Chương 26: Tộc Đông Thanh 2
Ti Lan té mạnh xuống đất, va chạm cực mạnh khiến nàng thổ huyết, thân thể co giật không tự chủ. Đau đớn kịch liệt như thế, nhưng Ti Lan chỉ ngẩn ngơ nhìn bầu trời, xanh thẳm mà rộng lớn, còn có gương mặt mơ hồ không rõ của tu sĩ trên đài… có đôi khi nỗ lực và kiên trì căn bản là vô dụng. Thiên bẩm quan trọng hơn nỗ lực, nếu nàng không yếu như vậy, A ma… A ma, Ti Lan vô dụng, Ti Lan không thể vào yêu phủ… ba năm một lần… ba năm sau… Ti Lan cố gắng đè nén nghẹn ngào, A ma có thể đợi được ba năm sao? Nước mắt làm nhòe mắt nàng.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Trong mắt Ti Lan là ảnh ngược của một gương mặt thanh tú khá xa lạ, người này có đầu tóc vàng rối loạn.
“Ta không sao.” Ti Lan nhếch nhác ngồi dậy, đau đớn khiến nàng không kìm được run rẩy, nhưng người trước mắt lại khiến nàng cảm thấy vô cùng lúng túng, Ti Lan cắn rách môi muốn đứng lên.
Tu sĩ tóc vàng đưa tay dìu Ti Lan.
“Cảm ơn.” Ti Lan cẩn trọng nói, đồng thời cảm thấy không thoải mái khi bị những tu sĩ khác chú mục.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, là vị Phương huynh đệ này bảo ta đến kéo ngươi một cái.” Tu sĩ tóc vàng nói, đồng thời âm thanh kinh ngạc của tu sĩ xung quanh khiến Ti Lan bất giác ngẩng đầu.
Ti Lan trợn to mắt, trên đài nàng vừa ngã xuống lại có một người lên khiêu chiến. Người đó… là Phương Khác. Mà những lời tu sĩ tóc vàng nói lại khiến nàng kinh ngạc.
Phương Khác đảo mắt nhìn tất cả các đài tròn, phát hiện chỉ có tu sĩ trên đài tròn này là chuyên dùng võ kỹ tấn công, thuật pháp chỉ là phụ. Mà Phương Khác đối với thuật pháp tuy có sáng tạo lạ lùng, nhưng thật sự không tính là rành rẽ. Dùng cái yếu của mình đấu với cái mạnh của người ta, không phải là chuyện ngốc hay sao. Cho nên Phương Khác ném bình đan dược liệu thương cho tu sĩ tóc vàng, rồi phi thân lên đây, một tu sĩ trung kỳ trúc cơ như y có lòng tin để đấu với tu sĩ sơ kỳ trúc cơ.
Chủ yếu nhất là y muốn thử xem kiếm pháp của mình thế nào. Dùng tu sĩ này để luyện tay rất thích hợp.
Đông Thanh Kết mắt lạnh nhìn Ti Lan rớt xuống, trên mặt bất giác xuất hiện nụ cười trào phúng, chỉ là một tên tầng tám luyện khí.
Ti Lan hết lần này đến lần khác đứng lên đã khơi gợi bạo ngược trong lòng Đông Thanh Kết, đặc biệt là ánh mắt những tu sĩ dưới đài khác nhìn gã làm gã đặc biệt phẫn nộ. Nhìn cái gì mà nhìn, một tiểu nhân vật tầng tám luyện khí mà thôi, có gì đáng để chú tâm.
Tuy tầng tám luyện khí đã đạt đến tư cách tiến vào yêu phủ, nhưng ai bảo nàng đắc tội người không nên đắc tội chứ?
Một bóng người phi thân lao lên, Đông Thanh Kết nhăn mày, gã không nhìn ra tu vi người này sâu hay cạn, lẽ nào tu vi người này cao hơn gã?
“Tại hạ Đông Thanh Kết, đạo hữu, thỉnh.” Đông Thanh Kết tự nhiên chắp tay hành lễ, lúc nói ra tên của mình rõ ràng mang theo kiêu ngạo. Gã là người của Đông Thanh gia, Đông Thanh Kết đảo mắt nhìn dưới đài, thấy những tu sĩ vốn có chút căm phẫn đều thu lại biểu tình, khóe môi bất giác nhếch lên.
Sau đó khi Đông Thanh Kết quay sang Phương Khác đã chuyển sang vẻ nghiêm túc, hai tay tạo thành chưởng, một trước một sau cân bằng với vai, chân trái lùi về sau một bước.
Bình thường mà nói tu sĩ tham gia thi lấy tư cách vào yêu phủ tu vi không qua luyện khí, khác biệt của kỳ luyện khí và kỳ trúc cơ không phải lớn bình thường, cho nên đài chủ canh đài phần lớn đều yêu cầu phải dưới kim đan trên trúc cơ, bình thường sẽ khoảng tu vi trung kỳ trúc cơ. Mà Đông Thanh Kết trở thành đài chủ chỉ với tu vi sơ kỳ trúc cơ là có nguyên nhân.
Thiên La chưởng của gã là thiên phú thần thông được kích phát sau khi tiếp nhận truyền thừa huyết mạch lúc vào yêu phủ. Cho dù Đông Thanh Kết không phải thiên tài như Đông Thanh Đồng Dạ nhưng cũng không phải là kẻ tầm thường.
Qua hai chiêu thì để cho y qua đi, tu vi kỳ trúc cơ đoạt được tư cách vào yêu phủ là chuyện xứng đáng. Nhưng, nếu người này muốn đánh gã rớt xuống đài tròn, vậy tuyệt đối không thể. Cho dù mỗi lần tuyển chọn vào yêu phủ đều xuất hiện tình huống đài chủ bị đánh rớt xuống, nhưng trong số người bị đánh rớt xuống đó tuyệt đối không bao gồm Đông Thanh Kết.
Lúc Đông Thanh Kết đang suy nghĩ lung tung, Phương Khác chỉ đơn giản đáp lại lễ, rồi cầm kiếm bày thế, thế nhấc tay đơn giản nhanh gọn.
Phương Khác nhìn đối phương, không mang theo bất cứ vẻ khinh thường nào khi đối diện với tu sĩ có tu vi thấp hơn mình. Đừng xem thường bất cứ đối thủ nào của ngươi, huống chi, đối với kiếm pháp của y, trong lòng y thật sự không nắm chắc. Đây là lần đầu tiên thực chiến.
Đông Thanh Kết bước lên vài bước, cước bộ ưu mỹ vừa hay đạp lên một vài điểm, chưởng cũng xuất ra, mang theo kình khí đánh về phía Phương Khác, nếu tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện chưởng này rõ ràng đến từ chính diện, nhưng kình khí lại từ trên xuống dưới, kình khí ngưng kết lại thành dạng lưới như tơ mảnh, danh hiệu Thiên La chưởng là từ đó mà ra.
Nhưng Phương Khác lại nhẹ nhàng hóa giải chưởng, Đông Thanh Kết cũng chẳng bận tâm mấy, chưởng này gã mang ý thăm dò là chính, bị hóa giải cũng đúng thôi.
Nhưng Đông Thanh Kết lại sợ hãi biến sắc bởi mũi kiếm đang chỉ thẳng vào trán mình. Chưởng này của gã, nếu muốn hóa giải Phương Khác nhất định phải lùi về sau một bước, lúc đó chưởng tiếp theo của gã đã chờ sẵn. Ai biết Phương Khác không lùi còn tiến, mũi kiếm đã bức gần. Đây là một chiêu kiếm không chút hoa mỹ, chẳng dây dưa gì một kiếm chỉa thẳng.
Đông Thanh Kết giật lùi, hai chưởng khuấy động, một cỗ kình khí phát ra, lại là một khí kình dạng lưới. Kiếm thế của Phương Khác ngưng trệ, tiếp theo chính là một kiếm nữa.
Theo tốc độ quá chiêu của hai người càng lúc càng nhanh, Đông Thanh Kết xuất chưởng pháp kín kẽ, kiếm pháp của Phương Khác thì nhanh chóng gọn lẹ, không chiêu không phái. Chỉ là chiêu kiếm đơn giản nhất thôi cũng có thể tràn đầy sát khí. Đông Thanh Kết mệt mỏi phòng thủ, chung quy không cách nào thoát khỏi áp chế của Phương Khác. Phương Khác cũng không cách nào đột phá được phòng thủ của Đông Thanh Kết.
Cục diện lập tức chìm vào giằng co, Đông Thanh Kết càng đánh càng khó chịu khó hiểu, dựa vào Thiên La chưởng và bộ pháp của Đông Thanh gia, trước giờ chưa có ai có thể bức gần đến mức này. Cho dù đối phó với Đông Thanh Đồng Dạ gã cũng dám bảo đảm biến ảo cước bộ của mình có thể thoát khỏi khống chế của Đông Thanh Đồng Dạ, đương nhiên nếu Đông Thanh Đồng Dạ sử dụng thuật pháp, tác chiến cự ly xa gã hoàn toàn không thể trở người.
Đông Thanh Kết tràn đầy sát khí, hoàn toàn quên trước đó đã định quá hai chiêu sẽ cho Phương Khác thông qua. Gã chỉ biết, nếu xuất hiện lỗ hỏng, người này sẽ giết chết gã.
Điều này nhìn ra từ thế kiếm của Phương Khác.
Mà Phương Khác, thế kiếm bức người như thế, nhưng ánh mắt lại tĩnh lặng, mỗi chiêu kiếm sử ra cứ như luyện tập hằng ngày, y chỉ biết, nếu thế kiếm của y có chút do dự hay đình trệ nào, để trong nước sẽ gặp trở lực càng lớn.
Đâm ra từ góc độ nào, chỗ nào nên chém lên nơi nào nên chém xuống, lúc nào nên gọt lúc nào nên chặt, những thứ này không khác gì lúc y đối diện dòng nước chảy siết.
Trong mắt Đông Thanh Kết kiếm pháp của Phương Khác đã hoàn toàn phá giải chưởng pháp của gã, nhưng thứ xuất hiện trong mắt Phương Khác không phải là sơ hở của Thiên La chưởng, mà là nơi tiết kiệm sức nhất đơn giản nhất lực cản trở trực tiếp nhỏ nhất như lúc đối diện dòng nước chảy.
Ti Lan nhìn cục diện đó, ánh mắt phức tạp.
“Thể chất của y không thích hợp làm kiếm tu, so với tu sĩ luyện thể bình thường, thể chất của y khá yếu ớt, nếu trúng một chưởng, cho dù tu vi của y cao hơn đối phương, y cũng sẽ trọng thương mà bại, bản chất của y là tu sĩ thuật pháp.”
Ti Lan nghe tiếng nghiêng đầu, không biết khi nào Diệp Vu Thời đã đi tới dưới đài này. Con mắt hẹp dài tạo độ cong dễ nhìn. Ti Lan ngẩn ngơ thất thần. Mắt Phương Khác sáng rực mà trong vắt dễ hiểu bất ngờ, còn Diệp Vu Thời là mông lung sương mù trông như ôn nhu thực chất khó dò.
Diệp Vu Thời mỉm cười với Ti Lan, nụ cười như gió xuân còn có khí chất xuất trần, rõ ràng sẽ khiến rất nhiều người nảy sinh hảo cảm, nhưng không biết tại sao mỗi lần thấy ánh mắt Diệp Vu Thời, nàng sẽ cảm thấy một luồng hơi lạnh, lạnh đến tận xương. Nàng cảm thấy Diệp Vu Thời giống như cơn mưa mông lung vào đầu xuân, nhìn thì ôn nhu mỹ lệ, nhưng nếu đặt mình vào trong đó, sẽ cảm thấy lạnh lẽo tận xương.
Nhưng ánh mắt Phương Khác nhìn Diệp Vu Thời, là tín nhiệm, tín nhiệm chắc chắn.
Ti Lan không mở miệng, nàng biết Diệp Vu Thời còn chưa nói xong.
“Nhưng ngộ tính của y đối với kiếm, đến nay ta chưa thấy ai sánh bằng. Kiếm của y, là kiếm của y. Không có bóng dáng của bất cứ ai cũng không có bất cứ phe phái nào.” Diệp Vu Thời vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến từng tiếng kinh hô.
Ti Lan trợn to mắt, chi thấy Đông Thanh Kết đã lùi đến mép đài, thậm chí một chân chỉ còn một nửa trên đài, khí tức cả hai đều không ổn định, chiến đấu tiết tấu nhanh như vậy, thể lực linh lực cả hai đều tiêu hao khá lớn.
Sắc mặt Đông Thanh Kết mang theo hoảng loạn dễ nhận ra, Phương Khác lại ra một kiếm, nhắm thẳng vào hầu kết của Đông Thanh Kết.
Lùi, sẽ rớt xuống, không lùi, có thể sẽ chết. Đông Thanh Kết biến ảo hai tay, chân trái bước tới trước, hai chưởng cùng ra, dùng hai chưởng kẹp lại kiếm của Phương Khác, gã nghiêng người đưa song chưởng đi thuận theo thân kiếm, tay trái tạo chưởng chém tới cổ Phương Khác.
Dưới đài có không ít người hít ngược một hơi, chưởng này chém thật hiểm, tình trạng hung hiểm vạn phần, Phương Khác xoay thân kiếm, đẩy chưởng phải của Đông Thanh Kết ra. Phương Khác đạp lên bụng Đông Thanh Kết, Đông Thanh Kết mang vẻ kinh ngạc ngã ra sau rớt xuống đài.
“Má, nghĩ gia không có chân sao?” Phương Khác cười khinh bỉ, máu nhỏ giọt từ trường kiếm trong tay. Đứng trên cao nhìn Đông Thanh Kết lảo đảo đổi tư thế giữa không trung, sau đó thở dốc ngã xuống đất.
Từ dưới nhìn lên, Phương Khác cầm kiếm mà đứng, nụ cười tùy ý, có mấy phần ngọc thụ lâm phong. Tiếc rằng dù vẻ mặt Phương Khác vẫn như bình thường, nhưng trong nội tâm lại đầy câm nín, đạp lên bụng người đó một đạp cảm giác như đạp lên tường, chân đau quá trời… y là một tu sĩ ngũ hành, tu sĩ thuật pháp theo cách nói của đại lục Thanh Hoa. Đá một tu sĩ luyện khí, một võ tu chân chân chính chính, cảm giác thành tựu này… ừm, thật không tồi.
“Vẫn chưa có bất cứ tin tức gì sao?” Trí Ngu đạo nhân bất giác nhíu mày, trong số những người vào di phủ, thẻ ngọc của Trần Chử, Viên Kim đã vỡ, nhưng của Diệp Vu Thời và Phương Khác vẫn hoàn hảo, vậy mà đến nay không có tin tức nào, cứ như đã bốc hơi khỏi di phủ.
Tiêu Xương Thu gật đầu, sắc mặt không tốt lắm. Gần đây Thái Hành càng lúc càng có nhiều động tác đối phó Côn Luân.
“Thôi vậy, tạm dừng việc tìm kiếm bọn chúng, nếu thẻ ngọc chưa vỡ, vậy còn sống trên đời, mỗi người có duyên phận riêng. Các ngươi phái thêm nhân thủ đi tìm hai người trong quẻ của trưởng lão Trí Hậu. Đặt trọng điểm lên kiếm tu.” Trí Ngu đạo nhân nói.
“Sư bá, tốn nhiều nhân lực vật lực như thế để tìm kiếm hai người có thể không tồn tại thì có ý nghĩa gì không?” Tiêu Xương Thu hỏi.
Trí Ngu nhìn Tiêu Xương Thu một cái: “Thuật bói quẻ quả thật không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng lần này… thọ nguyên của Trí Hậu sắp tận.” Ngữ khí nghiêm túc mang theo mấy phần bi thương.
Lần đầu tiên trên gương mặt không có biểu cảm của Tiêu Xương Thu xuất hiện vẻ kinh ngạc. Tướng sĩ trong tu sĩ có thể nói là vô cùng ít, nguyên nhân trong đó chính là, hao tổn thọ nguyên. Mà tướng sĩ bói quẻ, không phải vô cùng rõ ràng chỉ có thể nhìn sơ đại khái. Do đó tu sĩ nguyện ý học bói quẻ càng thêm ít. Nhưng mỗi đại môn phái đều sẽ có tướng sĩ. Sự tồn tại của họ… chính là để hy sinh cho môn phái.
Thọ nguyên của trưởng lão Trí Hậu tổn hao nghiêm trọng như thế, vậy quẻ lần này, sợ là thật sự liên quan đến mệnh số của Côn Luân. Tiếc rằng chỉ biết hai người đó có liên quan đến mạng số Côn Luân, còn là phúc hay họa lại không rõ ràng.