Chương 175: An nhàn thoải mái 1
Linh lực trong kinh mạch vô cùng thuận theo, mà hai luồng kiếm ý trong đan điền ở chung không tồi. Phương Khác sờ mi tâm, dấu ấn kiếm ý ở thượng đan điền đã biến mất không thấy, mà huyết mạch năm mươi tộc cũng không còn tồn tại. Nhất thời, thanh đao luôn treo trên đầu y như đã được người tháo xuống. Phương Khác cảm thán chẳng qua cũng chỉ trong một thoáng.
Lúc này Thái A và Diệp Vu Thời đã bay tới chỗ y.
“Mau! Bọn họ muốn đi, giữ họ lại.” Liễu Tửu hạ lệnh, vút vút vút tiếng mũi tên chấn động vang vọng đất trời.
Không có nửa điểm do dự, ba người đồng thời phi thân lao tới một hướng.
Phương Khác rút kiếm ra chém, kiếm này, là kiếm đầu tiên khi y đã thành nguyên anh, kiếm ý no đủ, kiếm thế thông thuận cực điểm.
Nhất triều nhất tịch.
Đây là thức thứ nhất của Sâm La kiếm quyết.
Chất phác như lần đầu tiên y vung ra, nhưng so với lúc trước đã tự nhiên hơn.
Nhưng lần này kiếm mang xuất hiện lại không còn như sóng lớn cập bờ, hồi vị không ngừng. Chẳng qua là một đạo kiếm mang đơn độc mà thôi, kiếm mang này vạch ra một đường cung giống như ánh trăng cong cong. Tất cả kiếm ý đều ngưng tụ trong vầng trăng khuyết đó.
Nơi trăng khuyết chiếu tới, thế như chẻ tre.
Thuẫn nứt vỡ, chiến xa bị chém thành hai nửa không chút lưu tình. Trong chớp mắt vòng vây chặt chẽ của phái Thái Hành đã bị phá ra một lỗ hỏng.
“Kiếm ý của nhữ càng thêm no đủ.” Thái A nhàn nhạt nói.
Cùng lúc này, Diệp Vu Thời gác tay lên kiếm Phương Khác đang cầm, nhẹ đè xuống, giống như an ủi lại tựa như ngăn cản.
Cũng chính vì Phương Khác đối với Diệp Vu Thời hoàn toàn không phòng bị, mới để Diệp Vu Thời dễ dàng chạm vào tay cầm kiếm như vậy.
“Đúng, có lẽ đây mới là Sâm La kiếm quyết chân chính.” Phương Khác híp mắt đáp lại Thái A một câu. Lúc này mới phát giác, toàn thân Diệp Vu Thời ướt đẫm, chỗ tay áo có vô số lỗ thủng. Diệp Vu Thời vậy mà không tránh mưa, hắn đối diện với thế công của gần ngàn người, phải thừa nhận áp lực rất lớn. Phương Khác nắm chặt ngón tay lạnh lẽo của Diệp Vu Thời.
Khi nhìn sang Thái A, phát giác Thái A cũng giống như thế.
“Bạch nhãn lang, ngươi lần này thật thê thảm.” Phương Khác hơi nhướng mày, trêu đùa.
Thái A nhìn Phương Khác bị vết máu cộng thêm vết bẩn phủ kín gần như không thấy rõ mặt, một thân y phục như vải rách vậy mà hoàn toàn không chút tự giác. Hắn lạnh lùng nhếch môi, phát ra một tiếng cười lạnh.
Trong lúc nói chuyện, Phương Khác không phát giác Thái A và Diệp Vu Thời nhìn nhau một cái. Mũi nhọn trong ánh mắt đó, so với kiếm ý còn sâu hơn.
Mấy câu này chẳng qua chỉ phát sinh trong thoáng chốc.
Tu sĩ phái Thái Hành trào tới như thủy triều, muốn ngăn cản bọn họ. Trên chiến trường, một cường giả quả thật không thể thao túng chiến cục, cũng không cách nào chính diện đối kháng. Nhưng đó là trên chiến trường, đó là đối diện mấy chục vạn tu sĩ. Có người từng nói, một ngàn tu sĩ trúc cơ sẽ có thể nghiền chết tu sĩ nguyên anh. Vạn tu sĩ trúc cơ có thể càn quét dưới phân thần. Nhưng kết luận này xây dựng trên việc tu sĩ cấp cao không bỏ chạy, và trên cơ sở chết dần. Nhưng nếu muốn chạy, vậy thật sự quá dễ dàng. Trừ khi bên mình có tu sĩ cùng cảnh giới, hoặc cảnh giới cao hơn mới có thể cản được.
Liễu Tửu chặn trước mặt ba người, không lấy ra phù chú nàng sở trường nhất. Vì nàng hiểu trước mặt Diệp Vu Thời chế phù không cần nghi ngờ là tự tìm khổ.
Nàng vung roi ra, không đánh Thái A vốn mạnh nhất bây giờ yếu nhất, cũng không phải đánh lên Diệp Vu Thời đã đè bẹp nàng ở trên phù đạo.
“Đồ lưu manh ngươi!”
Phương Khác tránh khỏi roi của Liễu Tửu, biểu cảm như vừa bị quất một roi. Cái gì gọi là lưu manh? Y lưu manh hồi nào?
Diệp Vu Thời khẽ híp mắt, nhìn Phương Khác.
Phương Khác vô tội chớp mắt, đợi sau khi nhìn rõ người vung roi là Liễu Tửu, biểu tình Phương Khác mang theo chút lúng túng. May mà vết bẩn trên mặt đã giúp y che giấu biểu tình mới không lộ ra cái gì.
Hiển nhiên, y đã nhớ ra đối phương là ai. Dáng vẻ Liễu Tửu gục trên đầu gối y đẫm lệ khóc y vẫn còn nhớ, nếu không phải lúc đó y giả trang quá tốt chỉ sợ đối phương đã nhào vào lòng y.
“Ngươi nhận nhầm người rồi.” Phương Khác nhàn nhạt nói, sau đó trở tay búng ra, cản được Liễu Tửu, rồi bay ngang qua người nàng.
Liễu Tửu lại sửng sốt, biểu hiện của Phương Khác quá thản nhiên quá nghiêm túc… có một thoáng nàng quả thật nghiêm túc suy nghĩ có phải mình đã nhận sai người không. Đợi khi nàng hoàn hồn, chỉ thấy ba người đó đã phá mở vòng vây, chớp mắt biến mất khỏi vùng núi.
Liễu Tửu ngẩn người nhìn roi trong tay mình, đúng lúc thấy linh thạch khảm dưới đất đã mất đi ánh sáng. Nàng sầm mặt vung roi quất lên linh thạch, quất nó thành bột phấn.
“Phương Khác! Đừng để ta gặp lại ngươi lần nữa.”
Trong một biển trúc, ba bóng người vụt qua, mang theo một cơn gió nhẹ.
Phương Khác nhíu mày quay đầu nhìn lại: “Cảm giác rất không đúng, các ngươi không cảm thấy quá dễ dàng sao?” Y chưa từng quên, đây là trên địa giới của ai. Phái Thái Hành chỉ phái ra gần ngàn người và một Liễu Tửu, đây không giống tác phong của phái Thái Hành.
Diệp Vu Thời vuốt phẳng y sam nhăn nhúm, nhíu mày nhưng không nói gì. Quả thật nói không thông, nếu Liễu Tửu đã thông tri tăng viện, vậy Thái Hành sau khi biết tuyệt đối không thể khinh suất thế này. Ít nhất Chúc Cố Chi tuyệt đối sẽ không ngồi yên không quản, chuyện bất thường ắt có trá.
“Chúng ta nên cách chỗ này càng xa càng tốt.” Phương Khác nói.
Nói xong y lại phát hiện hai người kia hình như không ai đáp lại.
Diệp Vu Thời nhìn Thái A, đáy mắt thản nhiên từ cao nhìn xuống, nụ cười mỉm của hắn rất lạnh. Mà Thái A thì đơ ra như khúc gỗ.
Sát ý lan tràn ra, trên cành trúc mọc nghiêng ra chắn trước vai Diệp Vu Thời phủ lên lớp hàn sương.
Thái A nhíu mày, tuy hắn đã hiểu sự ghen tỵ của Diệp Vu Thời từ đâu mà đến. Như trong sách đã nói, giữa đạo lữ chân chính ắt hẳn không thể dung được người thứ ba. Nhưng hắn vẫn không cách nào lý giải phẫn nộ mà Diệp Vu Thời nói. Đối với hắn mà nói phẫn nộ này đến không có chút đạo lý nào, không vết tích để truy tìm. Mà những tình cảm này rốt cuộc tới từ đâu?
Hơn nữa hẹn định giữa hắn và Phương Khác liên quan gì đến Diệp Vu Thời? Tại sao Diệp Vu Thời phẫn nộ, dựa vào cái gì mà phẫn nộ? Phẫn nộ lại là một cảm xúc như thế nào?
Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một cái, sau đó bình tĩnh nhìn Thái A: “Đừng nghĩ, đừng suy tư, ngươi không cần.”
Đây là lần thứ hai Diệp Vu Thời nói với Thái A câu nói đồng dạng. Trong câu nói này, bao hàm rất nhiều hàn sương người khác không thấy được. Thái A không phải người, Thái A không có tình cảm, hắn chỉ là kiếm linh mà thôi. Kiếm linh thì không cần suy tư, không cần phải lý giải tình cảm. Vì bản thân nó chỉ là một thanh kiếm lạnh băng mà thôi.
Nhưng đối với Thái A mà nói, hắn vốn là kiếm linh, lại không phải là kiếm linh thuần túy, hắn có ký ức bình sinh của Cốc Lương Thương, có chấp niệm của Cốc Lương Thương. Bây giờ nếu hắn đã sinh ra những cảm xúc không thể lý giải, nghĩa là hắn đã có tình cảm.
Như thế, Diệp Vu Thời lại muốn hắn làm vật chết. Đây chính là khinh thị lớn nhất dành cho hắn. Hắn làm sao có thể tiếp nhận?
Thoáng cái, cành trúc nhiễm hàn sương trên vai Diệp Vu Thời vô thanh vô tức gãy mất, sau đó đánh lên mu bàn tay Phương Khác đang gác trên vai Diệp Vu Thời. Chỗ gãy của cành trúc rất sắc.
Diệp Vu Thời đưa tay muốn phủi đi lá trúc trên mu bàn tay Phương Khác, ngăn cản lời Phương Khác muốn nói.
“Hiện tại là chuyện giữa huynh và hắn, đệ đừng xen vào. Nếu không đợi lát nữa đến chuyện giữa đệ và hắn, huynh cũng sẽ xen vào. Tuy hiện tại chúng ta không nên rảnh rỗi như vậy, nhưng dù sao cũng có thể tranh thủ chút thời gian, giải quyết một vài chuyện nên sớm giải quyết.” Nói xong Diệp Vu Thời nhăn mày, hắn phát giác đối với Phương Khác hắn luôn có thể nói nhiều lời dư thừa, rõ ràng điều hắn giỏi không phải là nói.
Phương Khác yên lặng, y không biết tại sao hai người này lại như thế, y nghĩ với tình hình lúc này nên hòa bình mới đúng. Nhưng nếu Diệp Vu Thời đã nói vậy, tất nhiên chuyện có nguyên nhân. Cho nên y đưa tay ý bảo hai người cứ tùy ý. Nếu không còn có thể thế nào?
Phương Khác có chút đau đầu, nguyên nhân Vu Thời thế này y mơ hồ hiểu được một chút. Cũng vì hiểu mới đau đầu. Lúc trước khi Thái A lấy dấu ấn kiếm ý giày vò y, không chút lưu tình. Mà ngay từ đầu, giữa hai người họ chính là quan hệ bức ép và thỏa hiệp. Nhìn từ góc độ của Diệp Vu Thời, hắn tức giận cũng đúng. Nếu có người dám đối đãi với Vu Thời như vậy, y nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Nhưng, giữa y và Thái A, không phải quan hệ đối lập thuần túy, cũng không chỉ là quan hệ thỏa hiệp như mới đầu. Nhiều năm như thế, bầu bạn với nhau. Nói là bằng hữu cũng là chuyện rất bình thường.
Diệp Vu Thời bình tĩnh nhìn Thái A, sắc mặt hắn không còn tươi cười như thường, hắn chỉ rất bình tĩnh nói: “Ba chuyện dấu ấn kiếm ý, địa cung, Sâm La kiếm quyết, đủ cho ta giết ngươi rất nhiều lần.”
Hắn chưa từng quên, Thái A ban cho Phương Khác cái gì. Trong tiểu viện ở đại lục Thanh Hoa nơi cách hắn một bức tường, Thái A khiến Phương Khác trọng thương. Phương Minh Viễn đặt dấu ấn kiếm ý, cũng dùng máu năm mươi tộc phong ấn dấu ấn kiếm ý. Dù sao Phương Minh Viễn không muốn khiến nhi tử duy nhất của mình bị dấu ấn kiếm ý giày vò thành người điên. Mà người chân chính có thể phát động dấu ấn kiếm ý chỉ có thể là Thái A.
Cho nên hắn phẫn nộ.
Lợi và hại của Sâm La kiếm quyết đủ hủy đi Phương Khác. Mà Thái A biết rõ như thế nhưng vẫn làm, cho nên hắn phẫn nộ.
Hắn từng nói cảm xúc phẫn nộ này có lúc không hề có ý nghĩa. Khi bọn ngũ thúc chết trước mặt hắn, bị tu hành giả tùy ý trêu đùa, hắn cũng phẫn nộ, cực độ phẫn nộ, nhưng vô dụng.
Nhưng hậu quả mang tới sau cảm xúc phẫn nộ lại cực kỳ đáng sợ. Vì những tu hành giả năm đó từng người từng người bị hắn tìm ra, sau đó chết.
Cho nên Thái A cũng phải trả giá cho sự phản bội và lừa gạt của mình.
Điểm này Thái A và hắn, đều biết rõ.
Thái A khẽ nhíu mày, hắn chưa từng cảm thấy những hành vi của mình là sai. Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao Diệp Vu Thời lại sinh ra phẫn nộ. Còn cả… thỉnh thoảng hắn cũng tự hỏi bản thân, lặp lại lần nữa hắn có lấy Sâm La kiếm quyết ra không.
Hắn không thể lý giải tại sao bản thân mình sẽ suy nghĩ như vậy.
Vì thế đối diện với hai câu nói bao hàm sát ý của Diệp Vu Thời, hắn giữ trầm mặc.
Mà Diệp Vu Thời nói xong câu này liền không nói nữa. Hắn không muốn nói nữa, hôm nay hắn đã nói quá nhiều rồi. Hành động càng có sức nặng hơn ngôn ngữ. Diệp Vu Thời nhìn Phương Khác một cái, hắn biết lúc này cho dù bọn họ có rảnh rỗi cũng không thể đánh nhau.
Vì thế hắn lùi hai bước, ý bảo hai người họ nói.
Phương Khác tiêu hóa tin tức trong lời Diệp Vu Thời một lúc. Y hơi xuất thần, đây là lần đầu tiên Diệp Vu Thời biểu hiện sự xem trọng cực độ dành cho y. Xem trọng đến mức không cho phép bất cứ ai dồn y vào hiểm cảnh.
Sau đó Phương Khác lại nhớ ra Diệp Vu Thời nhắc đến Sâm La kiếm quyết. Y bất giác nhẹ thở ra một hơi. “Kỳ thật không có gì để nói.”
Ràng buộc giữa y và Thái A đã mở, lúc trước có lẽ còn rất nhiều lời muốn nói, chẳng hạn dấu ấn kiếm ý chịu sự khống chế của Thái A, bọn họ đều thầm biết rõ, chẳng qua không đâm thủng mà thôi. Thái A cần y nhanh chóng tăng cao tu vi, vì thế liền có cái gọi là dấu ấn kiếm ý không chịu khống chế. Lúc đó y quả thật nghẹn khí, nghĩ phải làm sao bức chết Thái A.
Sau đó thì dần xem nhẹ, chung quy y không điên cũng không chết, cứ xem như trả nợ thay cha của ‘Phương Khác’, dù sao là Phương Minh Viễn nhốt Thái A trong trận khiến Thái A mất đi tự do, ngày ngày đêm đêm chịu nỗi khổ liệt hỏa thiêu đốt. Hơn nữa về sau, Thái A không còn làm thế nữa… được rồi, đó là vì y đã luyện Sâm La kiếm quyết, tự nhiên không cần lo lắng vấn đề tốc độ tu hành.
Mí mắt dày rậm của Thái A rũ xuống với một tư thế có thể nói là khôn khéo, môi mỏng lại kéo ra cười lạnh một tiếng: “Vốn dĩ chuyện này chỉ là một cuộc giao dịch giữa ngô và nhữ. Nay giao dịch đã hoàn thành, ngô và nhữ tự nhiên không còn gì để nói.”
“Ha.” Phương Khác cũng đồng dạng cười lạnh một tiếng: “Cười lạnh em ngươi chứ cười lạnh, ngươi là học theo ta đúng không.”
Nói xong Phương Khác nhíu mày: “Thật ra ta có hai chuyện muốn hỏi ngươi, chuyện thứ nhất chính là tuy ta hiểu chuyện nhận chủ là một cái hố, nhưng rốt cuộc là hố như thế nào?”
Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài màu bạc của Thái A bay phất phới, hắn chậm rãi lại bình thản nói: “Đạo đúc lại Thái A, dù sao cũng nghịch lại thiên hòa. Huyết tế mà thành, sát khí và oán khí trong kiếm càng lúc càng lớn. Nếu nhữ kết khế ước với ngô, nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Đánh mất tâm trí.”