Chương 150: Tả Thần Sách Doanh 1
Một hàng hơn mười tiên hạc đỏ rực bay vút qua không, mơ hồ thấy được trên tiên hạc có người đứng. Đây chính là đoàn người Phương Khác một đường nam hạ, thuê tiên hạc ở khu mua bán thay cho đi bộ.
Trên tiên hạc dẫn đầu, chính là Phương Khác và Chu Lập Đứng, Vương Lạc Dương, Hách Liên Đồng. Kèm với những tiếng kêu thi thoảng của tiên hạc còn có tiếng trần thuật của Chu Lập Đức.
“Tiền thân của Côn Luân Lục Doanh là Côn Luân Lục Tuần Vệ, nguyên bản là đảm nhiệm chức vị quản hạt các thành trì và khu mua bán trong nội cảnh Côn Luân. Sau môn phái thay đổi chế độ Côn Luân Lục Tuần Vệ hóa thành Côn Luân Lục Doanh hiện nay. Tả Thần Sách Doanh lại là nơi anh dũng thiện chiến nhất trong Lục Doanh. Thống soái Tất Thập Tứ là đợt đệ tử đầu tiên vào môn phái sớm nhất trong đời chữ Nguyên chúng ta. Tiễn thuật đã đạt đến cảnh giới hóa hình, hắn từng đứng trên Đường Cổ La sơn một tiễn bắn chết một tu sĩ nguyên anh cách ngàn dặm. Luận viễn chiến, hắn là đệ nhất trong nguyên anh trên đại lục Cửu Châu. Không dễ ở chung lắm… nhưng cũng không ngại, Tiêu đại sư tỷ hiện nay là phó thống soái của Tả Thần Sách Doanh. Có nàng ở đó, xem ra chúng ta hành sự sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Tất Thập Tứ này lẽ nào không phải người phe chưởng môn? Lẽ nào hắn sẽ làm khó chúng ta hay sao?” Hách Liên Đồng nghi hoặc hỏi.
Phương Khác cười cười lắc đầu: “Cho dù hắn là người phe chưởng môn cũng không có nghĩa hắn sẽ không làm khó chúng ta.”
Vương Lạc Dương nhìn họ, không nói gì chỉ nhìn địa hình và cảnh sắc càng lúc càng xa lạ. Ban đầu nó còn nghi hoặc lúc Phương Khác và Chu Lập Đức nói những lời này tại sao không tránh chúng. Bây giờ nhìn phản ứng của đám Hách Liên Đồng thì đã hơi hiểu ra. Từ Phương Khác ban đầu đến Phương sư thúc rồi lại đến chúng ta hiện tại, phát sinh cái gì không cần nói cũng biết.
“Ngươi nhìn quân doanh!” Chỉ nghe một đệ tử nhịn không được kêu lên.
Không hề báo trước, một quân doanh đập vào mắt mọi người. Từ xa nhìn chỉ là những điểm đen nhỏ chi chit mà thôi. Gần hơn so với quân doanh là tu sĩ mặc giáp đằng cưỡi Lam Linh Hỏa điểu.
Tiên hạc dưới chân Phương Khác run lên, kêu một tiếng ai thiết. Chu Lập Đức tức khắc đưa tay an ủi tiên hạc. Đây chỉ là tiên hạc dùng để thay đi bộ bình thường, đương nhiên không thể so được với Lam Linh Hỏa điểu.
“Cấm!” Một tiếng quát lớn, tức thì mười mấy con Lam Linh Hỏa điểu vây lấy bọn họ, tay giữ cung nỏ chờ phát động.
Một tu sĩ trong đó nhìn đám người hỏi: “Dám hỏi người đến có phải Phương Tuần Ti?”
Chu Lập Đức đáp đúng, rồi ném ra một thẻ ngọc. Người đó nhìn nhìn thẻ ngọc nhanh chóng giơ tay phải lên làm một thủ thế, những tu sĩ khác nhất tề thu cung tiễn trong tay lại tản ra thành hai đội. Tuy là mười mấy người, nhưng động tác chỉnh tề không sai lệch cứ như chỉ có một người.
Tu sĩ dẫn đầu cung kính dùng hai tay dâng thẻ ngọc trả lại cho Chu Lập đức, chắp tay hành lễ với Phương Khác: “Quân doanh trọng địa, trong phạm vi mười dặm không thể ngự kiếm không thể điều khiểu linh thú. Phương Tuần Ti mời đi theo ta.”
Phương Khác xuống tiên hạc, theo vị tu sĩ này đáp xuống quan đạo. Quan đạo cực kỳ rộng rãi, đủ cho mười mấy con ngựa cùng chạy. Cạnh quan đạo sớm đã chuẩn bị sẵn vài chiếc xe ngựa. Phương Khác nhìn xe ngựa, nhẹ nhíu mày, thầm nói Thần Sách Doanh này tin tức rất linh thông. Bọn họ có thể đến đây vào hôm nay chẳng qua là vì nhất thời hứng khởi đi thuê tiên hạc mới ra, nhưng những người này lại sớm chuẩn bị xe ngựa đợi ở đây.
Mà tu sĩ cạnh xe ngựa, đứng thẳng tắp, toàn thân tản ra luồng khí tiêu sát.
“Mời.” Một tu sĩ cúi đầu đi tới đùn Chu Lập Đức ra sau. Chu Lập Đức sửng sốt, nhưng không thể giành lại vị trí bên cạnh Phương Khác.
Phương Khác nhìn tu sĩ đột nhiên ngẩng đầu mỉm cười với mình, mắt khẽ mở lớn. Bước lên xe ngựa muốn vén rèm, không ngờ trong xe ngựa đã có một cánh tay giành trước duỗi ra túm tay Phương Khác kéo vào trong.
“Đại nhân!” Chu Lập Đức thấy Phương Khác bị lôi vào xe ngựa kinh sợ kêu lên, muốn rút kiếm ra.
Kiếm vừa rút được một đoạn đã bị tu sĩ đi trước nhẹ ấn về. Toàn thân Chu Lập Đức lạnh lẽo không thể động đậy.
“Chiếc xe ngựa này đặc biệt chuẩn bị cho đại nhân nhà ngươi, ngươi theo ta đến chiếc xe ngựa phía sau đi.” La Tất cười hi hi nhìn Chu Lập Đức.
Ai biết bình bịch mấy tiếng, mấy chục đệ tử vốn sắp lên xe ngựa có vài người uy hiếp tu sĩ điều khiển ngựa, sau đó nhanh chóng tụ lại chỉ mũi kiếm vào La Tất.
La Tất hơi ngạc nhiêu nhíu mày, thầm nói phản ứng đủ nhanh. Phương sư huynh điều giáo đám nhóc này không tồi nha, là hắn xem thường chúng rồi. La Tất đảo mắt nhìn tu sĩ đang xấu hổ bị mấy người uy hiếp. Mười mấy tu sĩ kỵ mã dưới tay hắn không ngờ mấy chục tiểu mao hài lại đột nhiên gây khó dễ như thế, lại thấy La Tất cứ như cười như không, lập tức điều khiển ngựa thành hai đội đi về phía đám nhóc Vương Lạc Dương.
Bụi bay đầy trời, cả mặt đất cũng bị dẫm chấn động. Mấy đứa Hách Liên Đồng trắng mặt nhìn tu sĩ kỵ mã đi thẳng tới chỗ mình.
Lại nói khi Phương Khác bị kéo tay, y lập tức trở tay giữ lấy mệnh môn của người kéo mình, nhưng sau chợt khựng lại không hề phản kháng mặc người kéo vào trong.
Phương Khác thuận theo lực đạo bị kéo vào xe ngựa, rõ ràng có thể đứng vững, nhưng y lại nắm lấy tay người kia, thuận thế ngã sang đó. Một cánh tay trực tiếp ôm eo Phương Khác.
Hai người nhìn nhau, Phương Khác cười tươi rói nói: “Diệp sư huynh, biệt lai vô dạng.”
“Lời này nên do huynh nói mới phải, Phương sư đệ.” Diệp Vu Thời nhẹ giọng nói, ba chữ Phương sư đệ hắn gọi cực kỳ dịu dàng, tay tự nhiên ôm lấy eo Phương Khác để hai người càng dán sát vào nhau.
Phương Khác cười trêu chọc, khom người trực tiếp ôm lấy Diệp Vu Thời: “Mấy năm không gặp, Diệp sư huynh trổ mã càng thêm đẹp, sư đệ sắp không giữ được rồi.”
Nói xong lời này, Phương Khác nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Diệp Vu Thời rồi buông hắn ra ngồi lên ghế.
Diệp Vu Thời nhìn biểu tình ung dung nhàn định của Phương Khác, mỉm cười. Không bỏ qua lỗ tai xấu hổ đỏ lên của y cùng với lúc bị ôm đột nhiên ngừng thở. Con ngươi Diệp Vu Thời càng thêm thâm sâu, đen kịt như có thể nuốt chửng bóng Phương Khác phản chiếu trong đó.
Phương Khác lại không phát giác, y nghe tiếng vang ngoài xe ngựa, vén rèm nhìn La Tất gọi: “La sư đệ.”
La Tất vốn còn kiêu ngạo tự đắc nhìn cảnh diện hỗn loạn, lúc này thấy gương mặt mỉm cười nhè nhẹ của Phương Khác không hiểu sao cảm thấy hàn ý. Hắn lại nhìn ra Diệp Vu Thời sau lưng Phương Khác, thấy nụ cười dịu dàng trên mặt đối phương, không khỏi sầu mặt.
Quay đầu nói với những tu sĩ kia: “Còn không dừng tay! Muốn người nhà đánh người nhà hay sao?” Trong lòng thì nghĩ, Phương Khác này mấy năm không gặp sao cũng thích dùng cách cười đáng sợ như thế chứ?