Chương 21: Kinh thiên nhất kiếm
Khác với Phương Khác, sau khi vào đây Diệp Vu Thời đến một vùng biển mây, biển mây xinh đẹp như mộng như ảo.
Không ngờ lại là [Tam Huyễn Thiên], đầu ngón tay Diệp Vu Thời xuất hiện một ngọn lửa trong suốt, tâm lửa là băng lam quái dị. Những đám mây dày đặc đó vừa chạm đến ngọn lửa đã hóa thành sương mưa biến mất tăm.
Quả nhiên là [Tam Huyễn Thiên], chỗ này tuyệt đối không phải là di phủ nhân tộc hai ngàn năm trước gì cả. [Tam Huyễn Thiên] là bí pháp của yêu tộc.
Tam thiên đại trận chia ra là [Vụ Huyễn Thiên], [Vũ Huyễn Thiên], [Vân Huyễn Thiên], nhưng không phải là ảo trận, mà là một không gian tồn tại chân chính.
Diệp Vu Thời không có biểu cảm gì, nhìn như nhẹ nhõm thực chất là bảo trì cảnh giác cao độ, con mắt hẹp dài tràn đầy lãnh liệt. Đây là bí pháp nổi tiếng yêu tộc được ghi chép trong thẻ ngọc liên quan đến yêu tộc trong nhẫn Nạp Hư mà hắn lấy được tại bí cảnh Côn Luân.
Nhưng nếu muốn phát động Tam Huyễn Thiên thì nhất định cần phải có yêu tộc chủ trì, xem tình huống này, dường như [Tam Huyễn Thiên] không có tính công kích.
Đột nhiên truyền đến tiếng binh khí va nhau, Diệp Vu Thời đi về hướng âm thanh truyền tới.
Là Hộ Lạc và Tả Khâu. Qua một kích, hai người đối kháng, bàn bát quái trên tay Tả Khâu xoay chuyển, tập kích không thành mà trên mặt hắn vẫn không có vẻ tiếc nuối gì, dường như sớm đã dự liệu được Hộ Lạc có thể phá được chiêu đó, thậm chí còn mỉm cười nhàn nhạt.
“Diệp huynh, thật trùng hợp. Di phủ lớn như thế, chúng ta lại có thể tương ngộ tại đây, không thể không nói đó là một loại duyên phận.”
Tả Khâu nhìn sang một hướng khác.
Trong mây mù dày đặc, thứ xuất hiện đầu tiên là một đôi giày hình đám mây, sau đó Diệp Vu Thời mới xuất hiện. Bị Tả Khâu phát hiện hắn không cảm thấy kinh ngạc, dù sao hắn không sử dụng [Ảnh Bích].
Mà Hộ Lạc vừa thấy Diệp Vu Thời đã thu liễm sát khí, mũi kiếm chạm đất. Hai người nhìn nhau một cái, trong mắt Hộ Lạc lóe qua ý cười.
Diệp Vu Thời khẽ nhíu mày, chỉ pháp như hoa, năm ngọn lửa màu băng lam lập tức bắn về phía Tả Khâu, sát cơ tất lộ.
Tả Khâu giật mình, hắn căn bản không ngờ Diệp Vu Thời lại trực tiếp xuất thủ không nói tiếng nào như vậy.
Hắn lại không biết, Diệp Vu Thời không giống những đệ tử nội môn Côn Luân mà hắn từng gặp, trước khi ra tay còn phải chào hỏi một tiếng.
Tả Khâu nhìn năm đốm lửa quái dị đó, cảm giác nguy cơ khiến hắn sợ hãi. Hắn không dám xem thường năm đốm lửa đó, vội phóng bàn bát quái ra.
“[Càn Tam Liên]” Tả Khâu chắp tay thành hình chữ thập.
Bàn bát quái nhanh chóng xoay chuyển, hình thành một màn bảo vệ nửa hình tròn úp ngược, che kín Tả Khâu bên trong. Trên nửa hình tròn xuất hiện ba hình bát quái, nên có tên là [Càn Tam Liên].
Đốm lửa đụng thẳng lên màn bảo hộ, nhưng không bị tắt, mà chảy ra như nước, lặng lẽ cháy trên màn bảo hộ.
Mặt Tả Khâu tái đi, khóe môi rỉ máu. Không ngờ được ngọn lửa này lợi hại như thế, có thể thiêu đốt màn bảo hộ của hắn.
Tả Khâu giao năm ngón tay lại: “[Khôn Lục Đoạn]”
Màn bảo vệ biến mất, vô số bàn bát quái bay ra, từng cái đánh lên năm đốm lửa, Diệp Vu Thời vung tay, đốm lửa trở về tay hắn, đã nhỏ đi một nửa.
Hộ Lạc vung kiếm kín không lộ gió, những bàn bát quái kia đều bị kiếm cản lại.
Tả Khâu khẽ nhếch môi, ngón tay vung lên, thế công càng lúc càng mãnh liệt, Hộ Lạc liền trở nên cố sức, chỉ có thể bảo vệ bộ phận quan trọng, trên người lập tức xuất hiện không ít vết máu.
Bộ pháp dưới chân Diệp Vu Thời vô cùng quái dị, có thể đi xuyên suốt trận bát quái dày đặt như thế, nhẹ nhàng như đi xuyên hoa hồ điệp, tuy trên người vẫn bị những bàn bát quái kia đả thương, nhưng không trở ngại tốc độ tiến tới của hắn.
Sắc mặt Tả Khâu đại biến, Diệp Vu Thời đã cách hắn không đến năm bước.
Diệp Vu Thời đưa tay ra, chắp hai ngón tay lại, động tác này nhìn thì chậm chạp vô cùng, ưu nhã lại còn lộ ra vị đạo không thèm bận tâm.
Nhưng Tả Khâu lại có thể cảm giác được nguy cơ chưa từng có. Nguy cơ to lớn làm hắn rợn tóc gáy, linh lực trong người nhanh chóng vận chuyển.
“[Chấn Ngưỡng Vu]” Bên môi Tả Khâu tràn ra máu tươi, chiêu này hắn chưa từng sử dụng, [Bát Quái Ly Thiên quyết] của hắn chỉ mới luyện đến tầng thứ hai. Mà vừa rồi hắn đã đột phá. Tầng ba, [Chấn Ngưỡng Vu].
Diệp Vu Thời nhẹ điểm lên ngực Tả Khâu, từng tầng sóng gợn lăn tăn chậm rãi khuếch tán từ điểm đó.
Nếu một phát điểm đó của Diệp Vu Thời là nhẹ nhàng thoải mái, thì một kích của Tả Khâu là khó khăn cố sức.
Nhưng, bàn bát quái của Tả Khâu thoáng cái chặn trước ngực, hơn nữa phát ra sóng khí như bài sơn đảo hải quanh người. Diệp Vu Thời vội điểm mũi chân, nhảy vọt ra sau, nhưng quá trễ, Hộ Lạc vung kiếm, cũng chỉ có thể khiến sóng khí ngừng lại chưa được một giây. Sóng khí dùng tốc độ mắt thường thấy được trào lên va vào Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời bị đánh bay, chìm vào biển mây.
Tả Khâu cũng chẳng tốt đến đâu, lúc ngàn cân treo sợi tóc được bàn bát quái cản lại, hắn di động không đến một cm, mà lỗ máu vốn nên xuất hiện ngay ngực trái của hắn đã dời xuống dưới sườn trái, hắn cảm thấy nếu không dời đi một cm đó, tim của hắn đã bị đâm một lỗ.
Không ngờ phái Côn Luân còn có cao thủ thế này, lần đó thấy được thân thủ của Diệp Vu Thời trong bí cảnh Côn Luân, hắn đã nắm chắc trong mười chiêu có thể giết chết Diệp Vu Thời, vậy mà hiện tại thân thủ Diệp Vu Thời triển hiện ra lại khiến hắn cảm thấy nguy cơ cực độ.
Lẽ nào lúc đó Diệp Vu Thời vẫn còn thừa sức, thân thủ đó là dùng để mê hoặc người khác? Trong tình huống phải một chọi hai, thân bị trọng thương, mà còn che giấu thực lực của mình. Người này có thể nói là vô cùng đáng sợ, hay là nói trong thời gian ngắn ngủi kia Diệp Vu Thời đã tăng thực lực được nhiều như vậy? Thế thì chính là thiên tài ngàn năm khó gặp.
Bất kể thế nào, Diệp Vu Thời này không thể lưu. Hắn không thể lưu lại một nhân vật nguy hiểm như thế cho phái Thái Hành, huống chi hiện tại người này đã là kẻ địch của Thái Hành. Tả Khâu vội lướt về hướng Diệp Vu Thời đã bay đi, sát khí trong mắt làm người khác không rét mà run. Hôm nay Diệp Vu Thời nhất định phải chết.
“Ngươi muốn đi đâu?” Hộ Lạc chống kiếm cản trước mặt Tả Khâu, mũi kiếm chỉ thẳng vào Tả Khâu.
Tả Khâu lạnh lùng hừ: “Không tự lượng sức, ngươi cho rằng dựa vào ngươi có thể cản ta sao?”
Hiện tại Tả Khâu không còn kiên nhẫn và thời gian, hắn chỉ một lòng muốn giết chết Diệp Vu Thời.
Mà bên phía Diệp Vu Thời, đúng như dự liệu không có đau đớn khi bị rơi xuống đất, mà trực tiếp xuyên qua tầng mây.
Diệp Vu Thời hoàn hồn lại, phun ra một búng máu, biến đổi tư thế giữa không trung, rút phi kiếm ra, ổn định đáp xuống. Sau đó không thấy tầng mây nữa, trời đất như biến sắc, cuồng phong bạo vũ, sấm giần chớp giật. Diệp Vu Thời vội đáp xuống đất lăn một vòng, tránh khỏi một tia chớp thô như ngón tay. Tia chớp đó bắn xuống đất, tạo một hang động cực sâu lớn cỡ ngón tay, sâu không thấy đáy.
Ngay cả một người tâm chí kiên định như Diệp Vu Thời cũng không khỏi sợ hãi, nếu tia chớp này đánh lên người, chỉ sợ ngay cả tu sĩ kỳ kim đan cũng không thể chống lại.
Xem ra chỗ hắn rơi xuống có lẽ là điểm tựa của [Vân Huyễn Thiên], cho nên xuyên qua [Vân Huyễn Thiên] đến [Vũ Huyễn Thiên].
Nhưng rõ ràng [Vũ Huyễn Thiên] đã phát động tính công kích. Diệp Vu Thời che ngực, kích này khiến hắn gãy ba cái xương sườn. Diệp Vu Thời nhìn bầu trời qua màn mưa, mắt hơi trừng lên.
Giữa không trung, chớp điện đan nhau thành một cái lưới lớn, có ba tu sĩ đang đấu pháp, thân pháp nhanh như chớp điện, linh quang phát ra từ các loại thuật pháp rọi sáng một vùng trời.
Lúc này Diệp Vu Thời mới phát hiện ba người đó đang tranh đoạt một cái bình nhỏ màu lục.
[Vũ Hồ]! Khó trách [Vũ Huyễn Thiên] sẽ phát động, thì ra là có người tìm được linh bảo làm mắt trận, [Vũ Hồ].
Hiện tại tình trạng của Phương Khác cũng không tốt lắm, y bị dây mây bao lại, tạo thành hình cầu. Mà mưa kim vẫn không ngừng tấn công y, dây mây ngoài cùng nhanh chóng khô héo, mà dây mây bên trong thì nhờ linh lực của Phương Khác thúc đẩy mới mọc mới.
Năm lá bùa Diệp Vu Thời cho y, trong một canh giờ ngắn ngủi đã dùng một lá.
Chết tiệt, mưa kim gì thế này, sao lại có lực công kích mạnh như thế, phải biết dây mây của y ngay cả tu sĩ kỳ kim đan cũng không thể phá được, nhưng đối diện mưa kim này lại không chịu nổi một kích, hệt như giấy. Đầu Phương Khác đổ đầy mồ hôi, nếu dùng sạch linh lực, y có thể tưởng tượng ra kết cục của mình, vạn kim xuyên tim còn tốt. Mưa kim dày đặt thế này, y chỉ sợ mình sẽ biến thành cái sàng.
“Ban cho nhữ khả năng bất bại. Nhữ có nguyện ý?”
Bên tai vẫn truyền đến thanh âm xa xăm của Thái A, y gắng sức bao lâu, âm thanh này liền quấn lấy y bấy lâu. Mỗi lần Phương Khác đều cảm thấy mình đang dao động.
Nói không chừng, đợi lát nữa y sẽ đáp ứng Thái A. Hiến tế cho kiếm.
Nhưng y không cam tâm! Phương Khác y đời này hận nhất bị người ép buộc. Mà lúc này dị biến phát sinh, nếu Phương Khác có thể nhìn thấy y sẽ phát hiện màn mưa liên miên trước đó đã biến thành mưa như trút nước, mà trên không trung bắt đầu đan xen chớp điện. Mưa kim mảnh đột nhiên biến thành trường kiếm, trên cả vạn trường kiếm đâm về hướng cầu mây.
Phương Khác cảm nhận được áp lực thoáng chốc tăng lên gấp trăm lần, y vội lấy ra lá bùa thứ hai, nhưng bùa chú cháy sạch với tốc độ nhìn thấy rõ ràng. Y liên tục lấy ra ba lá còn lại, cũng dùng sạch cực nhanh.
Thấy lá cuối cùng cháy chỉ còn một góc. Phương Khác hoảng hốt nghĩ đại khái mình sắp chết rồi.
“Tại sao không đáp ứng? Nhữ sẽ chết. Chết rồi thì cái gì cũng không còn. Mà nếu nhữ sống, tất cả đều có thể. Sống, mới có hy vọng không phải sao?” Thái A nói xa xăm, trong đầu Phương Khác xuất hiện một đôi mắt ảm đạm không ánh sáng.
“Trình độ thuyết phục của ngươi tăng lên rồi… nói cũng có chút đạo lý đó.” Phương Khác khổ sở chống đỡ, thậm chí có thể cảm giác được cơn nóng cháy truyền đến trong kinh mạch, cảm giác như bị thiêu đốt đó y không hề xa lạ. Tình trạng linh lực trong kinh mạch bị rút sạch đó y đã trải nghiệm mấy lần rồi.
“Ta không nguyện ý, không nguyện ý, không nguyện ý, không nguyện ý! Mẹ ngươi, nghe rõ chưa! Ta không nguyện ý! Muốn chết thì chết! Ngươi lải nhải làm quái gì, hiến tế hiến tế. Nhân cháy nhà hôi của, ngươi biến đi!” Phương Khác cắn răng, kinh mạch phồng lên muốn nứt, gần như đứt thành từng khúc, đau đớn kịch liệt làm Phương Khác mấy lần suýt hôn mê.
Mà ở nơi Phương Khác không nhìn thấy, mạng điện đan xen ngoài cầu mây, một tia chớp thô như cánh tay nữ tử đang đánh vào cầu mây.
Toàn thân Phương Khác thấm mồ hôi, như mới chui ra từ đáy nước, đau đớn kịch liệt khiến đầu óc y trở nên trắng xóa.
Tại một nơi rất xa xôi, tựa hồ truyền đến tiếng thở dài của Thái A.
“Nhữ quá yếu, sẽ chết. Nhưng nhữ vẫn chưa thể chết. Kẻ có dấu ấn, nhữ quá ngoan cố.”
Diệp Vu Thời liễm khí, phát động [Bích Ảnh]. Nhìn đấu pháp của ba tu sĩ kia, con ngươi co rụt lại, kiếm ý thật mạnh.
Chỉ thấy [Vũ Hồ] kia đột nhiên thoát khỏi tay tu sĩ, xoay chuyển nhỏ giọt giữa không, mà kiếm ý ngập trời kia là do [Vũ Hồ] phát ra.
Ba tu sĩ kinh sợ không yên, không dám tùy tiện hành động. Kiếm ý thuần túy mà cường đại thế này, chỉ có kiếm tu chí cường mới có thể phát ra, lẽ nào có kiếm tu nhìn trúng [Vũ Hồ]? Ba người đều nghĩ như thế. Nhưng nếu có kiếm tu lợi hại cỡ này, sao lại vừa mắt một Vũ Hồ nho nhỏ. Ba người không hẹn mà cùng lùi ra sau, đồng thời phun ra một ngụm máu.
Cả ba sợ hãi khó hiểu, kiếm ý quá mạnh. Chỉ riêng kiếm ý đã khiến cả ba bị trọng thương, lẽ nào là kiếm tu kỳ nguyên anh? Cả ba nhìn nhau một cái, vốn trước đó là đánh nhau ngươi chết ta sống bây giờ lại cùng ngự pháp bảo chạy về một hướng. Hướng đó là điểm tựa của [Vũ Huyễn Thiên], có thể thoát ly [Tam Huyễn Thiên] tại đó.
Mà Diệp Vu Thời thì chậm một bước, vốn đã bị trọng thương, bây giờ lại còn bị kiếm ý đả thương.
Chỉ thấy [Vũ Hồ] đột nhiên lặng yên chậm rãi tan ra, nếu là nổ còn đỡ, nhưng đây là tan biến một cách quái dị. Kiếm đó bá đạo cỡ nào, một linh bảo ngũ phẩm như [Vũ Hồ] mà ngay cả mảnh vỡ cũng không còn.
Diệp Vu Thời trợn to mắt, thấy một người cầm kiếm đứng trên không, chém một kiếm xuống. Diệp Vu Thời biết, kiếm đó đã chém xuống từ lâu, mà hiện tại thứ hắn thấy chỉ là hư ảnh mà thôi. Cả [Vũ Huyễn giới] này chậm rãi nứt ra từ mũi kiếm, bị chém làm hai nửa.
Cảnh giới cỡ này!
Người đó quay đầu, biểu cảm luôn ung dung của Diệp Vu Thời cũng biến đổi. Phương Khác, thế nhưng lại là Phương Khác.
Lúc này, tất cả tu sĩ đang hãm trong [Tam Huyễn Thiên] đều kinh sợ, kiếm khí cường đại chém mở cả [Tam Huyễn Thiên]. Kiếm ý bá đạo ngập trời làm người ta cảm thấy nghẹt thở.
Đám người Tiêu Xương Thu vừa đuổi đến ngoài di phủ, đều kinh ngạc nhìn kiếm ý ngập trời từ trong di phủ phát ra. Tất cả tu sĩ nghe tiếng mà đến muốn vào di phủ chia một chén canh đều bị kinh sợ ngay từ bên ngoài.
Trí Ngu Trí Tiêu cùng đến cũng kinh ngạc không thôi.
“Vô hình, vô tích, bá đạo như thế, đây là Thái A kiếm ý!” Trí Tiêu đạo nhân kinh hãi biến sắc, kinh hô.
Mà lúc này Côn Hầu đạo nhân đang bế quan tại Côn Luân, trên tay cầm một cái mai ô quy lục bích, trên mai phủ đầy đường vân, ba đồng tiền đen kịt rớt lên mai rùa.
Côn Hầu đạo nhân trầm mặt rất lâu, “Phá rồi lập, mạng số Côn Luân ta, không ngờ lại buộc lên người hai tiểu nhi.”
Mà Phương Khác đang ở trong di phủ không biết y đã tạo nên oanh động lớn cỡ nào.
Diệp Vu Thời thấy kiếm trong tay Phương Khác đột nhiên biến mất, sau đó y như bị người ném qua, rơi thẳng về phía hắn.
Diệp Vu Thời trào lên cảm giác bất đắc dĩ, cố nén đau đớn, phi thân tiếp lấy Phương Khác.
Ngay một giây trước khi hắn chạm đất, lại có biến dị. [Vũ Huyễn giới] bị chém ra dần khuếch tán từ khe nứt, xuất hiện mấy đường vân sáng. Diệp Vu Thời mím môi, thôi thúc linh lực, ngặc nỗi lại bị vân sáng tỏa ra bao lấy.
Ngay lúc bị bao lấy, Diệp Vu Thời phát hiện, hóa ra đây là một trận truyền tống.
Trận truyền tống này thông đến đâu?