươi!”
Phương Khác khẽ nhíu mày, y biết Tiêu trưởng lão không có ác ý với Diệp Vu Thời, lúc này chỉ là tức giận Diệp Vu Thời hành sự không suy nghĩ, nhưng…
Diệp Vu Thời chuyển mắt nhìn sàn thuyền, dùng thái độ khiêm tốn mặc Tiêu trưởng lão trách mắng. Cho đến khi thấy thần sắc lo lắng của Phương Khác.
“Phàm giới đã bị mất cùng ta là người duy nhất trong môn phái có thể chế tạo ra phù chú thập phẩm. Chưởng môn tạm thời sẽ biết nên chọn bỏ cái nào.”
Tiêu trưởng lão nghẹn họng, nhìn Diệp Vu Thời vẫn giữ thái độ khiêm tốn đứng trước mặt mình, hoàn toàn không ngờ được ông giáo huấn nửa ngày Diệp Vu Thời không những không nhận sai mà còn nói một câu như vậy. Diệp sư điệt ôn nhuận hữu lễ, tiến lùi có chừng mực đâu?
Tiêu trưởng lão xanh mặt không nói gì hồi lâu. Cuối cùng ông mới hồi tưởng lại một chuỗi sự việc diễn ra sau khi đến phàm giới, từng hành động của Diệp Vu Thời. Rốt cuộc ông đã biết tại sao La sư huynh muốn thu Diệp Vu Thời làm đồ. Không phải vì ưu tú, không phải vì hắn khiêm tốn hữu lễ hành sự thỏa đáng, mà chết tiệt là vì hợp nhãn.
Xem thử đã làm ra những chuyện gan lớn bằng trời này, xem thử dáng vẻ chẳng bận tâm này, xem thử kiểu thản nhiên đâm thẳng vấn đề này.
Tiêu trưởng lão bực mình bỏ đi.
La Tất ở cạnh trộm nhìn chuyện bên này, trên mặt đầy vẻ nghiêm túc, nhưng đắc ý trong mắt không bớt đi chút nào.
Thấy dáng vẻ ung dung không vội của Diệp sư huynh, nhìn những chuyện Diệp sư huynh làm, quả nhiên không hổ là Diệp sư huynh.
“Ta đã lưu lại hai người.” Diệp Vu Thời nói.
Tiêu trưởng lão lập tức quay đầu nhìn Diệp Vu Thời.
“Ngươi nói gì?”
“Sư điệt lưu lại hai người, sư điệt tin rằng bọn họ sẽ phát dương quang đại phái Côn Luân ta tại phàm giới.” Diệp Vu Thời nói.
Tiêu trưởng lão nhìn nhìn Diệp Vu Thời rồi lại nhìn nhìn Diệp Vu Thời, cuối cùng nói: “Tiểu tử ngươi… giỏi, giỏi, giỏi, giỏi cho Diệp Vu Thời ngươi.” Dứt lời Tiêu trưởng lão liền phất tay áo bỏ đi, có vẻ là bị chọc tức bỏ đi.
Nhưng Phương Khác thấy rõ trong mắt Tiêu trưởng lão không phải là nộ khí mà là cuồng hỉ.
Đúng vậy, phàm giới và tu tiên giới bị ngăn cách rồi, nhưng Diệp Vu Thời để lại hai người, hai người phái Côn Luân, như vậy tình hình lập tức thay đổi. Vốn là mất đi phàm giới, nhưng bây giờ là một mình phái Côn Luân đạt được phàm giới.
Phương Khác cười híp mắt nhìn Diệp Vu Thời nói: “Diệp sư huynh, sao huynh có nhiều đường xoay sở như vậy chứ? Ngay cả đệ cũng không biết.”
“Đúng rồi, chúng ta còn chưa cáo biệt lục điện hạ.” Phương Khác mang vẻ đáng tiếc nhìn hướng phàm giới.
Gió bão to lớn hình thành trên không, Phương Khác mơ hồ thấy được giữa gió bão có năm thứ gì đó lấp lánh phát sáng, mà thuyền bay cũng đã đi vào cánh cửa họ dùng lúc đến phàm giới.
Cửa đang mở, nhưng đã đóng một nửa.
Thuyền bay đi vào, sau đó cửa chậm rãi đóng lại. Từ nay về sau phàm giới và tu tiên giới sẽ ngăn cách tuyệt đối, hoặc nên nói tại tu tiên giới không còn ai có tu vi đạt đến vị đại năng giả lúc trước nữa.
Diệp Vu Thời nghiêng đầu nhìn Phương Khác một cái, không nói gì. Hắn thấy sự tiếc nuối và lạc lõng trong mắt Phương Khác, hắn không biết sự lạc lõng đó từ đâu mà đến, nhưng tuyệt đối không thể là vì lục điện hạ trong miệng Phương Khác.
“Đó là năm hòn đá, những hòn đá không hề bắt mắt.” Diệp Vu Thời nhìn chằm chằm Phương Khác nói, Phương Khác nhướng mày, cho dù không bắt mắt, nhưng cũng có càn khôn trong đó.
“Không phải huynh đang tiếc không lấy được đến tay chứ?” Phương Khác cảm giác được ánh mắt của Diệp Vu Thời, quay đầu qua.
Diệp Vu Thời mỉm cười, không tỏ rõ.
Hai người nhìn nhau, Phương Khác đột nhiên cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, không có gì tự dưng cười đẹp như vậy làm chi?
Nghĩ rồi Phương Khác bước tới một bước, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhẹ dán một cái lên môi Diệp Vu Thời, sau đó lập tức lui ra. Phương Khác cười híp mắt muốn trêu cợt một câu, lại bị Diệp Vu Thời ấn chặt, môi lần nữa dán vào nhau, có điều chỉ nhẹ chạm đến Diệp Vu Thời đã buông ra.
Phương Khác phát giác được gì đó, quay đầu lại nhìn.
La Tất trợn mắt ngu người nhìn hai người họ, trong mắt viết đầy chấn động. Diệp Vu Thời mỉm cười nhìn La Tất, thần sắc rất ôn hòa nhìn La Tất: “La sư đệ.”
Ba chữ cắn rất nhẹ, nhưng La Tất cảm thấy rõ được hàn ý buốt giá.
“Phi lễ chớ nhìn.” Phương Khác mặt không biểu cảm nghiêm túc nhìn La Tất nói.
Trên mặt Phương Khác là ung dung nhàn định, kỳ thật nội tâm quẫn bách không thôi. Sao lại đúng lúc bị nhìn thấy, y trêu cợt Diệp Vu Thời một hồi dễ lắm sao? Muốn gom đủ dũng khí dễ lắm sao? Vậy mà còn có người đến quấy rầy chuyện tốt của họ.
“Ta… ta chỉ tìm Diệp sư huynh có chuyện, ha ha.” La Tất cười gượng vài tiếng, hắn đột nhiên cảm thấy Phương Khác luyện kiếm không tồi, kiếm ý này sát khí này chẳng kém hơn Hộ sư huynh.
Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời một cái, đột nhiên cười nói: “Nếu La sư đệ có chuyện, ta không quấy rầy nữa. Trở về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Tin rằng Diệp Vu Thời sẽ cho La Tất biết, bốn chữ phi lễ chớ nhìn viết như thế nào.
Diệp Vu Thời gật đầu, cùng Phương Khác nhìn nhau mỉm cười.
La Tất trân mắt nhìn Phương Khác thật sự bỏ đi, lắp bắp nói: “Phương, Phương sư huynh.” La Tất chỉ bóng lưng Phương Khác, rồi lại nhìn Diệp Vu Thời.
“Ta không cố ý nhìn mà, thật đó.” Quấy rầy chuyện tốt của sư huynh hắn, sao hắn lại cảm thấy mạng mình không dài nhỉ?
Diệp Vu Thời chỉ nhàn nhạt nhìn La Tất một cái.
“Vốn là muốn để Công Tôn tới, hắn không tới, ngươi lại tới. Lại chọc Công Tôn tức giận?”
“Nào dám chứ, ta không phải chỉ muốn tìm sư huynh thôi sao. Đển hỏi thử sư huynh có thể để ta đến đại lục Hoang Mạc chơi không. Sào trúc không phải đã đi một thời gian rồi sao? Nghe nói đã chịu thiệt rồi, ta muốn đi chọc quê sào trúc, thuận tiện tìm về địa bàn cho sào trúc.” La Tất nói một hồi thấy Diệp Vu Thời cười nhạt, bất tri bất giác âm thanh nhỏ dần: “Thật đó…”
Đến cuối nụ cười đã biến mất khỏi gương mặt.
“Tên bàn tính não tàn không chịu kết anh, ta suy tính dùm hắn một phen, để La phong chủ biết mấy năm nay hắn vẫn luôn áp chế tu vi. La phong chủ ném hỏng bàn tính của hắn, ném hắn vào động phủ bế quan trùng kích lên nguyên anh rồi.” Đáy mắt La Tất thoáng qua tia ảm đạm, thấp giọng nói.
Diệp Vu Thời ngộ ra, người biết tu vi thật của Công Tôn Tùy chỉ có hai, chính là hắn và La Tất. Nguyên nhân Công Tôn không chịu kết anh chỉ có một. Vì La Tất, La Tất đã hơn hai mươi tuổi nhưng tu vi vẫn ở trung kỳ trúc cơ. Bất luận công pháp hay đan dược nào, cũng không khiến tu vi của hắn nhanh được chút nào. Tư chất thế này tại môn phái được tính là kém.
Tâm ý của Công Tôn đối với La Tất mọi người đều biết, nhưng tu vi của hai người chênh lệch quá lớn, La Tất vẫn luôn giả hồ đồ, Công Tôn thì muốn một ngày La Tất không kết đan hắn sẽ một ngày không kết anh.
“Diệp sư huynh, sau khi huynh trở về nhất định phải nói vài câu tốt cho ta.” La Tất đáng thương nói: “Tên bàn tính lần này thật sự tức giận rồi, nhìn cũng không nhìn ta một cái.”
“Hắn không tức giận.” Diệp Vu Thời nhàn nhạt đảo mắt nhìn La Tất một cái: “Hắn chỉ nóng ruột thôi.”
“Có điều gần đây quả thật ngươi càng lúc càng nhàn. Đại lục Hoang Mạc thì không cần, ta nghĩ vẫn là kiếm trận thích hợp với ngươi hơn.”
La Tất lập tức như trái cà phơi sương, hắn vừa mới chạy thoát ra ngoài không lâu, hiện tại lại phải trở vào. Hắn cần chi chọn lúc này tới chứ…