Chương 34: Dương danh 4
Phương Khác cầm một thanh trường kiếm màu đỏ máu, mũi kiếm vẫn còn đang nhỏ máu. Đạo bào vốn là màu xanh hiện đã nhuộm thành màu đỏ. Phương Khác kéo Ti Lan lên, nửa quỳ trước Phá Thiên nỏ, chậm rãi điều chỉnh phương hướng, mũi nỏ chỉa thẳng Ô Đầu Bạch.
Ô Đầu Bạch vội trốn sau nóc phòng.
“Kẻ làm bậy phải chết.” Phương Khác còn chưa dứt lời, Điền Thanh Quang cũng xuất hiện trước mặt mọi người, cùng xuất hiện là hai thi thể.
Ô Đầu Bạch run lên không thể khắc chế, nhị ca, tam ca, tứ ca, đều chết cả rồi?
Trong trận pháp, Diệp Vu Thời bị Đông Thanh Mộc đánh vỡ mắt trận, trận pháp vốn nên bị phá rồi, nhưng, Diệp Vu Thời lại làm ra một chuyện khiến Đông Thanh Kết kinh ngạc. Hắn chậm rãi nhắm mắt, linh lực trào ra, liên kết với phù văn. Lúc này nếu có thể nhìn, ngươi sẽ phát hiện, Diệp Vu Thời hiện tại là trung tâm của trận pháp, hắn dùng thân thể máu thịt, làm mắt trận cho phù trận. Cách làm này không thể nói là không điên cuồng. Linh lực bị trôi mất, còn cả áp lực của phù trận, hiện tại đều dồn hết lên người Diệp Vu Thời. Khóe môi, khóe mắt, trên da của Diệp Vu Thời đều đang rỉ máu, cả người như mới chui ra từ hồ máu.
Còn chưa đủ, phải nhanh hơn nữa. Băng Lưu Diệm quanh thân Diệp Vu Thời nhanh chóng xoay chuyển. Kính Tượng Vạn Chuyển, đẩy một thành hai. Diệp Vu Thời cố gắng hồi tưởng lại cảm giác thư sướng vừa rồi, loại huyền diệu đó, cứ như hoàn toàn dung hợp với trận pháp.
“Đốt.” Diệp Vu Thời phun ra một chữ, trận pháp thoáng cái đã bùng sáng.
Kim Hổ Lịch bên này miễn cưỡng khống chế hoảng hốt. Nhìn kiếm phong tản đi, trận pháp lại biến đổi một phen, Kim Hổ Lịch cúi đầu nhìn, ở đó còn kiếm trận gì đâu, dưới chân rõ ràng là tiểu viện, được khắc một đạo phù văn. Dưới đất còn ba thi thể không rõ mặt mũi, thi thể như có vạn cái lỗ, một trong đó Kim Hổ Lịch nhớ chính là tu sĩ kim đan đã hành động trước gã. Kim Hổ Lịch không dám tin tưởng, đây là tu sĩ kim đan đó, vậy mà cứ chết như thế?
Kim Hổ Lịch kinh ngạc nhìn Diệp Vu Thời trong trận pháp, vận hành nhanh chóng như một huyết nhân. Đây thật sự là tu sĩ kỳ trúc cơ sao? Đây là quái vật gì thế này!
Ầm! Một tiếng nổ vang lên, Kim Hổ Lịch bất giác ngước mắt nhìn, thoáng cái sắc mặt tái nhợt.
Kiếm trận dày đặc lơ lửng trên không cũng không còn nữa, thay vào đó là… Băng Lưu Diệm phủ kín trời đất! Nỗi tuyệt vọng chưa từng có thoáng cái trùm lấy gã.
Ngoài phù trận, sắc mặt Tô Thiết Nhi biến đổi liên tục, trong phạm vi mười mấy mét đều run rẩy. Phù trận này rốt cuộc có cái gì? Tô Thiết Nhi không nhẫn nại nổi, nhưng giây tiếp theo, Tô Thiết Nhi ngẩn ra. Đây là cái gì? Một đạo hàn khí bao trùm tất cả mọi người.
Những tu sĩ ngoài tiểu viện vốn có ý đồ với Băng Lưu Diệm, hoặc thuần túy chỉ đến xem náo nhiệt như tu sĩ áo đen đều thoáng cái ngây người. Cột sáng ẩn đi, hỏa diệm màu băng lam dày đặt đếm không xuể trôi nổi trên không. Thiêu đốt bừng bừng, nguy hiểm mỹ lệ đến cực điểm.
Tô Thiết Nhi lạnh người nhìn tất cả. Dưới hỏa diệm màu băng lam, người có mặt mũi dữ tợn, rõ ràng chìm vào thống khổ cực lớn không phải là Kim Hổ Lịch sao? Toàn thân bị hỏa diệm màu băng lam bao trùm.
“Kim Hổ huynh…” Tô Thiết Nhi trân mắt nhìn Kim Hổ Lịch ngã xuống, ngừng giãy dụa, như kết băng, toàn thân phủ một tầng băng dày, tất cả chỉ phát sinh trong một thoáng.
Mà Ô Đầu Bạch thì trừng muốn toét mắt, ai cho gã biết người đang nằm dưới đất không phải là đại ca của gã đi… đó là đại ca một tay nuôi mấy huynh đệ họ đến lớn! Vì kiếm đủ đan dược cho mấy huynh đệ họ, cái gì cũng làm qua! Chuyện này không phải sự thật.
Tất cả mọi người đều mục trừng khẩu ngốc, ngẩn ngơ nhìn bóng người trong phù văn.
Phương Khác nhíu chặt mày, nhìn thi thể tử trạng thảm thiết, lầu đầu tiên không có dao động quá lớn. Người chết vì tài chim chết vì thực, nếu không phải những người này chết, thì sẽ là họ chết.
Phương Khác lo lắng nhìn Diệp Vu Thời, có thể nhìn ra tình trạng của Diệp Vu Thời không tốt, Phương Khác bất giác siết chặt trường kiếm đỏ máu trong tay, trước đó y không biết Diệp Vu Thời muốn làm gì, nhưng tối nay phải đối diện với cái gì thì y rất rõ, ánh mắt nóng bỏng của Đông Thanh Đồng Dạ và những tu sĩ khác khi thấy Băng Lưu Diệm đã nói rõ tất cả, nhưng thần thức của y lại bị thương.
Y từng nói sẽ không trở thành liên lụy, bây giờ không liên lụy thì là cái gì?
Bỗng nhiên Diệp Vu Thời run rẩy, mở mắt ra, ánh mắt dường như chuyển sang phía Phương Khác, rồi nhắm lại. Ánh sáng của phù trận khựng lại, tắt ngóm. Vạn đóa Băng Lưu Diệm cũng biến mất như hoa quỳnh. Nhưng những người tại đây chỉ sợ cả đời cũng vẫn nhớ cảnh tượng cực kỳ mỹ lệ lại cực kỳ nguy hiểm này.
Mắt thấy Diệp Vu Thời đứng đó không lên tiếng, hai mắt nhắm chặt, Ô Đầu Bạch không chút do dự ngay trước mắt mọi người tấn công Diệp Vu Thời.
“Ta phải giết ngươi! Giết ngươi!” Tiếng gào chói lói vang vọng thành Bạch Cập.
Phương Khác phi thân bay lên, thoáng cái cản trước mặt Diệp Vu Thời, chỉ kiếm vào Ô Đầu Bạch.
“Bắt lấy gã.” Âm thanh xen tạp linh lực vang lên, sợi xích đen kịt chắn trước mũi kiếm của Phương Khác, cuốn lấy Ô Đầu Bạch, ném xuống đất. Tu sĩ mặc y sam xanh đậm nói với người sau lưng, sau đó vài người vây lại khóa Ô Đầu Bạch.
Các yêu vệ thong thả đến chậm nhìn chiến đấu rõ ràng đã kết thúc, đều giật mình, từ khi nhận được tin tức tới lúc đến đây còn chưa đến một khắc, mà chỗ này đã mất đi bốn tu sĩ kỳ kim đan, năm tu sĩ kỳ trúc cơ, đây là tốc độ cỡ nào vậy.
“Phương đạo hữu bị kinh sợ rồi. Chúng tôi là yêu vệ.” Người mặc y sam xanh đậm ôm quyền nói với Phương Khác: “Người này xin đạo hữu giao cho yêu phủ xử trí.”
Phương Khác nhìn Ô Đầu Bạch đã bị trói lại vẫn giãy dụa không ngừng, hai mắt tràn đầy thù hận, rồi lại nhìn yêu vệ, chắp tay đáp: “Nên là thế.”
Người mặc y sam xanh đậm vung tay, mấy chục yêu vệ liền hành động. Mà những tu sĩ xem náo nhiệt cũng tản đi, Tô Thiết Nhi cũng tản theo đám đông.
Đông Thanh Mộc lạnh lùng nhìn Diệp Vu Thời, Diệp Vu Thời lại nhập định lần nữa. Đông Thanh Mộc đảo mắt qua tu sĩ áo đen vẫn đang hứng thú nhìn Diệp Vu Thời kia, cuối cùng nhìn Ti Lan một cái đầy hàm ý, xách cổ áo Đông Thanh Kết, biến mất trong bóng đêm.
Tu sĩ áo đen khẽ nghiêng đầu, sau đó thân hình như khói đen tản đi, trên nóc phòng làm gì còn ai nữa?
Hỗn loạn tối nay cuối cùng cũng kéo màn.
Phương Khác điểm mũi chân, lao tới chỗ Diệp Vu Thời.
“Hắn chỉ tiến vào cảnh giới huyền diệu mà thôi, nhữ không cần lo lắng.” Thái A lên tiếng.
“Cảnh giới huyền diệu? Hắn ngộ rồi?” Phương Khác sửng sốt, lúc này, Diệp Vu Thời tiến vào cảnh giới huyền diệu? Sau đó y lại cười, đúng là phong cách của Diệp Vu Thời. Nếu là thế, Phương Khác cuối cùng cũng hết lo lắng, ngồi khoanh chân gần chỗ Diệp Vu Thời. Thấy vết máu trên mặt trên người Diệp Vu Thời, thần sắc y tối đi, bên ngoài có động tĩnh lớn như thế sao y có thể không biết. Nhưng linh thức bị tổn thương y liền giống như một phế nhân.
Phương Khác bất đắc dĩ nhún vai, có lẽ đây là lần đầu tiên y mơ hồ có chút cảm kích đối với sự tồn tại của Thái A, cũng thư thái hơn với chọn lựa không lâu trước đó.
Thật ra nói không chừng nếu y chọn như thế từ sớm, nỗi thống khổ buổi chiều có thể sẽ không cần trải qua. Thời gian dấu ấn kiếm ý phát tác quá khéo, Thái A vừa nhắc tới chuyện này, dấu ấn kiếm ý liền phát tác. Giữa hai cái làm sao có thể không có quan hệ, dịch thể màu đỏ đó nhất định có liên quan đến Thái A.
Phương Khác nhìn trường kiếm màu đỏ máu trong tay biến mất, y biết Thái A nhất định lại trở về biển hoa quái dị kia. Y ấn tay lên trán, cảm giác đau đớn lại càng thêm cường liệt, mặt y đầy vẻ ủ rũ.
“Các người đi nghỉ ngơi trước đi, ta nghĩ có người của yêu phủ ở đây, sẽ không ai dám đến nữa đâu.” Phương Khác nói với Ti Lan và Điền Thanh Quang bên cạnh.
Bắt đầu từ tối nay, hung danh của bàn trận cỡ nhỏ bắt đầu lan truyền đại lục Thanh Hoa, tên là [Ngũ Hồi]. Đồn rằng chỗ đáng sợ của bàn trận này là một khi rơi vào trận pháp của bàn trận, sẽ đối mặt với giảo sát vô cùng vô tận, bố cục trận pháp quái dị, đoán không ra sinh môn nơi nào, tám hướng đều chết.
Mà loại vũ khí cỡ lớn từ ngàn năm trước chỉ dùng để phòng thủ thành trì và doanh trại như nỏ lại lần nữa để rộ sắc màu. Vốn nỏ bị cho rằng không linh hoạt bằng cung tiễn, hơn nữa tiêu hao linh lực cực lớn, lại vì có lực sát thương đáng gọi là khủng bố mà tạo nên nghị luận náo nhiệt lần nữa.
Trong đó thứ thần kỳ đặc biệt được lưu truyền chính là phù trận. Nghe nói phù trận này có thể giúp tu sĩ trúc cơ chỉ cần sức một mình mình mà đối kháng bốn kim đan! Phù trận này tên là [Kính Tượng Vạn Chuyển].
Thế là bắt đầu từ ngày đó, đại lục Thanh Hoa bắt đầu cuồng nhiệt phù trận.
Bên này, khi trời vừa mông lung sáng, Diệp Vu Thời mới chậm rãi mở mắt, thấy Phương Khác bất giác cử động mày. Lúc đó rõ ràng đang chìm trong nguy hiểm, nhưng khi thấy Phương Khác hắn liền kiên quyết nhập định, không thể bỏ qua cơ hội tốt như thế, phải biết cơ hội tiến vào cảnh giới huyền diệu có tu sĩ cả đời cũng không thể gặp. Cho nên Diệp Vu Thời đánh cược.
Phương Khác cẩn thận để ý trạng thái Diệp Vu Thời cũng mở mắt theo, y gần như lập tức đứng dậy, tới trước mặt Diệp Vu Thời.
“Huynh sao rồi? Không sao chứ?” Phương Khác cấp thiết hỏi.
“Không ngại.” Diệp Vu Thời cong môi cười, đột nhiên phát hiện biểu cảm của Phương Khác có chút xoắn xuýt: “Sao rồi?”
“Khụ, Diệp sư huynh, huynh nên tắm rửa thay đồ trước đi.” Phương Khác nhún vai nói.
Diệp Vu Thời nhìn một thân vết máu của mình, không bận tâm trực tiếp lấy tay áo lau mặt, vết máu đã khô rồi, quả thật cần phải tẩy rửa một phen. Nhưng nhìn tiểu viện không còn nguyên trạng, còn cả phù trận đã mất ánh sáng, Diệp Vu Thời đột nhiên nói với Phương Khác: “Phương sư đệ, hiện tại xem như chúng ta đã khuynh gia bại sản rồi.”
Phải biết phù trận này tiêu phí tất cả vật liệu có thể dùng trong nhẫn Nạp Hư của hắn.
“Cái gì?” Phương Khác đầu tiên là nghi hoặc, sau đó mới chú ý đến vật liệu đã mất công hiệu dưới đất. Nhánh thanh cam, đá mã pháp, kết tinh băng… đều là vật liệu trân quý, lấy ra mỗi thứ đều bằng toàn bộ gia sản toàn thân của Phương Khác. Y hiểu rõ nói: “Không sao, những vật liệu này đổi bằng bốn kim đan, chúng ta không thiệt.”