Chương 157: Đổi tù binh 2
Mắt Chu Lập Đức đảo một vòng trên mặt Phương Khác. Tuy biểu tình không có gì biến hóa so với trước. Nhưng Chu Lập Đức có thể cảm giác được, trước khi gặp Tất Thập Tứ tâm tình Phương Khác vô cùng tốt, bước chân nhẹ nhàng như có thể bay lên, dù sao vẫn là người trẻ tuổi mà.
Giờ sau khi gặp Tất Thập Tứ, trong đôi mắt đen kịt kia bao hàm nộ khí.
Chu Lập Đức rũ mắt, vô thanh vô tức theo sau Phương Khác.
Sau khi trở về doanh trướng của mình, Phương Khác mới từng chút từng chút chau mày lại.
“Sư đồ hai ngươi quả là giỏi tính toán.” Phương Khác thấp giọng lẩm bẩm câu này.
“Sư đồ hai ngươi.”
Phương Khác vung tay, bày bút giấy nghiêng mực lên bàn, nhấc bút chậm rãi viết. Quá tam ba bận, tuy y không tin Trí Tiêu sẽ làm chuyện bất lợi với mình, nhưng chuyện phát triển đến bước này, y cần Trí Tiêu phải đưa ra một lý do.
Sọt Địch thanh thảo khiến Tạ An trực tiếp giết người ở khu dân cư từ đâu mà đến nỏ cho ra từ Tụ Linh các dùng để tập kích y ở rừng Phùng Thu cùng với Tất Thập Tứ rõ ràng không thể biết hành tung của y nhưng lại biết rất rõ.
“Sau khi ra khỏi quân doanh, dùng hạc giấy chia ra gửi những thư này đi.” Phương Khác giao thư cho Chu Lập Đức.
Chu Lập Đức nhận thư, khẽ nâng mắt nhìn Phương Khác, hơi kích động đáp lời. Chuyện này giao cho hắn làm, nói rõ Phương Khác tín nhiệm hắn.
Chẳng qua Chu Lập Đức nhìn nhìn mấy bức thư trên tay, không hiểu sao có cảm giác mưa bão sắp tới.
Lúc Triệu Lịch Duyệt nhận được thư đã là ngày thứ tám. Vì hắn không phải đang ở đại lục Cửu Châu mà ở đại lục Thanh Hoa, cho nên bức thư này đến khá chậm. Đến nhanh hơn thư là tin tức Tả Thần Sách Doanh đổi soái, cùng với tin trao đổi tù binh với Thái Hành.
Nếu nói cái trước khiến người ta kinh ngạc, vậy cái sau là khiến người ta chấn động. Phương Khác vừa đến Tả Thần Sách Doanh đã phát sinh hai đại sự như vậy, không thể không khiến người ta liên tưởng y sắm vai trò gì trong đó. Các kiểu ngôn luận bay ngập trời, có cái nói là Trí Tiêu cài Tiêu Xương Thu vào đó là để thu gom quyền lực Côn Luân, chuyến này Phương Khác đến là hiệp trợ Tiêu Xương Thu. Cách nói này khá đáng tin.
Còn có một cách nói không đáng tin là, Phương Khác và Tất Thập Tứ vì tranh đoạt ghen tuông mới xuất thủ đánh nhau. Nói là Phương Khác sau khi đến Tả Thần Sách Doanh, Diệp Vu Thời đích thân nghênh đón, hai người nắm tay đồng hành bị Tất Thập Tứ thấy được sau đó vô cùng bất mãn phái người mời Diệp Vu Thời vào quân trướng thân mật hội đàm. Dẫn đến Phương Khác đá đổ bình giấm chua, tức giận không thể nén trực tiếp đá Tất Thập Tứ xuống ngựa. Chứng cứ là, lúc Phương Khác và Tất Thập Tứ đối kháng, Phương Khác trước là thâm tình cuồn cuộn nhìn Diệp Vu Thời, sau mới cười lạnh nói với Tất Thập Tứ “Vu Thời, là người của ta.”
Hai cách nói này tính ra là chủ yếu nhất.
Còn có người nói Phương Khác tức giận cho hai đệ tử Duy Pháp đường đã chết, bất quá người tin tưởng không nhiều.
Sự thật sao, Triệu Lịch Duyệt vẫy bức thư trong tay cười, bất kể sự thật là gì, sau khi Phương Khác xuất quan đã có cống hiến lớn lao vì chính bản thân cũng như vì địa vị của mình trong Côn Luân.
Dùng sự thật chứng minh với tất cả mọi người, Phương Khác không phải là quả hồng mềm mà bọn họ muốn nắn thì nắn.
Chẳng qua chuyện ở sau cũng khiến tâm trạng mọi người rất phức tạp. Chuyện đổi tù binh hơn hai năm trước ở Côn Luân đã được bàn nát rồi, nhưng vẫn không có ai dám vỗ bàn ra quyết định. Đổi, thả hổ về rừng. Không đổi, mạng của gần ngàn đệ tử Côn Luân sẽ không còn.
Nhưng Phương Khác dựa vào cái gì ra quyết định này? Đơn giản gửi một phong thư cho chưởng môn, rồi yêu cầu chưởng môn phái người mang Tiêu Vân Dật từ Thận Hành nhai đến Tả Thần Sách Doanh. Mà chưởng môn thế nhưng bất chấp lời phản đối thật sự đồng ý. Lúc này người áp giải Tiêu Vân Dật chắc đã đi được nửa đường rồi.
Tiếc rằng lúc này hắn không ở trong môn phái, không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt đó.
Triệu Lịch Duyệt nhẹ phất tay đang cầm thư, bức thư thoáng cái hóa thành bụi bay tản ra, nhưng ba chữ trên thư vẫn khắc sâu trong đầu hắn, hắn vẫy tay gọi Trần Cửu đến: “Tra Viên Kim.”
Phương Khác quả là người thú vị, y và bọn Trần Chử không hoàn toàn tương đồng. Trần Chử quá chính trực quá lý tưởng hóa quá cổ hủ. Phương Khác cũng chính trực cũng khiến người ta cảm thấy hơi cổ hủ, nhưng y không phải là một người lý tưởng hóa.
Triệu Lịch Duyệt nhẹ liếm môi dưới, đôi mắt phượng hiện mấy phần sắc bén.
Côn Luân giờ đây đúng là rất náo nhiệt, đồng dạng náo nhiệt còn có phái Thái Hành.
Trong quân doanh cách thành Thái An không xa, Chúc Cố Chi mặc ngân giáp ngồi trên tọa vị, lạnh lùng nói với Phương Hiền Thanh: “Chuyện này ta tự có chủ trương, không phiền Phương huynh nhọc lòng.”
Sau đó giơ tay tiễn khách. Sắc mặt Phương Hiền Thanh vô cùng khó coi, hắn đứng bật dậy, tay đã siết chặt thành quyền, nhưng cuối cùng vẫn nặn ra một nụ cười, nhẹ chắp tay rồi bước ra khỏi doanh trướng.
Đúng lúc va phải Liễu Tửu đang định vào doanh trướng.
“Chậc, hắn lại tới tìm huynh làm gì?” Trên mặt Liễu Tửu mang mấy phần chán ghét nói, vỗ vỗ chỗ vừa va phải Phương Hiền Thanh.
“Hắn nói Phương gia nguyện ý xuất lực cho lần trao đổi tù binh này, hắn không những muốn đổi sư phụ về, còn muốn để đám người Phương Khác có đi không về.” Chúc Cố Chi hờ hững nói.
Liễu Tửu nhướng cặp mày liễu, trên mặt đổi liên tiếp mấy biểu cảm, nhịn không được nói: “Thật không biết trên đời sao lại có loại người này. Rõ ràng là hắn phản bội môn phái của mình bán đứng sư huynh đệ của mình, lại biểu hiện giống như là môn phái có lỗi với hắn. Hận không thể khiến sư huynh đệ đồng môn không được chết tốt lành.”
Chúc Cố Chi hơi khựng lại, không nói gì, trên mặt lộ ra nụ cười khinh thường.
Liễu Tửu nhớ tới mình vì cái gì đến đây, mày nhíu lại bước tới một bước hỏi: “Huynh rốt cuộc chuẩn bị làm gì? Bên Côn Luân đã nói đổi tù binh thế nào chưa?”
“Mười ngày sau, đổi tù binh trên Tuyết Đỉnh sơn, hai bên mỗi bên mười người.” Chúc Cố Chi đáp.
“Huynh đồng ý rồi?” Liễu Tửu vui mừng.
Chúc Cố Chi lắc đầu bình tĩnh nói: “Ta còn đang suy nghĩ, hơn hai năm rồi. Bên Côn Luân trước là cường ngạnh biểu thị tuyệt đối không thả sư phụ về, hiện nay làm vậy chỉ sợ có trá.”
Biểu tình trên mặt Liễu Tửu lạnh đi, cường ngạnh nói: “Bất luận thế nào. Lần này nhất định phải đổi. Sư phụ nhất định phải về Thái Hành. Có trá cũng được, có cạm bẫy cũng được. Cứ binh đến tướng ngăn nước đến đắp đê thôi. Chỉ cần có thể đổi sư phụ về, cái khác quản nó thế nào.”
“Hồ nháo.” Chúc Cố Chi nhẹ vỗ góc bàn, nói: “Ta có nói không đổi sư phụ về sao? Nhưng chuyện này ta nói đổi thì đổi rồi, nhưng đổi thế nào, làm sao đổi, làm sao bảo đảm sư phụ an toàn không thương tổn về tay chúng ta mới là quan trọng nhất. Hơn nữa, chuyện này cần phải được sự đồng ý của Tả Khâu.”
Liễu Tửu trầm mặc một lát, đầu nghiêng đi, nhàn nhạt hỏi: “Nếu Tả Khâu không đồng ý đổi, huynh sẽ không đổi nữa?”
Chúc Cố Chi duỗi lưng tựa lên ghế bình tĩnh nói: “Không đâu, hắn từng đáp ứng ta sẽ để sư phụ về lại Thái Hành.”
“Sư huynh, lẽ nào huynh cam tâm vĩnh viễn bị hắn kiềm chế, không thể trở mình sao? Năm đó nếu không phải vì hắn, sư phụ sao có thể rơi đến bước đường này. Hiện tại hắn ở môn phái một tay che trời…” Liễu Tửu cắn môi hung tợn nói.
“Ngậm miệng.” Chúc Cố Chi nhíu mày, không tán thành nhìn Liễu Tửu.
Lời kẹt lại trong cổ họng, Liễu Tửu trợn to mắt, trên mặt hiện một đường đỏ tức giận nói: “Ngậm miệng? Ngậm miệng! Dựa vào cái gì phải ngậm miệng? Ngay cả một câu nói ta cũng không thể nói hay sao? Dựa vào cái gì mà hắn nắm quyền! Tả Khâu hắn là thứ gì chứ! Một tên tàn phế một mắt mà thôi.”
“Câm miệng!” Chúc Cố Chi đứng bật dậy, quát. Trên mặt hắn lúc này không còn chút ý cười nào, vẻ nghiêm túc vô cùng dọa người.
Liễu Tửu bị dọa ngậm miệng, lời sau đó toàn bộ kẹt lại trong cổ. Trên gương mặt mỹ lệ tràn đầy sợ hãi, sau đó lại biến thành uất ức, vô cùng uất ức.
“A Tửu, Thái Hành bây giờ đã không còn là Thái Hành trước đây nữa.” Chúc Cố Chi hòa hoãn biểu tình nói.
Liễu Tửu quay phắt đầu đi, nén lại dòng lệ trong mắt, cường ngạnh nói: “Ta hiểu. Nhưng hành vi của sư huynh gần đây khiến ta không thể không hoài nghi, có phải huynh cũng không còn là Chúc Cố Chi ngày trước nữa.”
Nói xong Liễu Tửu xoay người, chạy khỏi doanh trướng.
Chúc Cố Chi há miệng, cuối cùng cười khổ nhìn Liễu Tửu đi mất. Hắn quả thật đã không còn là Chúc Cố Chi trước kia nữa, thân bất do kỷ, tâm cũng bất do kỷ.
Thoáng trầm mặc, sắc mặt Chúc Cố Chi nghiêm lại, tới trước bàn nhấc bút viết: Tả Khâu thân khởi.
Tả Khâu tiện tay ném hai bức thư lên bàn, con mắt còn nguyên vẹn chuyển nhìn Hàn Không.
Đôi môi mỏng mở ra: “Ta rất rảnh?”
Hàn Không mấp máy môi, cuối cùng thấp giọng nói: “Đại nhân rất bận.”
“Hử?” Tả khâu mỉm cười bình tĩnh nói: “Vậy tại sao chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng đưa tới chỗ ta? Chút chuyện nhỏ như vậy ngươi cũng không thể xử lý sao?”
Hàn Không cúi đầu nói: “Chúc đại nhân và Phương Hiền Thanh đều gửi khẩn cấp. Ta cho rằng…”
“Ngươi cho rằng? Cho rằng của ngươi chính là để Diệp Vu Thời nhổ sạch sẽ thế lực của chúng ta ở đại lục Hoang Mạc, rồi chạy về Thái Hành như chó nhà có tang. Cho rằng của ngươi chính là để Diệp Vu Thời cướp đi thứ đó ngay dưới mí mắt ngươi.” Tả Khâu thờ ơ nói, sau đó chỉnh lại tay áo.
Hàn Không lập tức quỳ một gối, trầm mặc không nói. Hắn vừa quỳ, vết thương trên lưng lại nứt ra.
Tả Khâu lạnh mắt nhìn, chậm rãi nói: “Nói với Chúc Cố Chi, dùng tù binh Côn Luân đổi hai người. Một là Tiêu Vân Dật, người khác là Phương Khác.”
Hàn Không vẫn cúi đầu, nhưng đôi môi mím thành đường thẳng lại giãn ra, sau đó thấp thỏm nói: “Đại nhân, này… chỉ sợ Côn Luân sẽ không đồng ý dùng Phương Khác để đổi.”
Tả Khâu cười, chậm rãi nói: “Lần đầu tiên không đồng ý, giết một nửa. Lần thứ hai không đồng ý lại giết một nửa. Y sẽ đồng ý.”
Hàn Không gật đầu đáp vâng.
Tả Khâu lại nói: “Thân phận người đội đấu lạp trên Thiên Sơn ngươi đã tra ra chưa?”
Hàn Không lắc đầu: “Người này vô cùng thần bí, ngay cả trong phái Thiên Sơn cũng chưa có ai từng thấy chân dung của hắn. Chỉ biết người này là nam không phải nữ, tám năm trước đột nhiên xuất hiện trên Thiên Sơn. Thương Nhược Tuyết rất phục tùng hắn, ngay cả chưởng môn cũng tránh hắn ba phần.”
“Phí lời.” Tả Khâu liếc mắt nhìn Hàn Không. Suy tư một lát mới nói: “Phái người đưa thư cho Thiên Sơn, bảo họ xuất chút lực, đừng vọng tưởng ngư ông đắc lợi.”