Khác Thủ Tiên Quy

Chương 138: Chương 138




Chương 138: Bậc 1

Cánh rừng rậm rạp bị bỏ lại sau lưng, đất vàng dốc đứng dưới chân chẳng có một cọng cỏ. Trừ đất vàng ra mắt chỉ nhìn thấy nhiều nhất là những cục đá lộ ra. Núi này không có đường nào để đi, lại đâu đâu cũng là đường. Người bước trên con đường này, ngay cả thân thể cũng đổ nghiêng đầu chỉ hơi ngửa là có thể thấy mây phủ trời che mắt, hoàn toàn không thấy đỉnh núi.

Mà lúc này nhìn ra xa, chỉ thấy trong vùng đất vàng đá loạn có một thiếu niên bạch y cầm trường kiếm không ngừng đi tới. Trong lúc đi, kiếm khí lan ra, hàn quang loe lóe, cát bay đá chạy. Điểm sáng này không ngừng di động tới trước. Chỉ là nhìn gần, sẽ phát hiện chân thiếu niên càng lúc càng chậm, động tác càng lúc càng ngưng trệ.

“Chín ngàn bảy trăm ba mươi ba bước, chín ngàn bảy trăm ba mươi hai bước… Chín ngàn bảy trăm ba mươi ba…” Phương Khác nuốt bước đếm lại, híp mắt nhìn con đường phía trước, thu chân, vén áo bào tùy ý ngồi xuống, trực tiếp nhắm mắt nhập định.

Một chút linh lực còn lại trong người bắt đầu vận chuyển, sau đó chậm rãi hồi phục từng chút. Vùng huyết sắc trong thượng đan điền sau khi bị Thái A lấy đi một phần hiện tại chỉ còn một nửa. Nó đã biến thành dạng tơ kéo dài vào kinh mạch, tốc độ linh lực trong kinh mạch hồi phục nhanh hơn không ít, nhưng tơ máu này chỉ kéo dài đến huyệt thiên tông mà thôi.

Trong một năm nay Phương Khác đã mò rõ tác dụng của huyết mạch năm mươi tộc Phương Minh Viễn dùng để bao dấu ấn kiếm ý trong thượng đan điền. Có thể khắc chế dấu ấn kiếm ý đó mà không hủy thượng đan điền của y, hơn nữa có thể tu sửa kinh mạch khiến linh lực hồi phục càng nhanh. Tác dụng rất không tồi, nếu bỏ qua phương pháp chắt lọc nó, dùng máu trong tim của yêu tộc năm mươi tộc cùng rất nhiều linh dược để chắt lọc, dùng ngoại lực trực tiếp rót vào thượng đan điền.

“Lại muốn nghỉ ngơi?” Thái A hỏi, đây đã là lần thứ ba Phương Khác nghỉ ngơi trong hôm nay.

“Nếu không phải hôm qua dấu ấn kiếm ý đó lại phát tác, hôm nay ta sẽ suy yếu như thế sao?” Phương Khác híp mắt nhìn Thái A: “Tốt nhất sau khi đến di phủ đó có thể cho đi dấu ấn kiếm ý này.”

Thái A nghiêng đầu, nhìn Phương Khác nằm trên giường được hư hóa nhàn nhã tự đắc ngâm nga trong thức hải, bên tay y còn có một thanh trường kiếm màu bạc khó chịu ẹo tới ẹo lui. Chân mày Thái A nhẹ động khó thể thấy, hiện nay công phu hư hóa của Phương Khác càng thêm lợi hại.

“Theo tình trạng tiến triển tu vu của ngươi hiện nay. Không ngoài một năm thì sẽ kết anh.” Thái A nhàn nhạt nói.

Phương Khác nghe thế chỉ hơi cong môi, đáy mắt lóe sáng. Vấn Đạo phong này tuy khó khăn trùng trùng, nhưng quả thật là một nơi tốt để bế quan. Nơi chân núi là thuật pháp thiên biến vạn hóa, cùng với sát cơ ẩn chứa trong từng cành cây ngọn cỏ, và kiếm ý cao nhân tiền bối lưu lại. Linh lực tiêu hao từng ngày sau đó lại hồi phục rồi tiêu hao cứ thế tuần hoàn ngày từng ngày càng thêm tinh thuần hơn.

Chỉ là lịch luyện tại Vấn Đạo phong không chỉ có thế, vì Vấn Đạo phong, không chỉ tôi luyện thân thể mà còn cả tâm cảnh. Ngươi có thể bước được bao nhiêu bước, ban đầu đều quyết định bởi khả năng chịu đựng của ngươi, đến cuối cùng khi ngươi không bước nổi một bước, khảo nghiệm sẽ bắt đầu. Nếu ngươi không thông qua, khả năng chịu đựng của ngươi cũng chỉ được thế. Nếu ngươi thông qua, đại khái sẽ bước qua được một bậc cửa vô hình.

Bước qua càng nhiều bậc cửa, cảnh giới của ngươi càng cao, khí huyết càng lớn, lượng chứa đựng cũng càng nhiều. Nhưng bậc cửa này không phải bậc cửa bình thường, cũng không phải là cực hạn của thân thể ngươi. Không phải đột phá cực hạn của chính mình thì có thể bước qua bậc cửa. Bậc này quyết định bởi tâm, quyết định bởi đạo. Chỉ như vậy, Vấn Đạo phong mới là Vấn Đạo phong, con đường Vấn Tâm mới là con đường Vấn Tâm.

Từ lúc Phương Khác vào Vấn Đạo phong, còn chưa gặp phải cái gì gọi là bậc cửa.

“Ngươi nói, trong môn phái có nhiều người bế quan ở Vấn Đạo phong như thế, tại sao đến nay ta không gặp một người nào?” Phương Khác hỏi.

“Vấn Đạo phong rất lớn.”

“Ngươi nghĩ hiện tại chúng ta đang ở chân núi hay sườn núi hay cao hơn nữa?” Phương Khác một tay chống đầu cười híp mắt nói.

Thái A im lặng nhìn Phương Khác, rất lâu mới nói: “Nếu nhữ nghỉ ngơi đủ rồi, thì ra ngoài tiếp tục leo lên đi.”

Phương Khác mỉm cười, ngồi dậy: “Được thôi, sớm một ngày lên đến đỉnh núi, thì sớm một ngày được ra gặp Diệp Vu Thời.”

“Với tu vi của nhữ, nếu không gặp kỳ ngộ, trong trăm năm không cách nào lên đỉnh núi.” Thái A nói.

“…” Phương Khác liếc mắt nhìn Thái A một cái, thở dài: “Ta chỉ nghĩ thôi cũng không được sao?” Lẽ nào muốn y nói nếu y sớm một ngày đến cực hạn, sau đó hạ sơn? Đương nhiên phải nói lên đến đỉnh núi cho chí khí chứ.

“Chẳng qua, không phải ngươi nên bắt đầu khuyên ta ký khế ước với ngươi sau đó thì có thể một hơi đi lên đỉnh núi, không mệt mỏi sao?”

Thái A bước xuống khỏi kiếm, tùy ý nhìn Phương Khác một cái: “Kiếm dài…’

“Mẹ nó… bạch nhãn lang ngươi thật sự bắt đầu nhải nữa?” Phương Khác cắn răng nói: “Ta đi trước một bước, ngài từ từ niệm.”

Nói xong, Phương Khác đã biến mất.

Trên gương mặt đờ đẫn của Thái A xuất hiện một nụ cười cực nhẹ.

Phương Khác mở mắt ra, khóe môi mím thành nụ cười. Thái A hiện tại đã không còn giống vật chết không có sinh mạng nữa, bắt đầu có khí tức cuộc sống. Phương Khác nghĩ thế, sau đó đứng lên, vẻ mặt thoáng cái chuyển sang chuyên chú và cẩn thận.

Tại sao đệ tử bế quan trên Vấn Đạo phong có cả ngàn mà y không gặp một người? Tại sao hơn một năm nay y vẫn chưa gặp phải bậc cửa?

Không phải Vấn Đạo phong quá lớn, cũng không phải khả năng chịu đựng của y chưa đến cực hạn. Mà là y đã đứng bên ngoài bậc cửa rồi.

Đất vàng đá loạn trong mắt Phương Khác lại là một hình dạng khác, giống như lá rơi mà lúc trước y thấy không phải là lá rơi mà là mũi kiếm. Đất vàng hiện tại trong mắt Phương Khác rõ ràng là một đại trận, một đại trận vây khốn y nhiều giờ.

Phương Khác chậm rãi bình tĩnh hô hấp, thậm chí thu kiếm lại, nhắm mắt, bước ra một bước. Bước này bước rất tự nhiên, cũng rất đơn giản. Nhưng sau khi bước ra bước này, cảnh tượng đất vàng đá loạn giống như một mặt gương bị đập bể vỡ vụn ra.

Phương Khác mở mắt, thở dài nhìn cự thạch cao bằng hai người cùng rừng núi rậm rãi trước mắt.

Quả nhiên không biết từ lúc nào y đã bắt đầu dậm chân tại chỗ.

“Ta đây là bao nhiêu bước?” Phương Khác hỏi.

“Chín ngàn bảy trăm linh một bước.” Thái A trả lời.

Phương Khác tính lại thời gian mình dậm chân tại chỗ, sau đó nhìn sang cự thạch, trên cự thạch khắc một chữ ‘khí’. Phương Khác nhấc chân đi về phía trước.

Thoáng cái vô số kiếm quang ập thẳng tới, chân vừa nâng lên chưa kịp đặt xuống, mà khóe môi đã ứa máu tươi. Kiếm ý trong chữ ‘khí’ này mạnh đến mức khiến y không dám nhìn thẳng. Mà kiếm ý này y vô cùng quen thuộc, vì đây là kiếm ý của y.

Trống trải, khoáng đạt.

Kiếm trong tay Phương Khác nặng tựa ngàn cân, khớp ngón tay y đã trắng bệch. Muốn giơ kiếm nghênh diện kiếm ý cường đại ập đến, lại phát hiện không thể động nửa phần.

Y chỉ có thể trân mắt nhìn từng mũi kiếm nhắm vào mình, mang theo từng đạo huyết quang.

Lần đầu tiên, y không thể vung kiếm trong tay. Con ngươi Phương Khác rụt lại, ngón tay vì dùng lực quá độ mà khẽ run, nhưng bất luận y dùng bao nhiêu sức lực cũng vô dụng, kiếm không thể động nửa phân.

Phải lùi lại sao? Có lẽ trước lùi một bước rồi lại tính toán sau? Phương Khác mím chặt môi, nhếch nhác nghiêng đầu tránh một đạo kiếm quang.

Phương Khác nhìn chằm chằm chữ ‘khí’ đó. Nhất triều nhất tịch, cửu thiên vân tiêu… vạn pháp quy nhất. Đây rõ ràng đều là kiếm chiêu của y! Hoàn toàn là trạng thái bị động chịu đánh, kiếm không thể vung lên, y chỉ có thể vất vả tránh né trái phải.

Không hiểu sao Phương Khác có một cảm giác nếu y lùi một bước thì sẽ không thể nào bước thêm một bước nào nữa. Nếu y lùi bước này…

Phương Khác híp mắt, khóe môi hiện nụ cười lạnh. Tuyệt đối không lùi! Phương Khác tránh thêm một mũi kiếm, ngón tay nhẹ động, một đạo kiếm khí đánh bay một mũi kiếm khác.

Nhưng dù hóa giải được nguy cơ nhất thời, lại không thể giải quyết tận gốc. Vì y vẫn không cách nào vung kiếm, thậm chí càng lúc càng nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.